Đọc truyện [Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố – Chương 79
Dận Tộ hỏi: “Thân phận của ngươi có bao nhiêu người biết?”
Trần Chuyết lập tức trợn to mắt: “Ngươi có ý gì?”
Dận Tộ thản nhiên: “Ngươi cứ nói đi?”
Thành Quận vương Dận Chỉ từ trước đến giờ chỉ thích đâm sau lưng, lần này trả cái giá lớn đến vậy để ‘lục soát’, không chỉ trực tiếp kết thù với y mà ngay cả chỗ Khang Hy cũng không dễ ăn nói —— nếu như không có đủ chỗ tốt, hắn làm sao có thể mạo hiểm nhiều như vậy?
Chỉ vì muốn chứng thực ‘chân tướng’ việc ‘Thái tử phái người ám sát tiền Thái tử’ thôi sao? Ân oán giữa y và Dận Nhưng hắn không phải không biết, như vậy vì cái gì lại nhất định cho rằng Khang Hy sẽ vì vậy phế y chứ? Dận Nhưng đã phạm bao nhiêu tội lỗi đâu? Cuối cùng lý do bị phế cũng chỉ có hai chữ ‘bán quan’ mà thôi.
Khả năng lớn nhất chính là Dận Chỉ đã sớm biết thân phận của Trần Chuyết —— Khang Hy tuyệt đối sẽ không cho phép Đại Thanh có một Thái tử ‘cấu kết’ với Thiên Địa hội.
Thân phận Trần Chuyết bị tiết lộ ra cũng không phải do vấn đề phía Dận Tộ, bởi vì bên người y không ai biết được thân phận chân chính của Trần Chuyết, ngay cả Dận Chân và Vượng Tài cũng bị y gạt đến gắt gao. Vậy nên chỉ có thể là do tự Trần Chuyết để lộ ra ngoài.
Dận Tộ vươn tay cầm lấy mảnh ngọc bội còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Trần Chuyết, nhấc nhấc hai lần rồi thu vào trong ngực, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài một chút.”
Trần Chuyết vô thức nói: “Ngươi đi đâu vậy?” Lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, đáng tiếc đã không thể thu trở lại, chỉ đành mặt lạnh không lên tiếng.
Ngày tháng ẩn nấp trốn tránh hắn không phải chưa từng trải qua, thế nhưng cái sinh hoạt kỳ lạ như vậy lại khiến hắn có chút không thể thích ứng —— Lúc Dận Tộ không ở đây, xung quanh chẳng có một ai, an tĩnh đến đáng sợ, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng xem có người xông vào hoặc thậm chí là nha ai trực tiếp bắt người. Mà lúc nô tỳ tiến vào quét tước, hắn càng phải trốn dưới chân giường, thở mạnh cũng không dám.
Còn lúc Dận Tộ có mặt, không chỉ được hầu hạ uống thuốc mà cơm canh trà nước đều nóng hổi, càng khó được là trong lòng yên ổn —— cho dù là lúc trốn trong ngăn kéo chờ người lục soát hắn cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Dận Tộ liếc nhìn sang, thản nhiên nói: “Ngươi giải quyết vấn đề của ngươi, ta giải quyết vấn đề của ta, như thế mà thôi.”
Lại nói: “Ngươi cứ an tâm ở lại đây, đừng lo, lúc ta không ở trong phủ, không ai dám xông vào nơi này —— trừ phi Hoàng a mã bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn đi qua ngồi một chút.”
Trần Chuyết cau mày nói: “Ngươi thật sự không quan tâm ta vì sao muốn giết Du Thân vương?”
Dận Tộ cười cười, nói: “Người Trần tráng sỹ muốn giết, tự nhiên là kẻ đáng chết.”
Dận Tộ đứng dậy, Vượng Tài tiến lên phủ áo khoác cho y, nói: “Gia, bên ngoài có chút tuyết rơi, nếu không lại đội thêm mũ lông?”
Dận Tộ lắc đầu: “Không cần.”
Thời điểm này y chính là cần có thứ gì đó lạnh lạnh phủ lên gương mặt.
Nhìn Trần Chuyết khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Trước mím môi, dán sát người vào tường tránh khỏi tầm nhìn được cánh cửa mở ra, khỏi để bị người vô tình nhìn thấy.
Trong phòng chỉ còn dư lại một mình hắn, Trần Chuyết khẽ thở dài một hơi, nghiêng đầu, ánh mắt vô thức xuyên qua song cửa đặt lên người Dận Tộ đang bước qua phong tuyết.
