Đọc truyện [Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố – Chương 62
Việc Hộ bộ thanh nợ suốt mười ngày không có tiến triển, sau khi Dận Tộ ghé qua một vòng cục diện rốt cục mở ra, thế nhưng cũng chỉ là mở ra mà thôi, bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính, Dận Tộ không thể mỗi ngày đều canh giữ ở Hộ bộ, chuyện vẫn là do tự bọn họ đi làm.
Dận Chân rốt cục ra tay để lộ thủ đoạn thiết huyết, trước hết tự mình đi một vòng qua phủ những A ca thành niên như Dận Đề, Dận Chỉ, Dận Kỳ, cũng không biết hắn đã nói những gì, chỉ qua nửa ngày những A ca này đều tự mình đến Hộ bộ thanh nợ.
Ngay cả các A ca cũng phải trả nợ, những người còn lại đều không dám la lối ầm ỹ, chỉ liên tục khóc than bảo không có tiền, Dận Chân một mực mặc kệ, trước gọi đến Hộ bộ nói chuyện, định xong hạn chót, nếu như quá hạn vẫn không trả, trực tiếp xét nhà.
Đợi Dận Chân thật sự động thủ, có năm sáu nhà bị kê biên, thanh âm khóc than thoáng cái biến mất, các đại thần một bên cắn răng lấy tiền ra trả nợ, một bên viết tấu chương cáo trạng.
Tà dương vô hạn, tại một khu nhà dân yên tĩnh giữa kinh thành, trong phòng vang lên tiếng đập bàn lách cách và tiếng chửi rủa liên hồi, Dận Nhưng hai mắt đỏ đậm, thần sắc dữ tợn: “Hoàng a mã quá thiên vị, quá thiên vị!”
“Nội kho tùy y tiêu… ta tính cái gì? Thái tử như ta tính cái gì?!”
“Cả hai đều là nhi tử của ngài, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì! Ta không phục! Ta không phục!!! “
“…”
Qua một hồi, thiếp thân thái giám Trụ Nhi mới lấy hết can đảm tiến lên, nói: “Thái tử gia, theo nô tài thấy Vạn tuế gia chưa chắc biết việc này, không bằng chúng ta lặng lẽ bẩm với ngài một tiếng. Vạn tuế gia ra mặt liền đem số nợ kia xóa sạch?”
“Không được!” Dận Nhưng quả quyết nói: “Cô không thể phạm sai lầm! Ngoại thúc công nói, cô hiện tại nghìn vạn lần không thể phạm sai lầm, một khi có sai lầm Hoàng a mã liền có thể mượn lý do phế cô… Cho dù không phế, tất cả những việc cô làm trước đây cũng đều uổng phí, chuyện này tuyệt đối không thể để đến tay Hoàng a mã! Tuyệt đối không thể!”
Hắn ngồi phịch xuống ghế, nắm chặt tay nói: “Ngươi phái người hoả tốc đi Giang Nam, lập tức đem lâm viên bán đi…”
“Không còn kịp rồi Điện hạ,” Trụ Nhi cười khổ nói: “Hộ bộ chỉ cho thời hạn bảy ngày, hiện tại đã qua hai ngày, đợi sáu ngày nữa liền xét nhà, lúc này muốn bán lâm viên cũng không kịp!”
Dận Nhưng vỗ mạnh lên tay vịn: “Hảo cho một Lão Tứ âm hiểm!”
Từ đầu cố ý để lộ bộ dáng thúc thủ vô sách, mười ngày mười đêm không đòi được dù chỉ một lượng bạc khiến mọi người đều chờ xem bọn họ xấu mặt, cho rằng chuyện này rốt cục sẽ không giải quyết được gì. Đợi đến khi hắn thả lỏng cảnh giác bỗng nhiên lại trở nên mạnh mẽ thiết huyết, vậy nên thời gian để hắn thở dốc cũng không có.
