Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

Chương 20


Đọc truyện Thanh Xuyên – Miêu Đại Phu – Chương 20

Mở hộp bánh quy ra là mùi sữa thơm phưng phức đã ập vào mặt Hứa Uẩn Triết ngay. Hắn không khỏi nhíu mày. Nhìn những chiếc bánh quy be bé nằm ngay ngắn bên trong mà Hứa Uẩn Triết nhất thời chẳng tài nào chắp nối chúng với Hứa Nghiễn Thâm được. Ban đầu cứ tưởng tiệm cơm bar của ông chỉ có mỗi mấy món như Hamburger và bít-tết, nào ngờ ông còn có thể làm được món điểm tâm ngọt nữa.

Song, trước số bánh quy nồng mùi sữa này, Hứa Uẩn Triết lại lộ vẻ lúng túng. Hắn lấy một cái bánh trong đó ra, ngửi ngửi rồi mới bẻ thành hai nửa, thả nửa miếng còn lại vào trong còn mình thì nhai nửa miếng kia.

“Ủa? Đây chẳng phải là bánh quy nhà Hứa Tĩnh Xu làm hả?” Hứa Uẩn Triết vừa mới đóng nắp hộp thì nghe thấy câu thắc mắc của Lý Sảng.

Xem ra đúng như lời Hứa Tĩnh Xu đã nói, cậu đã tặng cho mỗi phòng rồi. Hứa Uẩn Triết gật đầu, ra chiều hiểu ngầm với nụ cười trên mặt cậu ta, vặn nắp hộp bánh rồi đưa bánh quy cho cậu ta.

Lý Sảng cầm một cái bánh, hí hửng ăn ngay, đoạn nói: “Ừm… Vẫn ngon như vậy!” Cậu ta lại nhấm nháp, thốt lên đầy ngạc nhiên, “Ớ? Sao cái bánh quy này giống như được cho thêm sữa nhiều hơn bánh tao ăn lần trước nhỉ?”

Hứa Uẩn Triết nghe mà thấy xấu hổ.

“Ha ha, tao phải xác nhận lại cái đã.” Lý Sảng cười ranh mãnh.

Hứa Uẩn Triết lại xoay nắp hộp, đưa cho cậu ta.

Thấy thế, Lý Sảng híp mắt nhìn hắn, giật luôn cả hộp bánh quy, đoạn nói: “Đừng keo kiệt vậy chứ, chẳng phải mày mắc chứng không dung nạp Lactose* à? Ngửi mùi sữa này xem? Mày có ăn hết được đâu.” Nói xong, cậu ta ngửi kĩ hơn, “Với cả cái mùi này là sữa thật cũng nên, không phải tinh dầu.”

(*Chứng không dung nạp Lactose (Lactose Intolerance) là một tình trạng bệnh lí thể hiện ở những người thiếu hoặc không có khả năng tiêu hóa lactose – một loại đường tìm thấy trong các chế phẩm từ sữa.)

Advertisement / Quảng cáo

Hứa Uẩn Triết chẳng phản bác nổi. Đúng là ban nãy có nghe Hứa Tĩnh Xu bảo trong bánh không có chất phụ gia thật. “Thế mày ăn đi, phần còn lại tao lấy về đưa cho bạn cùng phòng.”

“Mày có nói chuyện với bạn cùng phòng cơ á?” Lý Sảng cực kì ngạc nhiên.

Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết nở nụ cười mỉa mai. Hắn đã sống với người bạn cùng phòng hiện tại này đã hơn một tháng nhưng số lần cả hai trò chuyện với nhau đã ít nay còn ít hơn, giống như khách trọ cùng chung một phòng hơn. Nếu Hứa Tĩnh Xu kể rằng cậu đã chia bánh quy cho các phòng rồi thì với số bánh quy mình ăn không hết này, đúng là Hứa Uẩn Triết định mượn hoa hiến Phật, chia cho bạn cùng phòng của hắn thật. Hắn nhún vai, đoạn đáp: “Dẫu sao cũng là bạn cùng phòng mà.”

Lý Sảng nghĩ, sau khi lấy thêm ba cái bánh quy xong thì trả số còn lại cho Hứa Uẩn Triết: “Này, không tranh quà của mày nữa. Nói cho cùng thì vẫn là tấm lòng của Hứa Tĩnh Xu mà.”

Hứa Uẩn Triết nghẹn lời, nhận bánh quy xong thì vặn nắp lại lần nữa.


“Tay nghề của bố cậu ta cừ thật đấy. Nếu hôm nào có cơ hội thì tao muốn đến nhà hàng nhà cậu ta xem sao.” Lý Sảng ăn bánh quy một cách ngon lành, cúi đầu tự học tiếp.

