Đọc truyện Thanh Xuân Tạo Ấm – Chương 15: Lúc nào cũng nhường cô
Tô Huyền lái xe chầm chậm, ba bà lão ngồi vững chắc an toàn.
Dọc đường đi, ba bà cụ luân phiên nói chuyện với Tô Huyền, chẳng hạn, hỏi Tô Huyền quen Hứa Viên từ khi nào, quen ra sao, bao lâu rồi không có bạn gái, làm việc gì, trong nhà có những ai, vân vân. Cứ như là tra hộ khẩu vậy.
Tô Huyền không mất kiên nhẫn, vừa lái xe, vừa nhã nhặn thoải mái giải đáp thắc mắc của ba bà cụ.
Anh nói, anh làm việc ở Tập đoàn Vân Thiên.
Anh nói, trên anh có ông nội, bà nội, bố mẹ, còn có một anh trai.
Anh nói, anh quen Hứa Viên không lâu lắm, khoảng hai tháng.
Anh nói, anh đang theo đuổi Hứa Viên, đến giờ Hứa Viên không thừa nhận anh là bạn trai cô.
Anh nói…
Lúc ban đầu, ba bà cụ hỏi Tô Huyền những chuyện riêng này, Hứa Viên đương nhiên phản đối, hận không thể che miệng ba bà vào, nhưng ba bà cụ đâu buồn để ý đến cô? Nhất là bà nội của Hứa Viên, thấy Tô Huyền điềm đạm lễ phép, có hỏi có đáp, lời nói tùy ý, thái độ lại vô cùng ấm áp chân thành, mà Hứa Viên thì hoàn toàn tương phản, bà bất mãn dạy dỗ Hứa Viên mấy lần, bảo cô đừng nói nữa, cứ im lặng ngồi đó đi, Hứa Viên chỉ có thể bực mình mà im miệng.
Tô Huyền cười nhìn cô mấy lần.
Nếu không phải anh đang lái xe, Hứa Viên thật sự hận không thể giẫm chân anh chục cái.
Sau bốn mươi phút, cuối cùng cũng tới bệnh viện.
Xe vừa mới dừng ở bãi đỗ, Hứa Viên lập tức mở cửa xuống xe.
Ba bà cụ chuyện gì cần hỏi thì cũng đã hỏi cả rồi, càng hài lòng về Tô Huyền, đều cùng nhau gọi Tiểu Huyền vô cùng nhiệt tình vô cùng thân thiết, giống như người lớn nhìn đám trẻ nhà mình, hoặc như nhìn cháu rể nhà mình, càng nhìn càng vừa lòng, gần như cười đến không thấy mặt trời đâu.
Sau khi xuống xe, Tô Huyền tự động mở cốp sau lấy đồ.
Bà nội Hứa Viên thấy Hứa Viên đứng im bất động, gọi cô: “Cái con bé này, sao lại để Tiểu Huyền một mình làm hết như thế? Con mau tới giúp thằng bé lấy đồ đi!”
Vẻ mặt Hứa Viên chuyển thành màu đen, cô đầy một bụng tức, nhưng vẫn đi qua dưới sự chú ý và thúc giục của ba bà cụ.
Tô Huyền cũng không khách khí, đưa hai túi trên một tay cho cô, đồng thời tự nhiên nắm bàn tay khác của cô, mỉm cười khẽ dỗ dành: “Được rồi mà, đừng giận nữa, em giận bao lâu rồi, cẩn thận không xinh nữa đấy.”
Hứa Viên muốn bỏ ra, bị anh nắm chặt, cô giương mắt trừng anh, bắt nạt người ta còn chưa đủ sao?
Tô Huyền cười ôn hòa, “Chúng ta đến thăm người bệnh đúng không? Nếu mặt em vẫn nhăn nhó, trong lòng người bệnh sẽ không thoải mái đâu.”
Hứa Viên quay đầu qua, hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, vì không muốn bị anh làm cho tức đến đổ bệnh, trực tiếp nhập viện, cô chỉ có thể phớt lờ anh.
“Đi thôi ạ!” Tô Huyền thấy cô không phản kháng nữa, mỉm cười gật đầu với ba bà cụ.