Giữa lúc hết đường xoay sở, một vị thân tín yên lặng mà vào, nói: “Hộ bộ Trần đại nhân và Lý đại nhân đến!”
Dận Nhưng cả giận nói: “Bảo bọn họ trở về! Đến thời điểm cô sẽ tự đưa bạc tới, gấp cái gì!”
Rốt cục cũng là Thái tử, đi Hộ bộ mượn bạc quá mất thân phận, vậy nên trước giờ hắn đều mượn tên người khác lấy bạc, hai người này cũng ở trong số đó.
Thân tín thấp giọng nói: “Hai vị đại nhân nói, bọn họ có biện pháp kiếm bạc, hơn nữa…”
Nói nhỏ vài câu bên tai Dận Nhưng.
Dận Nhưng sau một hồi sững sốt liền đại hỷ: “Mau cho bọn họ tiến vào.”
——
Hừng đông canh tư, là lúc người ta ngủ say giấc nhất, Dận Tộ từ sau khi thoát khỏi Thượng Thư phòng vẫn luôn ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, bình thường khoảng thời gian này đều ở trong chăn vượt qua, thế nhưng hôm nay lại bị đánh thức một cách tàn nhẫn.
Vượng Tài hiểu rõ cơn giận lúc rời giường của chủ tử, rất thông minh để Hồng Phúc lên trước, chờ sau khi Hồng Phúc đem Dận Tộ chơi đùa đến nửa ngủ nửa tỉnh mới hào phóng vung tay lên, bọn nô tỳ liền cầm lược, gương và thau đồng nối đuôi bước vào, đem chủ tử từ trên giường dựng dậy.
Đám nô tỳ này đều có tay nghề rất tốt, chải đầu, rửa mặt, thay quần áo xong, Dận Tộ nửa ngủ nửa tỉnh vẫn chưa từng tỉnh hẳn, mãi đến khi ra đến trước cửa bị gió lạnh thổi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhìn bầu trời lốm đốm ánh sao, Dận Tộ im lặng nhìn về phía Vượng Tài, Vượng Tài lại còn sốt ruột: “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, đã bị muộn rồi, Tứ a ca còn đang đợi ngoài cửa đâu…”
Dận Tộ mờ mịt: “Tứ ca chờ ta để làm chi?”
“Vào triều a!” Vượng Tài hận sắt không thành thép: “Ngài đã quên sao? Vạn tuế gia nói mấy hôm nay tấu chương quá nhiều, muốn ngài tự lên triều nói chuyện với bọn họ…”
“Có chuyện này sao?” Dận Tộ nghĩ không ra, từ sau trận đòn kia y né tránh Khang Hy cũng đã được nửa tháng, nào có cơ hội nói gì với ngài?
Vượng Tài kéo Dận Tộ đi về phía trước, lại nói: “Có! Lương công công tự mình đến truyền chỉ, ngài đã quên sao? Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, ngày đầu tiên đừng đến muộn…”
Dận Tộ rùng mình một cái: “Cái gì ngày đầu tiên?”
Dự cảm thật không may!
Vượng Tài nói: “Chủ tử là Quận vương, hiện tại còn quản Nội vụ phủ, trước đây ngài không lên triều Vạn tuế gia cũng không quản ngài, thế nhưng hiện tại đã đi, sau này không phải mỗi ngày đều đi sao?”
Đây tuyệt đối là tin dữ tận trời, Dận Tộ phảng phất vừa bị sét đánh mất thật lâu mới có thể khôi phục tinh thần, quyết định lại không cùng Khang Hy giận dỗi, ít nhất đợi sau khi giải quyết xong việc thượng triều mới giận tiếp, nếu như không giải quyết được —— Nội vụ phủ kia ai thích quản cứ đi quản thôi!
Đến trước cửa, Dận Tộ để xe ngựa nhà mình theo sau, bản thân leo lên xe ngựa của Dận Chân, Dận Chân nói: “Trước ngủ thêm một chốc, đến nơi ta gọi ngươi.”