Lý Sảng nói vậy làm Hứa Uẩn Triết nhớ đến chuyện trước đó khi mình từng ghé qua “Tinh canh vũ độc”, Hứa Nghiễn Thâm đã gửi lời mời khách sáo với mình. Nhưng kể từ đó, Hứa Uẩn Triết không đi qua nhà hàng đó nữa, tất nhiên cũng chẳng vào ngồi lấy một lần.

Bỏ bánh quy vào ngăn bàn, hắn tìm giấy nháp đã dùng để lót trên mặt bàn và ngồi trên ghế gọt hết tất cả số bút chì cần sử dụng cho kì thi như thường lệ.

Hứa Uẩn Triết đưa số vụn vỏ bút chì bọc trong giấy nháp đến góc vệ sinh, khi đi ngang qua chỗ Hứa Tĩnh Xu thì thấy cậu đang làm đề mà thầy Lưu đã phát. Bạn bè của Hứa Tĩnh Xu đã ra ngoài xem đấu hết cả, ghế ngồi xung quanh cậu trống mấy chỗ khiến cậu ngồi một mình nom cô đơn và đặc biệt hơn nhiều.

“Này, Hứa Uẩn Triết ơi!” Bỗng, Hứa Tĩnh Xu gọi hắn.

Hứa Uẩn Triết cứ tưởng cậu đang hết sức chăm chú làm đề, nào ngờ vừa đi qua cậu chưa được bao lâu thì đã bị cậu gọi lại. Hắn ngoái đầu lại với vẻ khó hiểu.

Hứa Tĩnh Xu chống má, mỉm cười nhìn hắn: “Ăn bánh quy chưa?”

Họng hắn siết lại, “Ừ” một tiếng rồi đáp đầy bình tĩnh: “Ngon lắm, cảm ơn cậu.”

“Tốt quá. Khi nào cậu ăn hết thì tớ sẽ tặng cho cậu tiếp.” Hứa Tĩnh Xu hào hứng nói.

Hứa Uẩn Triết nghe mà thấy khó xử, bèn nói: “Không cần đâu. Lúc nào muốn ăn thì tôi sẽ đến nhà cậu mua.”

Cậu trố mắt đầy ngạc nhiên, đoạn hỏi: “Cậu biết nhà tớ ở đâu hả?”

“Ừ.” Hứa Uẩn Triết nói dối, “Nghe bọn Lý Sảng kể rồi.”

“À…” Hứa Tĩnh Xu gật đầu ra chiều đã hiểu. Thấy Hứa Uẩn Triết toan xoay người đi, cậu vội gọi lại, đoạn nói: “Đúng rồi, tớ có một câu hỏi.”

Hứa Uẩn Triết không hiểu gì, thấy cậu ngoắc tay bèn chần chờ đi đến trước mặt cậu.

“Bộ không phải bọn mình phải tập thể dục buổi sáng hả? Bình thường cậu hay đến khu sinh hoạt mua bữa sáng từ rất sớm rồi mới đến sân tập thể dục, hay sau khi tập thể dục xong mới đến khu sinh hoạt ăn sáng rồi về lớp đi học?” Hứa Tĩnh Xu hỏi với vẻ tỏ mò.


Cứ tưởng cậu sẽ hỏi câu gì về học hành, nào ngờ là vụ này. Hứa Uẩn Triết rất bất ngờ, cảm thấy hơi là lạ. “Nếu dậy sớm thì đi mua đồ ăn sáng trước, dậy muộn thì tập xong mới ăn.” Hứa Uẩn Triết nghĩ thầm, tại sao họ lại phải thực hiện một cuộc đối thoại chán ngắt như thế này?

Song, Hứa Tĩnh Xu vẫn kéo dài sự chán ngắt đó: “Vậy phiền hà thật đấy, cậu phải đi đi lại lại mấy bận.”

Vì cuộc trò chuyện này rất thiếu muối nên Hứa Uẩn Triết không khỏi hỏi: “Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?”

Cậu cười ngay: “Tớ sống ở khu sinh hoạt, buổi sáng có thể mua đồ mang qua giúp cậu cho.”

Đến tận lúc này Hứa Uẩn Triết mới biết tại sao mình phải đi đến bên cạnh mới nói rồi. Nếu họ đứng cách nhau khá xa thì cuộc trò chuyện này sẽ bị người ta nghe được, thế chả phải Hứa Uẩn Triết sẽ xấu hổ đến chết ư? Cho dù bây giờ họ cách nhau rất gần nhưng Hứa Uẩn Triết nghe xong cũng thấy xấu hổ nữa là, bèn cố tình nói với vẻ lạnh nhạt: “Không cần đâu, tôi quen rồi.”