Ba bà cụ thấy hai người nắm tay, mặt mày lại tươi rói, liên tục gật đầu, đi vào bệnh viện.
Tôn Phẩm Đình đang cùng một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đứng chờ ở cửa, thấy Hứa Viên và Tô Huyền tay nắm tay cầm theo đồ tới, Tôn Phẩm Đình nhất thời trợn tròn mắt, há hốc mồm, hơi ngây ngốc nhìn hai người.
Hứa Viên dùng sức, muốn rút tay ra, Tô Huyền lại nắm chặt, cô căn bản không rút ra nổi, mặt cô không khỏi đỏ bừng.
“Viên Viên?” Người phụ nữ trung niên hơi sửng sốt, kinh ngạc gọi một tiếng, sau đó nhìn thấy Tô Huyền, lại “Ơ” một tiếng.
“Dì ạ, là con!” Hứa Viên chỉ có thể chào hỏi.
“Dì còn tưởng là nhìn lầm nữa, thật sự là con à.” Người phụ nữ trung niên cười tiến lên mấy bước, nói xong, đón tiếp ba bà cụ, “Dì Hứa, dì Trương, dì Vương, sáng nay Đình Đình nói với cháu các dì muốn tới, nếu con bé này nói sớm, cháu đã cử người đến đón ba dì rồi, không phiền các dì tự mình tới đây.”
“Đón cái gì? Các dì của chị tay chân tốt đi đứng bình thường, có thể tự đến được.” Bà nội Hứa Viên cười ha hả nói.
Người phụ nữ trung niên cũng cười theo, “Dì xem ba dì nhìn như ba đóa hoa tỉ muội kìa, nếu mẹ chồng cháu không rời khỏi khu mình, có lẽ cũng có tinh thần giống ba dì rồi, đều tại cháu cả, lúc trước nghĩ hay là để cả gia đình sống cùng nhau, làm mẹ cháu lo lắng, bây giờ lại…”
“Cháu hiếu thuận mà! Có cô con dâu như cháu, là phúc của bà ấy, sao có thể trách cháu được? Con người làm gì có chuyện không mắc bệnh chứ?” Bà nội Trương cắt ngang lời dì ấy.
Bà nội Vương phụ họa, “Đúng đó, đâu trách cháu được, cả gia đình vốn phải sống bên nhau mà.”
“Nếu không phải con trai con dâu dì đều ở nước ngoài, bị quốc gia tư bản chủ nghĩa dụ dỗ, bà già này cũng muốn sống cùng chúng nó rồi.” Bà nội Hứa Viên cũng nói.
Người phụ nữ trung niên cười gật đầu, vẻ tự trách trên mặt cũng tan bớt, nhìn về phía Tô Huyền bên cạnh Hứa Viên, nghi hoặc, “Cậu đây hình như là…”
Tô Huyền còn chưa mở miệng, ba bà cụ đã đồng thanh nói: “Bạn trai của Viên Viên!”
Hứa Viên suýt hộc máu.
“Hả? Viên Viên có bạn trai rồi?” Người phụ nữ trung niên đánh giá Tô Huyền từ trên xuống dưới, càng thêm ngờ vực.
“Đúng đấy, con bé này ngay cả dì cũng gạt nữa, hôm nay dì cũng mới biết được thôi.” Bà nội Hứa Viên oán trách trừng mắt nhìn Hứa Viên, giới thiệu với Tô Huyền: “Tiểu Huyền, đây là dì Lưu của con, cô bé bên cạnh tên là Đình Đình, từ nhỏ đã là chị em thân thiết như người một nhà với Viên Viên nhà ta. Dì Lưu của con là mẹ của con bé.”
Hứa Viên muốn nện đất, câm nín nhìn bà nội, từ khi nào đã là “nhà ta” rồi?
“Dì Lưu ạ!” Tô Huyền mỉm cười xưng hô, tự giới thiệu: “Cháu là Tô Huyền!”
“Thì ra thật sự là cháu à, dì còn tưởng là nhìn nhầm nữa!” Mẹ Đình Đình đột nhiên nở nụ cười, “Cháu và Viên Viên…” Bà nhìn hai người, thấy Hứa Viên cúi đầu, Tô Huyền cười mà không nói, bà cười chuyển lời, “Không nghe con bé Đình Đình này nhắc tới.”