Dận Tộ ôm chăn tựa vào thùng xe ngáp dài, Dận Chân đốt đèn đọc sách, trời vẫn còn tối mịt, Dận Tộ nói: “Tứ ca không mệt sao?”
Dận Chân nói: “Quen đi là tốt rồi.”
Dận Tộ lầu bầu: “Muốn ta mỗi ngày đều tinh mơ rời giường còn không bằng bảo ta chết đi —— mỗi ngày ngay cả ngủ cũng ngủ không no, nhân sinh còn có ý nghĩa gì…”
Dận Chân nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Đợi ngươi quen là tốt rồi.”
Cũng là câu đó —— dự cảm không may trong lòng Dận Tộ lại nổi lên, lắc đầu hừ lạnh một tiếng, gằn từng chữ: “Ta tuyệt đối không có khả năng quen với việc này, nếu Hoàng a mã còn bắt ta thượng triều, ngay hôm nay ta liền đem Nội vụ phủ bứt ra!”
Dận Chân phảng phất không nghe được y đã nói gì, thờ ơ ừ một tiếng, chăm chú đọc sách của mình.
Dận Chân không để ý tới y, y lại ngủ không đủ giấc, Dận Tộ ngáp dài một cái liền mơ hồ ngả đầu ngủ mất.
Đến lúc vào cung, chỗ tốt khi làm A ca liền hiện ra, đầu tiên người Mãn có thể ở trong nội thành, lộ trình ngắn hơn rất nhiều, đại thần người Hán đều là nửa đêm rời giường, Dận Tộ có thể ngủ đến canh tư. Thứ hai, những đại thần đến Tây Uyển môn đều phải xuống xe đi bộ tới Cần Chính điện, lộ trình đủ hai dặm, hơn nữa đêm qua vừa hạ cơn mưa, đường đi trơn trợt, sự gian nan trong đó có thể nghĩ. Dận Tộ lại có thể ngồi kiệu đến tận Long Tông môn. Thứ ba, sau khi đến nơi mọi người phải chờ ngoài cửa, Dận Tộ thân phận cao, tốt xấu có thể ngồi ghế
Qua một hồi lăn qua lăn lại như vậy, Dận Tộ cho dù buồn ngủ hơn nữa cũng tỉnh táo, lúc trời tờ mờ sáng rốt cục có thể đi vào Cần Chính điện.
Đứng trên đại điện xem náo nhiệt, Dận Tộ cảm thán tinh lực của đám đại thần này thực sự quá tốt, mỗi ngày đều chịu một hồi dằn vặt như vậy còn có đủ khí lực cãi nhau. Y quyết định dựa trên chủ nghĩa nhân đạo, ngày mai phân phó Nội vụ phủ đem hai dặm đường đất kia sửa thành đường ximăng…
Trong lúc y còn nhìn đông nhìn tây, đại thần đang trình tấu cũng làm tổng kết, ngữ điệu trầm trọng: “… Thân là a ca, nên làm gương cho vạn dân, thiên hạ bách tính còn có bao nhiêu người ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, y lại có thể xa hoa lãng phí như vậy, khiến bách tính phải làm sao suy nghĩ?”
Ta có phải cần ra tay rồi chăng? Dận Tộ nghĩ, Khang Hy bảo y lên triều không phải vì cái này sao? Đang chuẩn bị vén tay áo lên, Dận Chân đứng dậy.
“Lưu đại nhân!” Dận Chân tiến lên một bước, thản nhiên hỏi: “Nghe nói Lưu đại nhân hôm qua ở Túy Tiên lầu gặp bạn, đặt bàn tiệc thượng đẳng. Dựa theo hiểu biết của bổn vương, bàn tiệc thượng đẳng của Túy Tiên lâu ít nhất cần hai mươi lượng bạc, hai mươi lượng bạc cũng đủ cho một nhà năm khẩu tiêu dùng cả năm… Lưu đại nhân ngài là đại thần triều đình, phải làm gương cho vạn dân, thiên hạ bách tính còn có bao nhiêu người ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, y lại có thể xa hoa lãng phí như vậy, khiến bách tính phải làm sao suy nghĩ?”
