Đọc truyện Thanh Xuyên – Chương 23
Ngày hôm sau, hắn đã bớt sốt, ăn qua điểm tâm, nằm ở trên giường thường thường lén nhìn ta. Ta buông công việc trong tay, đi đến bên giường, “Làm sao vậy?”.
“Mộc Thái, ta…..ngày hôm qua…..ngươi không có giận đi?”
Nguyên lai là tối qua tùy hứng nay có chút hối hận. Xác thực, với ta mà nói cái loại “lựa chọn gia đình hay chọn hắn” có thể xem như vấn đề cấm, ý nghĩa của lựa chọn trên là quan hệ tình nhân sẽ kết thúc. Nhưng đối tượng là hắn liền không giống.
Ta đối hắn lắc đầu.
Hắn cầm bàn tay ta, vội vàng ngồi dậy nói: “Ta không phải….người độc ác như vậy….. Không phải ép ngươi không cần thê tử và nữ nhi….. Ta tối hôm qua đại khái là bệnh rồi hồ đồ…. Ngươi….đừng chán ghét ta….”
Ta đem hắn ôm vào trong ngực, dùng chắn bao kín hắn, “Cái gì cũng đừng lo lắng, Minh Hi bảo bối”, ta vừa lòng nhìn hắn vì xưng hô này mà đỏ mặt.
Đầu tựa vào vai ta, “Mộc Thái…”
“Ngươi chừng nào thì chịu tin tưởng ta?”, hắn không có cảm giác an toàn, sợ hãi mất đi tình cảm của ta. Đại phu nói tốt nhất khiến hắn buông lỏng tâm tình, hắn làm sao buông tâm đây? Ta làm chưa tốt sao, khiến hắn không thể tín nhiệm ta…
“Không phải, ta tin tưởng ngươi, trên đời này ta chỉ tin tưởng ngươi”, hắn vươn tay từ trong chăn gắt gao ôm eo ta.
Ta lại một lần nữa đem hắn bao lại, không buộc phải có đáp án. Tín nhiệm không phải có thể dùng lời để nói.
“Mộc Thái, nằm cùng ta trong chốc lát đi.”
“Hảo”, ta đem hắn phóng nhẹ, chính mình cũng tiến vào ổ chắn.
“Mộc Thái…”, hắn muốn nói lại thôi.
“Như thế nào?”, ta đem tay hắn đặt tại trước ngực hôn một cái, trên người hắn có mùi hương khiến ta mê muội, tuy hắn chưa tắm.
“Mộc Thái, ngươi cho ta thân phận đi?”
“Thân phận?”
“Ân, ta nghĩ muốn làm người của ngươi.”
“Ngươi vốn chính là người của ta…. Từ từ, người là nói….”, ta không thể tin nhìn hắn.
“Ân”, hắn gật đầu khẳng định.
Đương thời, luyến đồng được dưỡng cùng hạ nhân giống nhau, đều có khế ước bán thân. Hắn điên rồi sao? Thân phận tự do không cần lại muốn bán mình, điều này tương đương với người khác có thể định đoạt cuộc sống của hắn.
“Không được”, ta kiên quyết cự tuyệt.
“Nhưng ta muốn làm người của ngươi…”
Ta cúi đầu nhìn vào mắt hắn, nhíu mày nói: “Đừng có ngốc nghếch, dù không có tờ giấy kia ngươi cũng là người của ta.”
“Nhưng là, người khác không biết, cũng không có người thừa nhận, về sau chúng ta chết cũng không thể hợp táng cùng một chỗ….”
Thật tham lam a, ta cười khẽ. Dù là kiếp trước, đồng tính luyến ái tại một vài quốc gia đã có thể kết hôn nhưng loại quan hệ này cũng không muốn có người biết, chỉ được vài người thừa nhận càng đừng nói là hợp táng. Bây giờ, liền tính mỗi người đều biết hắn là luyến đồng của ta nhưng muốn cùng là hợp táng là không có khả năng. Theo lễ pháp, có thể hợp táng chỉ có thê tử.