“Con bé này giấu quá kín mà!” Bà nội Hứa Viên tiếp lời.
“Cậu Tô tuổi còn trẻ, thật sự không giống như người thường đâu ạ.” Mẹ Đình Đình cười nhìn hai người, “Ánh mắt Viên Viên thật không tồi.”
“Dì là bề trên, dì cứ gọi cháu là Tiểu Huyền giống các bà là được.” Tô Huyền cười khiêm tốn lễ độ.
Mẹ Đình Đình cười gật đầu, bà đương nhiên có trí nhớ tốt hơn ba bà cụ, biết được thân phận của Tô Huyền. Nhìn thoáng qua Tôn Phẩm Đình từ ngẩn ngơ đến phục hồi tinh thần lại nháy nháy mắt với Hứa Viên, bà thu nụ cười lại, trừng mắt, “Đình Đình, còn không đến chào ba bà à, không lễ phép gì cả!”
“Con chào ba bà!” Tôn Phẩm Đình lập tức đứng thẳng, cười khẽ hơi cúi người với ba bà lão.
Khiến ba bà lão cười ha hả, “Con bé này vẫn giống như trước đây, vẫn lanh chanh như vậy, lần nào gặp các bà cũng đều vội đứng nghiêm trang.”
“Con bé này đúng là lanh chanh lắm ạ!” Mẹ Đình Đình quay đầu cốc đầu Tôn Phẩm Đình, sau đó cười mời mọi người vào trong.
Tôn Phẩm ôm đầu, nhếch miệng, tránh khỏi cửa.
Mẹ Đình Đình và ba bà lão đi vào trong, Tô Huyền nắm tay Hứa Viên đi theo sau.
Đoàn người đi vào phòng bệnh cao cấp.
Trong phòng, ngoài một bà cụ đang nằm trên giường bệnh, còn có một y tá.
Bà cụ là bà nội Đình Đình, trên tay còn cắm ống tiêm, đang truyền dịch.
Sau khi cửa mở ra, bà cụ vốn đang nằm vội giục cô y tá ở bên cạnh, “Mau, đỡ bà dậy.”
“Ấy, bà mau nằm đi!” Bà nội Trương là người đầu tiên vào phòng bệnh, nghe vậy thì vội vàng xua tay.
“Các bà đến đây, sao tôi còn nằm được, nằm mấy ngày rồi đấy.” Bà nội Đình Đình lắc đầu.
Cô y tá đó từ từ giúp bà ngồi dậy, đút gối dựa ở sau lưng.
Bà nội Hứa Viên và bà nội Vương tiến vào sau, mấy chị em già hỏi han tưng bừng một phen.
Sau khi hỏi han, bà nội Đình Đình bỗng chuyển hướng về phía Tô Huyền và Hứa Viên, “Con bé Viên Viên này lại xinh đẹp hơn rồi! Chàng trai ở bên cạnh con là…”
“Bạn trai Viên Viên đó, tên là Tô Huyền, bà gọi thằng bé là Tiểu Huyền là được.” Ba bà lão cùng cười nói.
Hứa Viên gục mặt, cô cảm thấy sau này có lẽ cô nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mất.
Bà nội Hứa Viên vừa cười ha hả vừa giới thiệu với Tô Huyền, “Tiểu Huyền, đây là bà nội Lý của con.”
“Bà nội Lý ạ!” Tô Huyền khiêm tốn chào một tiếng.
“Ấy, thật hả! Tôi đã thắc mắc sao chúng nó lại nắm tay nhau mà!” Bà nội Đình Đình nhất thời vui vẻ đánh giá Tô Huyền, tỉ tỉ mỉ mỉ.
Tô Huyền để bà cụ đánh giá, nét mặt từ đầu đến cuối mang theo nụ cười mỉm ôn hòa.