Lời lẽ công kích người khác cơ hồ bị xoay lại toàn bộ đổ lên đầu mình, Lưu đại nhân giận dữ thiếu chút nữa đã thốt ra: Ta ăn một bữa cơm mới hết hai mươi lượng bạc, y mua một con chó đã là sáu vạn lượng, cái này có thể so sao?
May là kịp thời nhớ ra, con chó gọi Hồng Phúc kia còn có công cứu giá, thế nào cũng không thể nhấc lên giá trị để nói, hơn nữa việc quan trọng nhất hiện tại chính là đem mình phủi sạch, ngạo nghễ nói: “Hạ quan có cố hữu tri kỷ ghé thăm, tự nhiên muốn dốc lòng đối đãi —— hạ quan dùng bổng lộc của chính mình mời bằng hữu ăn một bữa cơm, không quá đáng đi?”
Dận Chân cũng thản nhiên nói: “Hoàng a mã yêu thương nhi tử, dùng bạc của chính mình mua lâm viên cho nhi tử, cũng không quá đáng đi?”
Không quá đáng đi?
Lưu đại nhân muốn khóc, cái đề tài này còn tiếp tục như thế nào nha? Y dám nói quá đáng sao? Nhân gia chính là kéo Khang Hy xuống nước a…
Khang Hy nguyên bản còn đang nhàn nhã xem náo nhiệt thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến: Lão Tứ đã giảo hoạt như vậy từ lúc nào, cư nhiên bất động thanh sắc đem nồi đặt lên người ngài —— sửa lâm viên quả thực là trẫm giúp, nhưng mua lại không liên quan gì đến trẫm!
Nếu đã kéo lên tận trên đầu mình, Khang Hy không thể không lên tiếng, thản nhiên nói: “Lưu ái khanh, trẫm hỏi ngươi, Hòa Quận vương có thể có bất kỳ cử chỉ khi nam phách nữ, lừa gạt hoặc vi phạm pháp kỷ gì khác?”
“Cái này… không từng nghe nói.”
Khang Hy nhìn Dận Tộ đang mở to hai mắt nhìn xem náo nhiệt, phảng phất chuyện không hề liên quan đến mình mà có chút bất đắc dĩ, nói: “Nếu đã không hề làm loạn pháp kỷ, nội khố của trẫm chi tiêu như thế nào, ái khanh cũng sẽ không quản nhiều như vậy đi?”
Thôi thôi, không phải một cọc chuyện xấu thôi sao? Gánh liền cứ gánh…
“… Thần tâm lĩnh.”
Còn có thể làm thế nào, Khang Hy chính mình đã đem chuyện kéo qua —— không phải là y muốn mua mà là trẫm mua cho y, thế nào, trẫm mua cho nhi tử của mình mấy cái lâm viên, ngươi còn muốn xen vào?
Vì vậy đề tại Hòa Quận vương xa hoa lãng phí cứ thế bị kéo qua.
Tiếp theo lại là một chút chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, đương khi Dận Tộ cho rằng đã sắp kết thúc mới chợt phát hiện, hóa ra vừa rồi chỉ là khai vị, hiện tại bữa ăn lớn mới vừa bắt đầu.
Mục tiêu lần này nhắm thẳng vào Dận Chân, Dận Tự và Thi Thế Luân —— tự lúc Hộ bộ bắt đầu thanh nợ đến nay, trước sau có sáu vị quan viên không thể ‘chịu nhục’, bị buộc tự sát.