Hứa Tĩnh Xu nhướn mày, nhìn hắn đầy đăm chiêu.

Tai Hứa Uẩn Triết nóng bừng, hờ hững nói: “Làm đề của cậu đi kìa.” Dứt lời, hắn xoay người đi ngay, nhưng vẫn nghe thấy tiếng “Ừ” của Hứa Tĩnh Xu.

Về vấn đề Hứa Uẩn Triết ăn sáng có phiền hay không thì trong những tháng ngày tiến hành thi học kì, nó không có ý nghĩa thực sự gì cho lắm. Vào những ngày thi, trường sẽ hủy thể dục buổi sáng. Sau khi dậy, Hứa Uẩn Triết thong dong đi đến khu sinh hoạt để ăn sáng rồi mới thong thả đi về phòng, đợi đến khi thi.

Trước lúc thi, Hứa Uẩn Triết nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi cuối tuần này hắn có về nhà không.

Advertisement / Quảng cáo

Khá nhiều học sinh bản địa định về nhà xả hơi hai ngày sau khi thi học kì, Hứa Uẩn Triết cũng vậy.

“Nếu vậy thì cuối tuần này con muốn ăn gì? Mẹ đi mua thức ăn cho.” Hứa Vân Uyển hỏi.

Hứa Uẩn Triết ngại bà hỏi mấy điều thừa thãi, bèn đáp: “Tùy mẹ ạ. Mẹ làm cái gì con ăn cái nấy.” Hắn nghĩ một chốc rồi sửa lời, “Mẹ đừng đi mua thức ăn. Khi nào con về đi ngang qua chợ sẽ mua cho. Đỡ mẹ phải chạy tới chạy lui.”

“Thế thì…” Bà lưỡng lự giây lát rồi đồng ý, “Cũng được.”

Hứa Uẩn Triết lại nói: “Trước khi con về sẽ gửi tin nhắn cho mẹ. Nếu khi ấy có khách đặt món, mẹ hãy gửi luôn món ăn họ gọi để con tiện mua luôn.”


Hứa Vân Uyển cười nói: “Vậy thì vất vả cho con rồi.”

Mẹ cười nhỏ nhẹ, Hứa Uẩn Triết chỉ nghe thấy một tiếng thở khe khẽ. Hắn bật cười: “Mẹ nói gì vậy. Cứ vậy đã nhé, con đi thi đã.”

Hắn đã xác định vị trí địa điểm thi từ trước nên không vội đi ngay. Sau khi bạn cùng phòng đi rồi, hắn vẫn ngồi trong phòng một lát nữa. Rất nhanh sau đó, hắn phát hiện ra cái hộp bánh quy đưa về đặt trên mặt bàn của bạn cùng phòng hãy còn nguyên.

Hứa Uẩn Triết sửng sốt vì điều đó giây lát.

Hôm đó khi hắn đưa bánh quy về đã mở nắp đưa cho Đàm Học Tùng, giới thiệu rằng đây là bánh mà nhà bạn cùng lớp làm.

Khi ấy Đàm Học Tùng đã ăn một cái bánh, nói câu cảm ơn.

“Đừng khách sáo thế, tôi đặt ở chỗ cậu nhé. Nếu cậu muốn ăn thì tự mình lấy.” Hứa Uẩn Triết đặt bánh quy lên bàn.

Không ngờ từ đó về sau, Đàm Học Tùng không ăn bánh quy của hắn nữa. Thậm chí bánh quy hãy còn được đặt ở vị trí lúc Hứa Uẩn Triết để. Cậu ta không thích ăn bánh quy à?

Số bánh quy này đã để đó những hai, ba ngày nên Hứa Uẩn Triết không khỏi lo lắng về chuyện Hứa Tĩnh Xu đã nói là không ăn sẽ hỏng hết. Hắn do dự một chốc, lấy một cái bánh quy trong hộp ra, vừa ăn chầm chậm vừa rời khỏi phòng.

Vì kì thi tháng của lớp 10 và lớp 11 cũng tổ chức vào cùng một ngày nên tất cả mọi phòng học đều bị trưng dụng làm địa điểm thi. Trước giờ thi, tòa nhà dạy học cực kì nhộn nhịp, gần như khó có thể nhận ra ai là học sinh khối nào trong đám đông đi tới đi lui. Trước khi thi, Hứa Uẩn Triết đã nghe bọn Hồ Thiến Y kể rằng học sinh chỉ biết phòng thi của mình sẽ thi đề của khối nào thôi, chứ bên phòng thi bên cạnh là học sinh khối nào thì phải đến tận nơi mới biết được.