Làm Thái tử, những thứ Nội vụ phủ đưa tới so với trước kia còn tinh xảo hơn vài phần, nhân lý giải sự yêu thích của y, áo khoác mùa đông vẫn lấy bạch sắc làm đa số.
Thực bất nề tinh quái bất nề tế[1], Trần Chuyết nguyên bản không vừa mắt nhất chính là những đệ tử phú quý cẩm y ngọc thực đến bực này, thế nhưng không thể không thừa nhận, loại y phục kia mặc lên người Dận Tộ lại là đẹp đến khó lường.
Bên ngoài tuyết rơi, cách tuyết xem người phảng phất như đã cách biệt một thế giới xa xôi, Trần Chuyết chỉ thấy được bóng lưng cao ngất thon dài của y, vạt áo khoác bạch sắc cũng theo bước chân Dận Tộ phiêu đãng trong gió, mang theo mội loại khí thế than thản đạm nhiên, tựa hồ tất cả phong vũ trên đời này đều chưa bao giờ được y để trong lòng vậy.
Phía ngoài, xe ngựa từ sớm đã được thắng tốt, Vượng Tài đỡ Dận Tộ lên xe, hỏi: “Chủ tử, đi nơi nào?”
“Ung Quận vương phủ.”
“Chủ tử, Ung Quận vương rất bận rộn, thời điểm này hẳn cũng sẽ không ở trong phủ! Nếu không tiểu nhân trước phái người hỏi thăm một chút?”
Dận Tộ thản nhiên nói: “Hắn nếu không ở, ta liền vào phủ chờ hắn. Đi thôi!”
Vượng Tài ứng thanh một tiếng, đang muốn phân phó xa phu bên ngoài bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, người bên ngoài xuống ngựa, cung kính nói: “Xin hỏi, Thái tử điện hạ đang ở bên trong?”
Dận Tộ vén rèm lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Bên ngoài là Ngự tiền thị vệ mặc Hoàng mã giáp[2], nửa quỳ xuống hành lễ, nói: “Vạn tuế gia triệu kiến.”
“Đã biết.” Dận Tộ hạ màn xe, nói với Vượng Tài,: “Cái tráp gỗ tử đàn khóa lại dưới giường của ta, ngươi đem ra đây, ta ở nơi này chờ ngươi, có điểm nặng, thế nhưng… ngươi tự mình mang.”
“Dạ.”
Vượng Tài ứng tiến, nhảy xuống xe cấp tốc rời đi.
——
Dận Tộ mang theo tráp vừa vào Nam thư phòng liền thấy Dận Chỉ quỳ trên mặt đất, Dận Tộ vừa nhìn lướt qua liền rời mắt, đem áo khoác ném cho cung nữ bên cạnh, cười nói: “Hoàng a mã, Tam ca đã làm gì khiến ngài tức giận đâu?”
“Ngươi nói làm sao vậy?” Nét mặt Khang Hy cực khó coi, cả giận nói: “Tam ca của ngươi ngu xuẩn, ngươi cũng cùng hắn hồ đồ? Thái tử phủ là địa phương nào? Nếu ai cũng có thể vào soát một lần như vậy giang sơn Đại Thanh ta còn cần hay không?”
Dận Tộ chậc lưỡi nói: “Đây chính là tự bản thân Hoàng a mã ngài hạ chỉ, nhi tử bị ủy khuất còn chưa tới khóc lóc kể lể đâu, Hoàng a mã ngài trước hết lớn tiếng!”
Khang Hy tức giận nói: “Vậy sau này trẫm hạ chỉ,có phải nên thêm một câu ‘văn võ bá quan, vương công quý tộc ngoại trừ Thái tử’ hay thế nào chứ? Ngươi là Thái tử Đại Thanh, là Thái tử một nước! Ngoại trừ trẫm người cao quý nhất chính là Thái tử, cái gì cũng không quản được ngươi, đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?”
Dận Tộ liếc nhìn Dận Chỉ, nhún nhún vai nói: “Nhi tử là hiểu nha, thế nhưng Tam ca không hiểu, nhi tử còn có cách gì?”
Lại vỗ vỗ cái tráp trên tay: “Hoàng a mã, nhi tử mang theo thứ tốt cho ngài, chúng ta đừng sốt ruột chuyện này, đi bãi bắn bia xem thành quả đã?”