Đại thần trình tấu chương quỳ trên mặt đất, lão lệ tung hoành, liệt kê công tích và nhân phẩm của sáu vị quan viên kia, hầu như có thể nâng bọn họ lên thành điển phạm của bá quan triều đình, còn trách cứ nhóm người Dận Chân lãnh khốc hung tàn, trực tiếp chèn ép công thần triều đình, hung bạo đòi nợ… quả thực vô cùng bi thảm.
Vị Trần đại nhân này xuất thân Trạng nguyên, một tay văn chương cực tốt, chỉ một phong tấu chương đã viết được cảm động vô cùng, đọc đến vô số người theo đó lau nước mắt. Đợi hắn nói xong, có hơn phân nửa đại thần trên triều đã quỳ xuống.
“Thần tán thành.”
“Thần tán thành.”
“Hoàng a mã, ” Thái tử Dận Nhưng động tình nói: “Hoàng a mã từ trước đến nay dày rộng nhân từ, đối với công thần càng là rộng rãi, thế nhưng hôm nay lại có quan viên triều định bởi vì bị ép trả nợ mà tìm đến cái chết —— từ cổ chí kim chưa bao giờ có việc sai lầm như thế, đều là do Hộ bộ hành sực quá mức ngang ngược bá đạo! Cầu Hoàng a mã minh xét!”
“Thái tử nói có lý, thần tán thành.”
“Thần tán thành.”
“Thần tán thành.”
“…”
Còn dư lại gần một nửa cũng đều quỳ xuống.
Việc thanh nợ nguyên bản gần như xúc động đến lợi ích chung của mọi người, hôm nay lại có Thái tử làm chỗ dựa, tự nhiên đều phải đứng ra ——hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đều tán thành, không đứng ra ngược lại trở thành ngoại tộc
Khang Hy nhìn đám người bên dưới, mặt trầm như nước, thật lâu không nói.
Dưới thềm rồng, ngoại trừ nhóm người Dận Chân Dận Tộ, toàn bộ đều quỳ mọp xuống.
Loại tình cảnh này đã bao lâu chưa từng nhìn thấy?
Ngài phảng phất lại quay về lúc thiếu thời khi Ngao Bái chuyên quyền, vì buộc ngài nói ra lời không muốn nói, hạ chỉ không muốn hạ, bất quá cho dù là khi đó cũng có nhóm cựu thần Tô Khắc Tát Hắc vì ngài đau khổ chống đỡ, chưa từng xuất hiện tình cảnh bực này —— cả triều văn võ lập trường nhất trí, cùng chống lại mệnh lệnh ngài hạ đạt.
Cho dù nhóm người Dận Chân làm việc đích xác có chút thô bạo, thế nhưng đám người này càng thêm không thể tha thứ!
Hôm nay đã không giống ngày xưa, Khang Hy biết chỉ cần ngài lên tiếng thì những triều thần này phân nửa đều sẽ theo ý ngài đi vòng, bất quá ngài không muốn như vậy, sau một hồi lặng lẽ ánh mắt liền rơi lên người Dận Tộ, hỏi: “Hòa Quận vương, ngươi có kiến giải gì với chuyện này?”
Dận Tộ nguyên bản không quá muốn lên tiếng, y đối với Khang Hy và Dận Chân vô cùng tin tưởng, cho rằng bnj họ sẽ không bị việc này làm khó, thế nhưng nếu đã hỏi lên đầu mình lại không thể không mở miệng.
Thản thản nhiên nhiên đi tới giữa sân rồng, đứng ở vị trí cách sau Thái tử một chút, lẽ thẳng khí hùng nói: “Hoàng a mã, nhi thần không có kiến giải gì, chỉ là có một chút chỗ không hiểu rõ.”
Khang Hy vừa nhìn thấy bộ dạng này của Dận Tộ, tâm tình chợt tốt lên, cười hỏi: “Chuyện gì không rõ?”