“Chuyện của chúng ta, phụ thân ngươi biết một ít. Ta thường ở nơi này, lần này lại ở đây dưỡng thương, người nhà ta tuy rằng không nói nhưng hẳn là cũng biết. Những người hữu tâm khác, biết ngươi mua nhà sát vách nhà ta dù không thấy cũng có thể đoán được quan hệ của chúng ta. Ngươi còn muốn ai biết quan hệ của chúng ta nữa? Về phần hợp táng”, ta dừng một chút, “vốn muốn làm tốt rồi mới nói cho ngươi. Ta nguyên bản tính đợi nhi nữ của ta thành gia lập nghiệp liền mang ngươi rời khỏi kinh thành. Ta không phải đã nói rồi sao, ta sẽ nghĩ biện pháp nhượng chúng ta lúc tuổi già có thể bên nhau. Ta nghĩ đến lúc đó muốn hợp táng cùng một chỗ cũng không phải là chuyện quá khó khăn.”
“Những việc này…ngươi đã sớm nghĩ tới”, thanh âm của hắn có chút run rẩy.
“Cũng không phải quá sớm, nguyên bản chỉ là có một chút ý tưởng, vẫn chưa có kế hoạch. Nhưng sau đêm qua đáp ứng ngươi sẽ nghĩ biện pháp liền cứ quyết định như vậy. Không bằng ngươi chọn địa phương mình thích, ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị, cho người đi mua đất để chúng ta về già còn có nơi để ở a.”
“Mộc Thái…”, hắn đem mặt chôn trong lòng ta, “Ngươi đối với ta quá tốt”.
“Về sau không cần suy nghĩ miên man.”
“Ta đều nghe lời ngươi…”
“Gia~”.
Xưng hô kia, thanh âm ôn nhuyễn, mị nhãn như tơ, làm ta một thân nổi da gà, ta nhíu mày nói: “Ngươi bào ta cái gì?”
“Không được sao?”, hắn phong tình vô hạn liếc ta một cái.
Này tiểu yêu tinh, bởi ta bận tâm tới thân thể hắn, buổi tối chỉ đơn thuần ôm hắn ngủ, hắn liền lấy điều này làm biện pháp tra tấn ta.
Ta hít sâu một hơi, thời điểm ở cùng hắn, ham muốn chinh phục, chiếm dữ cùng muốn làm gì thì làm luôn luôn bành trướng.
Nhưng là, không được.
Thân thể hắn không tốt, phải bảo dưỡng thật tốt, ta phải tiết chế dục vọng, không thể giống như trước đây không quan tâm tác cầu.
“Không được quyến rũ ta”, ta cố định tay chân hắn, không cho hắn lộn xộn.
“Ta nghĩ muốn nha…”
“Kia cũng không được. Ngày đó lời đại phu nói ngươi cũng có nghe, trước khi dưỡng tốt thân mình ngươi phải cấm dục.”
Hắn quyệt miệng, “Ngươi không cần ta, chẳng lẽ muốn tìm người khác?”
Ta cười khổ, “Ta trong lòng người háo sắc như vậy?”
“Vốn là vậy, trước kia làm cả đêm đều luyến tiếc dừng lại, hiện nay vài ngày không làm…”
“Đó là đối với ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ở ngoài niêm hoa nhạ thảo”, ban ngày luyện võ tiêu hao tinh lực là được.
“Ta không muốn ngươi chịu đựng, thời gian dài dễ gặp chuyện không may. Vạn nhất có ngươi quyến rũ ngươi, ta sợ ngươi không chịu nổi.”
Nội tâm còn nghĩ nhiều như vậy, ta cười khẽ, vô cùng thân thiết cọ mặt hắn, thấp giọng nói: “Vậy ngươi lấy tay đi.”
Hai tay hắn vói vào trong quần ta, nắm lấy của ta, dục vọng càng trướng lớn, thân mình hắn ngày càng nóng, lại mềm mại gọi ta: “Gia~”
“Thật sự muốn như vậy?”, ta bất đắc dĩ hỏi, thanh âm khàn khàn.
Hắn gật đầu.
Mỹ nhân nằm trong ngực, ta thật khó kiềm trụ, rốt cục vẫn khuất phục dục vọng, làm triệt để. Minh Hi thực vừa lòng ta khuất phục trước dụ hoặc của hắn. Sau ta cũng hiểu ra, loại chuyện này càng cấm, Minh Hi càng muốn làm, chẳng thà ta chủ động nắm chắc tần suất cùng số lần.
Bất quá, xét thấy hắn không nghe lời, ta để người nấu nhiều canh cùng thuốc bổ cho hắn uống.