Dù sao Dận Tộ mới là bên chịu ủy khuất, Khang Hy gõ lên đầu y một cái, cũng không tiếp tục mắng nữa mà khoác áo ngoài đứng dậy xuất môn, lúc đi tới cửa mới nói: “Truyền chỉ, Tam a ca Dận Chỉ, bất thủ quân thần chi lễ, bất kính với Thái tử, đoạt tước, bãi chức, không triệu không được tiến cung.”
“Hoàng a mã!” Dận Chỉ quá sợ hãi, cái nghiêm phạt này đã vượt qua dự đoán của hắn quá nhiều, vội vàng phru phục xuống, lo sợ không yên giải thích: “Hoàng a mã, Hoàng a mã… Nhi tử oan uổng, nhi tử chỉ là phá án sốt ruột, Hoàng a mã, người xem ở phân thượng nhi tử một lòng vì công sự…”
Khang Hy căn bản không nghe hắn nói gì, rời khỏi, Dận Chỉ lê đầu gối theo tới trước cửa lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Khang Hy và Dận Chỉ cười nói rời đi, không cam lòng kêu to hai tiếng: “Hoàng a mã, Hoàng a mã!”
Một quyền nện ở ngưỡng cửa: “Hoàng a mã! Hoàng a mã…”
Hắn cản trước Dận Tộ vào cung, ở trước mặt Khang Hy giải thích hồi lâu, Khang Hy trầm mặt không lên tiếng, hắn còn cho rằng rốt cục đã qua một ải này, nào biết lại là kết cục như vậy.
Nếu Khang Hy dưới sự quỳ gối xảo biện của Dận Tộ trị tội hắn còn không tính, thế nhưng Dận Tộ từ đầu tới đuôi chưa từng nói nửa câu nói bậy về hắn, ngay cả chuyện ngọc bội, thích khách Khang Hy càng là không hỏi Dận Tộ một câu…
Hồi lâu sau, Dận Chỉ thất thần ngã ngồi trên mặt đất, xong, toàn bộ xong… Hắn cẩn thận nửa đời người, nghĩ phú quý hiểm trung cầu mới lớn mật như thế một lần, lại toàn bộ xong…
Trên đời này nếu như có thần y, hắn thật muốn hỏi một tiếng, có loại linh đan diệu dược nào trị phụ mẫu bất công…
–
Bãi bắn bia.
Khang Hy đứng cách Dận Tộ có hơn ba trượng, nhìn y ghé vào trên mặt tuyết, dùng áo khoác đem bản thân từ đầu đến chân bọc lại, còn dùng vải trắng phủ lên súng trường và cái giá đang đặt trước mặt, phảng phất trống rỗng tiêu thất khỏi thiên địa. nếu không phải Khang Hy biết Dận Tộ đang ở đằng kia, chỉ sợ cho dù ngài có bước ngang qua cũng chưa chú ý được trên mặt đất có một người đang nằm úp sấp.
Chình ngài còn chưa nghĩ ra tiểu tử này đang làm cái quỷ gì, chợt thấy Dận Tộ ngẩng đầu, làm một thủ thế ý bào ngài nhìn về phía bia ngắm.
Cái bia nọ đặt cách bọn họ chừng hai trăm trượng, Khang Hy cho dù híp mắt cũng chỉ có thể thấy được một điểm nhỏ, phải dùng kính viễn vọng mới có thể thấy rõ.
“Phốc.”
Bên người truyền đến một tiếng vang khẽ, bia ngắm chấn động một cái, Khang Hy hơi ngẩng ra, bên cạnh lại truyền đến một tiếng “Phốc”, bia ngắm lại một trận run run.
Khang Hy nhịn không được dùng kính viễn vọng quét xung quanh bia ngắm: Không ai, một người cũng không có!
“Phốc!”
Tiếng vang thứ ba.
Khang Hy nhìn Lương Cửu Công bên cạnh, chỉ thấy lão một mảnh mờ mịt, hiển nhiên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dận Tộ bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ tuyết đọng nói: “Một lần chỉ có thể bắn ba phát, dưới tuyết thật sự quá lạnh, không chơi nữa. Hoàng a mã, chúng ta đi xem thành tích của nhi tử thế nào?”
Khang Hy khó nén kinh hãi: “Cái bia ngắm kia thật sự… thứ này… có tầm bắn xa như vậy?”
Cách hai trăm trượng, gần đủ một dặm lại có thể bắn trúng bia ngắm nhỏ đến thế, đây là khái niệm gì?