Hứa Uẩn Triết chẳng có hứng để tìm hiểu xem kì thi được tổ chức ở phòng bên cạnh là kì thi tháng của khối dưới hay thi giai đoạn của lớp 12, hắn cứ đi thẳng đến lớp 11/1. Nào ngờ, khi hắn đi đến hành lang ngoài phòng học thì gặp Hứa Tĩnh Xu đang đứng ngoài cửa phòng.

Dù biết phòng thi của Hứa Tĩnh Xu cũng ở tòa nhà B nhưng lớp 11/16 không thể nào ở cùng một tầng được. Hứa Uẩn Triết lúng túng, đi về phía phòng thi, bị Hứa Tĩnh Xu phát hiện ra rất nhanh.

Thấy cậu cười, Hứa Uẩn Triết chỉ có thể chắc chắn rằng cậu đang đợi mình.

“Cậu ăn sáng chưa?” Hứa Tĩnh Xu hỏi.

Hứa Uẩn Triết gật đầu.

Hứa Tĩnh Xu tròn mắt nhìn, giơ nắm đấm ra với hắn, lòng nắm đấm chĩa xuống.

Hắn hơi lưỡng lự, đoạn vươn tay ra.


Hứa Tĩnh Xu bỏ một quả trứng luộc vào tay hắn, cười nói: “Lúc thi mà đói thì có thể ăn lấp bụng.”

Ai lại ăn trứng gà trong lúc thi chứ? Hứa Uẩn Triết nhíu mày.

“Tớ đi đây, bị muộn mất rồi.” Hứa Tĩnh Xu nói xong thì xoay người chạy ngay.

Hứa Uẩn Triết thấy khó hiểu, cúi đầu nhìn quả trứng gà trong tay mình, nhất thời ngẩn ra.

“Hứa Uẩn Triết, phải vào thi rồi.” Giám thị nhận ra hắn bèn đứng ở cửa phòng thi mỉm cười nhắc nhở.

Hứa Uẩn Triết hoàn hồn, đỏ mặt, cúi đầu vội vã vào phòng thi.

Lúc này, những học sinh khác cùng phòng thi đã ngồi vào chỗ, Hứa Uẩn Triết tìm được chỗ ngồi còn lại cuối cùng của mình, đúng là “số 54” của mình thật.

Advertisement / Quảng cáo

Nhân lúc giáo viên phát đề, Hứa Uẩn Triết lại mở nắm tay ra, ngắm nhìn quả trứng luộc trong tay.

Hứa Uẩn Triết nghĩ, có lẽ hắn chưa từng gặp ai thiếu muối như cậu – Cái tên này vẽ một khuôn mặt với đôi mắt hình trái tim trên quả trứng.

“Cái gì đây?” Bỗng dưng, một giọng nói quen thuộc cất lên ngay bên cạnh.

Hứa Uẩn Triết hoảng hồn đến nỗi nắm chặt quả trứng trong tay, ngẩng đầu lên bèn thấy Hồ Thiến Y ngồi cách đó không xa, giờ mới nhớ ra họ thi cùng một phòng.

Tay hắn dùng thêm lực hơn nữa, bóp nát quả trứng, lắc đầu, đoạn nói: “Không có gì đâu.”

Nếu trước đó Hứa Uẩn Triết không thể xác định được rốt cuộc Hứa Tĩnh Xu đang có cái nhìn và thái độ như thế nào đối với mối quan hệ hiện tại của cả hai thì giờ nhận được quả trứng luộc vẽ biểu cảm này, có lẽ đã chắc chắn được rồi.

Hắn nên chắc chắn không? Hay là, Hứa Tĩnh Xu chỉ thấy chán quá nên mới làm ra hành động quái gở đến vậy?

Trừ các đồ dùng học tập sử dụng cho kì thi ra thì Hứa Uẩn Triết chẳng mang thêm cái gì nữa cả. Giờ khi không lại được một quả trứng luộc, còn bị hắn bóp nát vỏ, hắn thực sự không biết nên xử lí ra làm sao nữa.

Hắn cực kì bối rối nên đành phải lột vỏ trứng vào một tờ khăn giấy rồi chia quả trứng thành hai phần và ăn hết.

Giáo viên phát đề phát hiện ra Hứa Uẩn Triết ăn gì đó trong phòng thi bèn giật mình nhìn chòng chọc, mãi đến tận khi tiếng chuông vào thi reo lên, thầy vẫn còn nhìn đi nhìn lại Hứa Uẩn Triết mấy lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.