Bà nội Đình Đình nhìn hồi lâu, liên tục cười gật đầu, “Lần đầu tiên tôi thấy người trẻ tuổi xuất sắc thế này đấy, Viên Viên thật có phúc!” Dứt lời, bà cụ quay đầu nhìn Tôn Phẩm Đình, “Con bé Đình Đình hư đốn này bao giờ cũng có thể có tiền đồ chứ, đưa bạn trai tới trước mặt tôi thì tốt.”
“Sẽ có mà!” Ba bà cụ cười, “Mấy con nhóc nhà chúng ta, còn có thể không tìm được bạn trai à?”
“Đình Đình có đáng yêu dễ mến như Viên Viên đâu!” Bà nội Đình Đình cười nói.
“Sao không dễ mến? Nếu bà thấy Đình Đình không dễ mến, giao cháu gái cho tôi, có hai cô cháu gái tôi càng vui ấy chứ.” Bà nội Hứa Viên cười mắng bà nội Đình Đình.
“Bà có cô cháu tốt vậy rồi, cũng có cháu rể tốt như thế, còn muốn đoạt cháu gái nhà người khác nữa, bà có xấu hổ không?” Bà nội Đình Đình “phỉ nhổ” một tiếng, “Một cọng cỏ cũng không cho bà.”
Nói xong, cả phòng đều cười.
Tôn Phẩm Đình le lưỡi.
Tuy tâm tình Hứa Viên không tốt, nhưng cô cũng cảm thấy buồn cười.
“Ba đứa bay đều là người trẻ, không thích ở cùng chỗ với một hội người già, ra ngoài tìm chỗ nào mà chơi đi!” Bà nội Hứa Viên cười xua tay với Tô Huyền, Hứa Viên, Tôn Phẩm Đình, “Một tiếng sau, mấy đứa về thì chúng ta về nhà.”
Ba bà cụ khác liên tục đồng tình, “Đúng đó, mấy đứa trẻ tuổi ở cùng chỗ với mấy bà già bọn bà rất vô vị!”
Tô Huyền mỉm cười lắc đầu, “Cứ để hai người Viên Viên ra ngoài đi ạ, con ở đây cùng các bà.”
Mấy bà lão xua tay, “Không cần đâu.”
“Hai cô ấy đi với nhau có chuyện cần nói, con ở đây cùng các bà, bao lâu cũng được ạ.” Tô Huyền buông tay Hứa Viên ra, xoa xoa đầu cô, dịu dàng chiều chuộng, “Đi đi! Lát nữa Tiểu Lý mang đồ đến, anh ở đây chờ.”
Hứa Viên nhíu mày, “Tiểu Lý?”
“Anh đến thăm bà, dù sao cũng không thể đến tay không được, lát nữa cậu ấy mang đồ đến.” Tô Huyền thấp giọng nói: “Em không muốn ra ngoài, chẳng lẽ em muốn ở đây chờ cùng anh à?”
Hứa Viên lập tức đẩy cửa ra ngoài.
Tôn Phẩm Đình đuổi theo.
Hai người rời đi rất nhanh, làm mấy bà cụ trong phòng bệnh đều cười.
“Nhìn hai đứa nó, vẫn là hai con nhóc mà, quả nhiên vẫn giống ngày trước, lớn lên rồi vẫn không kiên nhẫn gì cả.” Bà nội Trương nói.
“Đúng đó.” Bà nội Hứa Viên cực kì hài lòng về Tô Huyền, cười từ ái, “Làm khó Tiểu Huyền rồi, lúc nào cũng phải nhường nó.”
“Đúng là thằng bé ngoan!” Bà nội Vương đồng ý, khen Tô Huyền.
Bà nội Đình Đình cũng đồng tình, lại khen Tô Huyền mấy câu.
Mẹ Đình Đình cười bổ hoa quả cho mấy bà cụ, không xen lời.
Tô Huyền ngồi trên chiếc ghế ở gần cửa sổ, mỉm cười nghe mấy bà lão nói cười, bản thân mình ở lại đây, không có chút nào không ổn.
Hứa Viên ra khỏi phòng bệnh, đi vèo vèo một mạch, Tôn Phẩm Đình túm cô một phen, “Này, cậu đi nhanh như vậy làm gì?”
Hứa Viên tức giận trừng mắt nhìn cô nàng, “Đều tại cậu!”