Dận Tộ nhún nhún vai nói: “Trình độ của nhi tử không tới, lại xa liền bắn không trúng nữa.”
Đây là nói, nếu đổi người lợi hại hơn còn có thể bắn xa hơn? Khang Hy đột nhiên cảm giác được sau lưng ớn lạnh, loại vật này thực sự có chút nghịch thiên…
Dận Tộ cười nói: “Thứ đồ chơi này trên đời chỉ có một khẩu, là nhi tử tự mình làm. Ngoại trừ nhi tử, Hoàng a mã là người thứ hai biết đến sự tồn tại của nó —— thứ này liền đưa cho Hoàng a mã chơi đùa, nhi tử lười làm thêm một khẩu.”
Trong lòng Khang Hy yên tâm hơn đôi chút, lại thở dài, ngày sau ám vệ bên cạnh lại phải gia tăng rồi, phạm vi phòng vệ cần mở rộng ít nhất gấp ba —— ai biết trên đời này còn có người nào giỏi tay nghề như nhi tử bảo bối của ngài không?
Sai, nhi tử bảo bối của ngài sao có thể so với công tượng đâu?
Khang Hy phát hiện hôm nay bản thân chịu trùng kích quá lớn, suy nghĩ đều rối loạn, đang lúc cười khổ chợt nghe Dận Tộ nhẹ nhàng nói một câu: “Hoàng a mã, người nói xem nếu nhi tử muốn giết Du Thân vương, đáng giá chọn cách ngu xuẩn như tìm thích khách sao?”
Chuyện một viên đạn có thể giải quyết, ai lại ngu xuẩn lại phái một kẻ như Triệu Tử Long tam tiến tam xuất đâu?
Khang Hy thiếu chút nữa lắc đầu, may là phản ứng đủ nhanh, hừ lạnh nói: “Trẫm đã nói mà, ngươi không việc gì đến hiến bảo cái chi? Nguyên lai là chờ trẫm tại đây? Trẫm khi nào từng nói thích khách ám sát Du Thân vương là do ngươi phái ra rồi?”
Dận Tộ hừ lạnh nói: “Không nói như vậy không nhất định là không nghĩ như vậy, cho dù hiện tại không nghĩ cũng không có nghĩa là sau này không nghĩ —— miệng đời bén nhọn, nước chảy đá mòn, nhi tử cũng phải đề phòng đâu!”
Y có bao nhiêu lời giải thích những người đó liền có bấy nhiêu lý do thoái thác, huống chi Trần Chuyết thực sự từng là thị vệ của y, đây là một sự thật vững chắc —— chỉ sợ có một ngày chuyện Trần Chuyết ám sát Dận Nhưng bại lộ, muốn giải thích không phải liền phí lời sao? Bất quá chỉ cần có một khẩu súng như vậy ở đây, người bên ngoài dù có nói đến đầu lưỡi nở hoa Khang Hy cũng sẽ không tin.
Khang Hy trừng mắt liếc y, mặc kệ đứa nhi tử này, bước nhanh đến chỗ bia ngắm, nhìn ba vết đạn mạnh mẽ xuyên qua bia gỗ dày nặng, hiển nhiên uy lực còn lớn hơn súng kíp lần trước, quay đầu nói với Lương Cửu Công: “Trở về đem bia ngắm thiêu hủy, ngươi tự mình đi.”
Lại nhìn Dận Tộ có chút hờ hững bên cạnh, nhịn không được thở dài —— ngài bỗng nhiên có chút minh bạch tâm tư của Dận Chân, có loại bản lĩnh này, nếu không làm Thái tử, không làm Hoàng đế, ngày sau ai có thể dung hạ y đâu? Cho dù là Dận Chân chỉ sợ cũng phải đứng ngồi không yên đi?
Dận Tộ bị ngài nhìn đến trong lòng hoảng sợ, hỏii: “Có chuyện gì vậy?”
Khang Hy như không có gì thu hồi ánh mắt: “Không có việc gì.”
Lại lơ đãng hỏi: “Ngươi cũng coi như trải qua hai lần lâm triều, có ý kiến gì không?”
“Lâm triều a, không có ý kiến gì.”
Khang Hy nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Đó chính là đi quá ít.”
Dận Tộ không nói gì: Hóa ra nếu y không đề nghị gì đó còn phải đi thêm vài lần?