Dận Tộ nói: “Nhi thần lần này theo Hoàng a mã hạ Giang Nam, một đường tra xét dân tình, cũng từng gặp qua kẻ trên người mang nợ. Nghe bọn họ nói, những người mắc nợ thời thời khắc khắc đều phải nhịn ăn nhịn mặc, có lúc phải đào rau dại, ăn vỏ cây, lương thực đều là đếm từng hạt mà dùng, nếu có thể mua được cám gạo nhất định không dám mua bắp ngô đậu nành, gạo trắng tiểu mạch càng là chỉ có ở lúc tết nhất mới dám ăn nửa chén… Mục đích đó là để dành bạc trả nợ.”
Dận Tộ dừng một chút, nói: “Nhi thần đối với mấy vị đại nhân đã qua đời hiểu không rõ lắm, thế nhưng đã từng cùng hai vị vãn bối nhà nọ ăn mấy bữa cơm, xem cách bọn họ tiêu tiền thật sự không giống kẻ đang thiếu nợ… Nhi thần liền không hiểu, một đạo lý đơn giản như thiếu nợ trả tiền, bách tính Đại Thanh người người đều hiểu, vì sao hết lần này đến lần khác… những người từng đọc qua sách, đỗ đạt làm quan lại không rõ?”
Dận Tộ nói: “Tiền đã tiêu hết liền đi mượn, mượn xong thỏa sức tiêu xài, hết rồi lại mượn… Cuối cùng nợ chồng thêm nợ, đến khi bị đòi mới phát hiện mình không trả nổi, dùng một sợi dây treo cổ liền xong việc, người sai trái lại thành kẻ cho hắn mượn tiền! Trên đời này nào có đạo lý như vậy! Chẳng lẽ Hộ bộ còn có thể cho vay bạc nặng lãi hay sao!”
“Đường đường quan viên triều đình lại chỉ biết vay tiền tiêu xài, hoàn toàn không biết phải trả, ngay cả tiểu lê dân một chữ bẻ đôi không biết cũng chẳng bằng! Nói là Hộ bộ bức tử hắn, ta xem là do tự hắn bức tử chính mình!”
Những người này sở dĩ dám làm náo động như vậy còn không phải ỷ vào một câu ‘người chết vi đại’ sao? Người chỉ cần vừa chết liền là có đạo lý? Thí!
Hơn nữa, cái chết của những người này chưa chắc không có mờ ám.
Mặc dù nói trả nợ không xong thì sao nhà, thế nhưng bọn người Dận Chân vẫn không làm đến quyết tuyệt —— dù có sao nhà thì viện tử thê nhi của bọn họ đều được giữ lại trọn vẹn, vậy nên nếu sao nhà sao ra bạc là đáng đời bọn họ, nếu sao không ra bạc còn có thể đem bọn họ làm thế nào. Coi như bọn họ là thanh quan —— dưới loại tình cảnh này mà tự sát, rốt cục là cầu cái gì đâu?
Dận Tộ đến từ hiện đại, người khác không dám nói bậy với người chết, y dám! Ở thời đại của y, vượt đèn đỏ bị xe tông chết, người người đều nói một câu đáng đời, còn đồng tình tài xế đã đâm chết hắn —— đang yên đang lành gặp phải chuyện như vậy, xui xẻo!
Ngay cả pháp luật cũng chỉ có một câu —— người chết gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Trách nhiệm là của ai thì là của người đó!
Y chỉ vào một đại thần đang quỳ trên đất, hỏi: “Đại nhân đã từng mượn bạc của Hộ bộ chưa?”
Vị đại thần kia giương mắt nhìn Khang Hy, sau đó cúi đầu nói: “… Có… mượn.”
“Vậy ngươi có biết mượn tiền phải trả?”
“… Biết.”
Đương nhiên biết nha!
“Nếu biết mượn tiền phải trả, như vậy ngươi quỳ ở đây là có ý gì?” Dận Tộ lạnh lùng nói: “Muốn cho Hoàng a mã lên tiếng miễn nợ của ngươi, sau đó mở rộng quốc khố cho ngươi tiêu, bằng không chính là bức tử ngươi?”