Tôn Phẩm Đình bất mãn, “Trách gì tớ?”
“Nếu không phải hôm đó cậu ăn nói linh tinh, tớ đến nỗi dính phải anh ta hả?” Hứa Viên nhắc tới chuyện này thì ôm một bụng tức.
Tôn Phẩm Đình bỗng hớn hở, bừng tỉnh, “Ồ, tớ hiểu rồi, thì ra tớ còn thành bà mối của hai người bọn cậu nữa. Tớ cứ thắc mắc mãi, sao hôm nay hai người lại tay trong tay đến đây, ha ha, cảm giác thế nào? Bàn tay Tô Huyền của Vân Thiên không phải ai muốn nắm là nắm được đâu! Có cảm thấy hạnh phúc không!”
“Hạnh phúc cái đầu cậu đó!” Hứa Viên bỏ cánh tay bị cô nàng túm ra.
Tôn Phẩm Đình bĩu môi, “Tớ thấy cậu ở trước mặt anh ta ngoan ngoãn lắm đấy, chẳng giãy giụa tẹo nào, sao tới tớ thì lại khác rồi? Chán chết!”
Hứa Viên suýt thì điên người, cô không giãy giụa hả? Cô có giãy giụa có được không? Nhưng con hồ ly đó, không, là con sói đó, bề ngoài khoác lên tấm da cừu. Cô tức, giậm chân bình bịch, “Con mắt nào của cậu thấy được?”
“Hai mắt đều thấy!” Tôn Phẩm Đình chớp mắt.
“Khoét mặt cậu luôn đi!” Hứa Viên ác độc thò tay ra.
Tôn Phẩm Đình sợ đến mức vội né tránh, kêu mấy tiếng: “Nóng nảy vậy à! Không giống cậu!”
Hứa Viên quay đầu đi ra ngoài.
Tôn Phẩm Đình nhắm mắt đưa chân đuổi theo cô, “Nói xem nào, chuyện gì?”
“Không thể trả lời!” Hứa Viên chẳng buồn quay đầu lại.
Tôn Phẩm Đình bám riết không tha, “Cậu nói với tớ chuyện của cậu và Tô Huyền, tớ sẽ nói với cậu chuyện của tớ và tên đầu gỗ kia.”
“Tớ không có hứng với tên đầu gỗ của cậu!” Hứa Viên không mắc mưu.
Tôn Phẩm Đình nghẹn, “Nhưng tớ có hứng với Tô Huyền của cậu!”
“Anh ta không phải của tớ!” Hứa Viên nghiến răng.
Tôn Phẩm Đình hừ một tiếng, “Không phải của cậu gì nữa? Gặp bề trên cả rồi còn gì.”
Hứa Viên đỡ trán, đầu suýt nổ tung, “Muốn chết hả!”
“Có phải Tô Huyền bắt nạt cậu không? Bắt nạt thế nào? Cậu nói cho tớ biết, tớ giúp cậu nghĩ biện pháp, bắt nạt lại.” Trước giờ Tôn Phẩm Đình chưa từng thấy Hứa Viên thế này, cảm thấy vừa mới mẻ vừa tò mò, cô càng không nói, cô nàng càng có hứng thú.
Sau khi ra khỏi cửa, Hứa Viên thở mạnh một hơi, “Tin cậu mới điên đó! Cậu còn giúp tớ bắt nạt lại? Cậu không cười nhạo tớ đã là tốt lắm rồi! Con bạn chết tiệt! Quen cậu đúng là xui tám đời!”
“Này, Viên Viên, cậu thế này là đang nghi ngờ tình bạn cách mạng từ nhỏ đến lớn của hai chúng ta đó.” Tôn Phẩm Đình dựng lông mày.
Hứa Viên liếc xéo cô nàng, đi đến chiếc ghế dài cách đó không xa rồi ngồi xuống.
“Không nói thì thôi!” Tôn Phẩm Đình thấy cô ngậm chặt miệng, có vẻ thế nào cũng sẽ không nói, tuy cô nàng khó chịu, nhưng cũng hiểu Hứa Viên, nếu chuyện cô không muốn nói, miệng sẽ kín như hũ nút, đánh chết cũng không cạy ra được. Cô nàng cọ cọ cánh tay cô, “Tuy cậu không nói, nhưng tớ sẽ nói với cậu về tên đầu gỗ kia nhé.”