Vì vậy nói: “Hoàng a mã, nếu thật sự để nhi tử nói, chế độ lâm triều của Đại Thanh ta chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, chính là ‘cực kỳ tàn bạo’ —— người xem đi, người Mãn còn tốt, đại thần người Hán chỉ có thể ở tại ngoại thành, trời tối đường xa, vì có thể đúng hạn lâm triều cũng chỉ đành canh ba rời giường, đợi lăn lộn đến lúc tan triều cả đám tinh thần đều uể oải, nào còn tâm tư xử lý công vụ? Khó khăn lắm mới ngao đến hết canh giờ, nếu về nhà lại có chút hoạt động về đêm gì gì đó, chậc, căn bản không cần ngủ, trực tiếp thượng triều là được…”
“Vậy ý của ngươi là thn?”
“Đệ nhất, thời gian lâm triều có thể đẩy xuống một chút, buổi sáng sau khi dùng điểm tâm xong vào triều liền vừa vặn. Đệ nhị, khi không có chuyện gì khẩn yếu cũng không cần mỗi ngày thượng triều, quá hành hạ người. Đệ tam, cho dù lâm triều cũng không cần mỗi người đều có mặt đi? Những người không có chuyện muốn tấu, người khác tấu lại liên quan gì đến hắn? Cứ ở nhà nghĩ ngơi là được, quay đầu lại xem công báo không phải chuyện gì cũng biết sao?”
Đều nói XXX nhiều hội nghị, theo Dận Tộ thấy Đại Thanh mới là nhiều nhất? Mỗi ngày đều mở cuộc họp Quốc hội, mổi lần mở là mấy canh giờ, cả đống người ở bên kia ngủ gà ngủ gật, thật sự quá không ý nghĩa.
“Được rồi, trở về viết một tấu chương trình lên.”
“Gì?” Dận Tộ vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng a mã, nhi tử chỉ là thuận miệng nói…”
Hơn nữa cái đáp ứng này có phải hơi quá sảng khoái rồi không? Chuyện lớn như lâm triều có thể quyết định qua loa như vậy sao?
“Ngươi là Thái tử.”
“…”
Vậy nên làm Thái Tử mới là phiên toái nhất! Ngay cả lạc thú nói đùa cũng bị mất!
Thái tử phủ bị soát, Khang Hy vừa xót xa Dận Tộ chịu ủy khuất lại giận y không đem tôn nghiêm và thân phận Thái tử để trong lòng, gọi tiến cung vừa an ủi vừa răn dạy một hồi, sau đó lại cùng dùng cơm mới tiễn y xuất cung.
Dận Tộ vừa ra tới cửa cung, đang định lên xe ngựa thì bên cạnh có một người nhanh chóng xông tới: “Lục đệ, Lục đệ…”
Dận Tộ không dấu vết né tránh bàn tay Dận Chỉ chộp tới, nói: “Tam ca.”
Trong lòng thở dài, nguyên lai tinh thần của một người đối với bề ngoài lại có ảnh hưởng to lớn như vậy, nhìn Dận Chỉ thời khắc này, so với Thành Quận vương khí phách hăng hái tại Thái tử phủ ban nãy cơ bản là hai người.
“Lục đệ, ” Dận Chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt y, ngay cả thanh âm cũng mang theo nức nở: “Lục đệ, Tam ca đối với ngươi vẫn không tệ, lần trước Hoàng a mã muốn tiến cử Thái tử, ca ca không nói hai người liền chọn ngươi… Lần này Tam ca là bị mở heo che mắt, ngươi liền tha thứ tam ca lần này, ta phát thệ nếu lại có loại tâm tư vô liêm sỉ kia liền khiến ta ngũ lôi oanh đỉnh, không được…”
“Tam ca đối với ta thế nào, Dận Tộ tự nhiên biết đến, ” Dận Tộ ngắt lời nói: “Thề liền không cần…”
“Vậy ngươi giúp ca ca nói tốt vài câu cùng Hoàng a mã, đi?” Dận Chỉ lôi cánh tay Dận Tộ, gắt gao nhìn vào mắt y, vội vàng nói: “Ngươi nói với Hoàng a mã ta đã biết sai rồi, xin Hoàng a mã bỏ qua cho ta lần này…”
Thấy Dận Tộ thờ ơ, Dận Chỉ đều gấp đến phát khóc: “Lục đệ, tâm địa của ngươi luôn là tốt nhất, chúng ta cũng là huynh đệ, ngươi không thể thấy chết không cứu nha… Ta, ta ta, ta quỳ xuống cầu ngươi!”
Dận Tộ hất tay hắn ra, cười nói: “Quả nhiên tam ca là xem ta tính tình tốt mới dám khi dễ trên đầu ta nha!”
Dận Chỉ bất an nói: “Lục đệ…”
“Tam ca nói ta tâm địa tốt, ” Dận Tộ cười cười: “Ta thật sự không dám, Tam ca từng nhìn thấy ta mềm lòng với Du Thân vương khi nào? Người ta thường nói, thà đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân, Tam ca hẳn cũng cảm thấy như vậy đi, bất quá đáng tiếc lần này ngươi nhìn lầm, đệ đệ ta thật sự không phải quân tử gì.”
“Lục đệ, Lục đệ ngươi tin tưởng ta một lần, ta là thật biết sai rồi, ngươi…”
“Tam ca có biết sai hay không lại quan hệ gì đến ta đâu?” Dận Tộ thản nhiên nói: “Đại Thanh có pháp lệnh nào viết người biết sai liền có thể được tha thứ? Ta khuyên tam ca đừng lại lãng phí thời gian trên người ta, vẫn là tìm nơi khác mà dùng sức đi, bất quá —— Hoàng a mã cũng không phải lời của ai đều không nghe lọt.”
Xoay người lên xe, nói: “Đi Ung Quận vương phủ.”
“Dạ!”
Mã xa quẹo qua góc đường, Vượng Tài rốt cục đem đầu thu trở về, nói: “Chủ tử, nô tài nhìn thấy Thành Quận vương lại vào cung, người nói xem ngài ấy đi tìm ai?”
Khang Hy vừa hạ khẩu dụ không cho y nhậm cung, mặc dù không thật sự phát thánh chỉ ra thế nhưng hắn nhất định là không dám đi gặp Khang Hy, cũng không gặp được.
Dận Tộ nói: “Tự nhiên là đi cầu Thái hậu nương nương.”
Vượng Tài kinh hô một tiếng: “Thái hậu nương nương từ trước đến nay nhẹ dạ, Vạn tuế gia lại hiếu thuận, người nói có thể hay không liền…”
Dận Tộ nhìn hắn một cái: Đứa ngu xuẩn này, nếu là cầu Thái hậu có tác dụng, y còn có thể cố ý dẫn đường Dận Chỉ đi gặp Thái hậu sao?
Một câu “Hoàng a mã không phải lời của ai cũng không nghe lọt” kia nào phải vì khoe khoang nên mới nói.
Miệng nói: “Thái hậu nương nương tuy rằng thiện tâm nhưng cũng không ngu dốt, nàng biết cái gì có thể quản cái gì không thể quản.”
Nếu Thái hậu là kẻ ngu dốt, sao có thể cùng Khang Hy mẹ con tình thâm hơn mấy mươi năm, thậm chí có thể được đến Khang Hy thật lòng hiếu kính coi như sinh mẫu?
“Thế nhưng…”
“Ngươi cũng đừng quan tâm, ” Dận Tộ ngắt lời nói: “Uy nghi Thái tử không thể khinh thị, cũng không biết là ai ra cho Tam ca cái hôn chiêu này, Hoàng a mã không phạt hắn là không được. Nhớ năm đó ta chống đối Thái tử, không phải cũng bị biếm làm thứ dân? Tam ca nếu là thông minh một chút, lập tức trở về phủ làm ra tư thế bế môn sám hối. Lại qua nửa tháng liền đến tết rồi, hắn tất nhiên có thể nhìn thấy Hoàng a mã, nếu như biểu hiện còn đủ tốt, lại thăng trở về cũng không phải không thể nào, dù sao bên ngoài nhìn vào hắn cũng là vì công sự —— thế nhưng nếu lại còn nhảy nhót khắp nơi như vậy, khó mà nói…”
Y giải thích rất tường tận, thế nhưng trọng điểm quan tâm của Vượng Tài hiển nhiên lại trật, nói thầm: “Đương sơ ngài bị biếm làm thứ dân còn không phải do tính tình quá thối sao?”
Dận Tộ không nói gì, lười lại để ý đến hắn, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Mã xa sắp vào cửa phủ Dận Chân, người quả nhiên không ở nhà, Dận Tộ không để ý tới hạ nhân giải thích trực tiếp vào cửa.
Thái tử gia giá lâm, hạ nhân cho dù biết quan hệ của hai chủ tử tốt cũng không dám sơ sẩy, một mặt nghênh vào chính sảnh hầu hạ, một mặt nhanh chóng phái người ra ngoài tìm Dận Chân.