Hứa Viên gật đầu, nếu cô ấy muốn nói, cô miễn cưỡng nghe một chút cũng được! Dù sao thì chuyện tình yêu của Tôn Phẩm Đình cô đã nghe rất nhiều bản rồi.
Tôn Phẩm Đình lập tức nói không ngừng.
Hứa Viên lẳng lặng nghe, ý của phiên bản này là, sau hôm đó cô nàng mua quần áo cùng cô về, bắt đầu chặn đường vây bắt tên đầu gỗ đó. Nhưng tên đầu gỗ đó không biết có thật là đầu gỗ không nữa, vẫn là cái mặt ngố đó, một ngày Tôn Phẩm Đình tình cờ gặp tên đó mấy lần, chào hỏi mấy lần, nhưng tên đó vẫn không nhớ được cô nàng, lần gặp tiếp, còn có thể hỏi: “Bạn học này, tôi có quen bạn à?”
Trong các phiên bản cũ câu chuyện tình yêu của Tôn đại tiểu thư chưa từng gặp trường hợp như vậy!
Đã có ai gặp mặt vài lần nhưng vẫn không nhớ Tôn đại mỹ nữ cô đâu!
Hôm qua cô nàng tấn công, bỏ tiết học của mình, theo tên đó đi học, nhưng dường như vẫn không có tác dụng gì.
Cô nàng thấy buồn bực, nhưng càng ngày càng máu, cảm thấy chơi cực kì vui, quyết định qua tuần này, lại tiếp tục theo đuổi tên đó.
Hứa Viên nghe xong, thấy Tôn Phẩm Đình ý chí chiến đấu sục sôi, nhịn không được đả kích cô nàng, “Nếu cậu ta không cố ý, thật sự là tên ngố thì sao?”
“Ngố thì sợ gì? Đẹp trai thì bà đây bất chấp tất!” Tôn Phẩm Đình anh dũng.
Hứa Viên câm nín.
“Tối nay có sắp xếp gì chưa? Chúng ta đi chỗ cũ chơi?” Tôn Phẩm Đình chọc chọc Hứa Viên.
Hứa Viên bỗng nhớ tới bữa tiệc rượu mà Lâm Thâm nói, lắc đầu, “Tối nay không được.”
“Làm gì? Tô Huyền xếp lịch rồi? Thế giới của hai người? Ăn tối? Xem phim? Hay hóng gió?” Tôn Phẩm Đình mắt sáng ngời nhìn Hứa Viên, đoán thử.
“Vớ vẩn gì đấy?” Hứa Viên lắc đầu, “Là Lâm Thâm, nói có một bữa tiệc rượu, muốn tớ cùng anh ấy tham gia.”
Tôn Phẩm Đình đột nhiên trừng mắt, “Sao cậu lại dính vào anh ta rồi?”
“Tớ vẫn còn làm việc ở công ty anh ấy, tuy dạo này anh ấy nói không nhận dự án, nhưng nếu công ty cần, tớ đương nhiên phải đi theo rồi.” Hứa Viên cúi đầu, nhìn mặt đất, “Cậu đừng quên còn năm phần trăm cổ phần công ty đấy! Tớ không thể cầm tiền không rồi không làm việc được!”
“À, đúng, năm phần trăm cổ phần công ty, công ty anh ta tương lai rất có khuynh hướng phát triển thêm, không thể xem nhẹ năm phần trăm đó được.” Tôn Phẩm Đình lập tức thay đổi sắc mặt, “Nhưng mà, cậu có Tô Huyền rồi, cần gì phải để ý đến năm phần trăm đó, sau này cứ chuyển cho tớ là được.”
Hứa Viên bị cô nàng làm cho dở khóc dở cười, “Tôn đại tiểu thư, trên mặt cậu viết rõ ‘Tôi thiếu tiền’ đó!”
“Còn không phải à!” Tôn Phẩm Đình hai tay chống má, “Ghét nhất là động tí lại khóa thẻ của tớ!”