Dận Tộ tùy tiện cầm một quyển sách lên giết thời gian, vừa tựa lưng vào ghế xem không được vài tờ Dận Chân đã vội vàng hồi phủ, vừa vào cửa liền dùng đại lễ thỉnh an: “Thần Dận Chân, thỉnh an Thái tử điện hạ.”
Dận Tộ không miễn lễ cho hắn, thậm chí ngay cả tư thế ngồi chưa từng thay đổi một chút, cứ thế miễn cưỡng dựa lưng, híp mắt nhìn Dận Chân thần sắc không chút miễn cưỡng quy chuẩn hoàn thành đại lễ dập đầu, lặng lẽ một chốc mới nói: “Tứ ca, chơi rất vui sao?”
Y không gọi Dận Chân dậy, hắn liền thẳng tắp quỳ, mím môi không nói một lời.
Dận Tộ đột nhiên cảm giác được quá vô nghĩa, khi tới bụng đầy lời lẽ, hiện tại một từ cũng không thốt ra được, bàn tay vừa nâng lên lại buông xuống, không nói lời nào đứng lên, lướt qua Dận Chân bước nhanh ra ngoài.
“Thái tử… Lục đệ! Lão Lục! Dận Tộ! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Dận Chân vội vàng đứng dậy, đi theo phía sau y liên tiếp thay đổi mấy cái xưng hô Dận Tộ mới dừng lại, đem ngọc bội đang cầm trong tay ném lại cho hắn, nói: “Đây là đồ của Tứ ca, xin hãy thu hồi lại thôi! Sau này đệ đệ cũng không dám dùng những thứ Tứ ca tặng đến, miễn cho không cẩn thận lại thành bẩy rập.”
“Lúc hoài nghi liền biết đây là đồ của ta tặng,” Lửa giận trong mắt Dận Chân nào ít hơn y: “Đương sơ khi ngươi giao nó cho phản tặc, vì sao không nghĩ đây là thứ ta tặng?”
Đương sợ đám người Trần Chuyết đi đến vội vội vàng vàng, bên cạnh Dận Tộ có thứ gì thích hợp liền đưa ra, nào sẽ nghĩ nhiều như vậy (Như vậy chính là em lúc nào cũng mang theo đồ Tứ gia tặng bên người phải không?), Dận Tộ cũng lười giải thích, vội nói: “Ngươi làm sao biết được thân phận của Trần Chuyết?”
Dận Chân thản nhiên nói: “Người ở dị quốc tha hương, bên cạnh chỉ có vài đồng bạn như vậy, tâm tư phòng bị dĩ nhiên không quá nặng.”
Hắn đã sớm hoài nghi lai lịch của Trần Chuyết, thế nhưng Dận Tộ không chịu nói hắn cũng chỉ có thể tự mình thăm dò. Con người Trần Chuyết không thể nói là không cẩn thận, thế nhưng ở bên kia hải dương, qua mấy lượt đồng sinh cộng tử lòng cảnh giác liền không nặng nề như vậy, rốt cục bị thám tử của hắn hỏi được vài manh mối quan trọng.
Bất quá mãi đến khi Trần Chuyết trực tiếp vi phạm ý nguyện của Dận Tộ, tự ý xuất thủ với Dận Nhưng hắn mới dám xác nhận.
Dận Tộ giận đến phì cười: “Vậy nên Tứ ca mới thiết kế cục diện như vậy, lợi dụng Trần Chuyết, lợi dụng ta kéo Tam ca xuống ngựa?”
Từ một khắc Dận Chỉ vào cửa y đã cảm thấy việc này nhất định có bóng dáng của Dận Chân, tuy rằng Dận Chỉ cố ý tránh đi Thuận Thiên phủ có quan hệ mật thiết với Dận Tộ và Hình bộ do Dận Chân quản lý, chỉ điều động người của nha môn Cửu Môn Đề Đốc và Ngũ thành binh mã ti, thế nhưng động tác lớn đến như vậy, y không tin Dận Chân sẽ không biết —— nếu Dận Chân đã sớm biết nhưng lại không cảnh báo cho y, ý vị bên trong ra sao có thể nghĩ.
Lại nghe Dận Chân giận cười, nói: “Dận Chỉ hắn lại tính là thứ gì, đáng giá ta phí tâ tư lớn như vậy? Ta chính là muốn nhắc nhở ngươi, mau chóng tách ra khỏi Trần Chuyết! Hôm nay ngươi có thân phận Thái tử hộ thân mới bình an vô sự, ngươi đã nghĩ tới chưa, nếu ngươi không phải Thái tử, hôm nay ngươi còn tâm tư tới tìm ta tính sổ! Chờ ngươi không chỉ là thân bại danh liệt còn có cả đời quyển cấm! Ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng cho ta!”
Dận Tộ cười lạnh nói: “Phương thức nhắc nhở người khác của Tứ ca cũng thật đặc biệt, hảo ý của ngươi Dận Tộ tâm lĩnh, bất quá ngày sau xin Tứ ca giảm thiểu quản nhàn sự của Dận Tộ!”
Xoay người rời đi.
Dận Chân bắt lấy cổ tay y, cả giận nói: “Ta làm như vậy cũng là vì ai?”
Dận Tộ cười xòa một tiếng: “Lẽ nào Tứ ca lại muốn nói là vì ta sao? Tốt, như vậy ta nói cho ngươi biết, ta không vui, từ lúc quay về từ ôn tuyền sơn trang trở đi, ta chưa có một ngày thật sự vui vẻ qua! Tứ ca, có đôi khi ta thật hy vọng ngươi ít nghĩ cho ta một chút!”
Bàn tay bắt lấy ỳ của Dận Chân hơi thả lỏng, trầm giọng nói: “Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, nhưng thân phận của Trần Chuyết đã bị ta nói cho Lão Tam biết, hắn mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, thế nhưng ngươi nếu không muốn bị Lão Tam cắn ngược một ngụm, tốt nhất là nhanh chóng đoạn cho sạch sẽ!”
Dận Tộ tránh khỏi tay hắn, ra cửa lên xe, chợt thấy không đúng ——— đoạn cho sạch sẽ? Những lời này vì sao nghe là lạ?
“Chủ tử?” Vượng Tài thấp thỏm nói: “Ngài và Ung Quận vương cãi nhau sao?”
Tuy bị đuổi đi rất xa, thế nhưng từ sắc mặt của hai người cũng có thể nhận ra vài phần.
Qua một hồi lăn qua lăn lại như vậy, cả người lẫn tinh thần của Dận Tộ đều mỏi mệt, nhắm mắt lại nói: “Lát nửa ngươi đi Thuận Thiên phủ một chuyến, hỏi xem án tử Dương phủ đã có tiến triển gì chưa.”
Vượng Tài nói: “Chủ tử, mấy hôm nay Thuận Thiên phủ vội vàng tra xét chuyện Du Thân vương bị ám sát, sợ rằng không có công phu quản thứ này đi?”
Dận Tộ thản nhiên nói: “Cho nên mới bảo ngươi đi hỏi.”
Y hỏi, không có công phu tự nhiên sẽ biến thành có công phu.
“Dạ.”
Dận Tộ cười khổ, chỉ vài ngày ngắn ngủi y lại chợt phát hiện, mình càng ngày càng thích ứng thân phận Thái tử này.
Đúng là đủ loại thuận tiện, đủ loại bá đạo —— cũng không biết Dận Nhưng sau khi từ vị trí này lui xuống lại có cảm thụ thế nào.
Có thể hay không có một ngày, y cũng thật sâu mê luyến tư vị quyền lợi, không nở buông xuống, thậm chí trở thành dã tâm gia vì quyền thế có thể hy sinh tất thảy?
———-
1/ Thực bất yếm tinh quái bất yếm tế: Xuất phát từ một câu nói của Khổng Tử. Thời kỳ Xuân Thu, Khổng Tử được xem như một bậc đại nho, trên phương diện ăn mặc ngủ nghỉ vô cùng chú ý, nguyên tắc của ngài chính là ‘Thực bất yếm tinh quái bất yếm tế’, nói môm na là lương thự quá cũ hoặc có biến chất, thịt cá không được mới mẻ ngài đều không ăn, trên bàn lượng thịt cá không thể vượt qua gạo và mì, rượu có thể uống thoải mái nhưng không thể uống say. Tóm gọn lại là chỉ thói quen ăn uống tinh tế xa hoa, nếu không phải là thứ tốt nhất thì không động đến.
2/ Hoàng mã giáp: Nói chung là một lớp áo bên ngoài có màu vàng, ở thời phong kiến, màu vàng tượng trưng cho Hoàng quyền nói chung và Hoàng đế nói riêng, vậy nên những Ngự tiền thị vệ có thể mặc áo vàng đều là cận thân của Hoàng đế
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –