Đọc truyện Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em – Chương 267: Sát thủ hoa đào (1)
Editor: Wave Literature
Trên thế gian này có rất nhiều người không biết liêm sỉ, nhưng không ai trong số họ có thể chai mặt được như cậu đâu. Cô ấy thậm chí có thể còn không biết tên của cậu gì…
Lâm Giang bắn về phía Lục Bôn Lai một cái trừng mắt, nhưng ngay cả một hơi thở của cậu ta, anh thậm trí còn không phiền được đến.
Mặt khác, Lục Bôn Lai không hề để tâm đến vẻ mặt khinh bỉ của Lâm Giang. Cậu ta chống cằm lên tay và nhìn chằm chằm vào Lăng Nộ An một cách ngưỡng mộ, cậu kinh ngạc nhận xét “Vị hôn thế của tớ thật sự rất đẹp. Sự hiện diện của cô ấy như thể mang lại sự sống cho nhà hàng này vậy!”
Lâm Giang đang nhìn chằm chằm vào Thi Yến, cô không ngừng nhét những con tôm càng vào miệng mình suốt từ nãy đến giờ. Khi nghe đến những lời của Lục Bôn Lai, lông mày anh nhíu chặt lại.
Suy nghĩ vị hôn thê của cậu mang lại sự sống đến nhà hàng này là có ý gì? Yến ngốc rõ ràng mới là người mang lại sự sống cho nhà hàng này đó!
Tuy nhiên, Lâm Giang lại lựa chọn không lý sự cùng Lục Bôn Lai về vấn đề này. Thay vào đó, anh hướng ánh mắt kín đáo của mình về phía những người khác đang ngồi đối diện bàn của Phi Yến.
Ba người phụ nữ và hai người đàn ông. Hai trong số họ trong giống như là một đôi-người đàn ông hết lần này đến lần khác đút một ngụm tôm cho người phụ nữ, và người phụ nữ cũng lau miệng cho anh ta với một tần suất tương tự như thế. Cảnh tượng thực sự muốn chói mắt bao nhiêu thì chói mắt bấy nhiêu.
Còn với ba người còn lại… Tốt, không có điều gì sai với hai người phụ nữ kia,… và đối với người đàn ông thì…Lâm Giang quan sát hành động của anh ta một lúc, cho đến hiện tại thì dường như anh ta vẫn ổn.
Món tôm càng Lục Bôn Lai gọi nhanh chóng được phục vụ. Đầu tiên Lục Bôn Lai chuyển đôi găng tay cho Lâm Giang sau đó tự mình đeo vào một đôi. Rồi cậu bắt đầu động nĩa.
Chỉ sau khi vỏ tôm càng chất thành đống trước mặt Lục Bôn Lai, cậu mới nhận ra rằng đĩa của Lâm Giang vẫn hoàn toàn sạch trơn.
Cậu lúng túng ngẩn đầu lên hỏi “Boss, cậu không có ý định ăn à?”
Khi nói những lời này, đôi mắt cậu cũng cùng lúc hướng về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi anh mắt Lâm Giang đang gắn chặt vào.
Sau đó Lục Bôn Lai nhìn thấy cậu nam sinh ngồi đối diện Thi Yến đang đặt một đĩa thịt tôm càng đã bóc vỏ ngay trước mặt cô.
Từ nơi họ đang ngồi, họ không thể nghe thấy nam sinh này nói gì, nhưng Thi Yến ngẩng đầu và nở lên một nụ cười rạng rỡ. Sau đó, cô bắt đầu đánh chén đĩa thịt tôm.
Không suy nghĩ nhiều, Lục Bôn Lai nhanh chóng đưa ra nhận xét với Lâm Giang “Boss, cậu ta thực sự đang bóc vỏ tôm cho Tiểu công nương kìa…”
Khi câu nói của Lục Bôn Lai từng chữ đươc thốt lên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng không khí xung quanh mình ngày càng mỏng đi.
Cậu hoảng hốt vội vàng dừng lại kịp thời và nhanh chóng thêm vào một câu khác để cứu vãn tình hình, “…nhưng cậu ta không giống kiểu người mà con gái sẽ thích lắm. Có lẽ cậu ta chỉ giúp vì họ là bạn bè thôi…”
Khi Lục Bôn Lai nói, cậu kín đáo liếc nhìn Lâm Giang.
Vẻ mặt anh ta bây giờ trông vẫn không ổn lắm, nhưng ít nhất, nhìn không đáng sợ như lúc nãy.
Lục Bôn Lai nhanh chóng xử lý thông tin này trước khi nhặt một con tôm càng và nhanh chóng bóc vỏ nó. Sau đó cậu ta đặt thịt tôm lên đĩa của Lâm Giang và nói “Boss, ăn một ít tôm càng…”
Trong khi Lục Bôn Lai nói tay của cậu tiếp tục lóc vài miếng thịt tôm và đặt chúng lên đĩa của Lâm Giang. Cậu chú ý rằng Lâm Giang vẫn đang tỏa ra một luồng nhiệt khá lạnh, vì vậy cậu tiếp tục cố gắng xoa dịu anh ta. “Boss, tớ tin rằng tiểu công nương chỉ chú ý đến những con tôm chứ không phải người lột chúng…”
“Chỉ cần nghĩ đến tiểu công nương xinh xắn như thế nào. Những người xuất chúng – Ý tớ là thật sự thật sự xuất chúng – mới có thể thu hút được sự chú ý của cô ấy. Và ngoài cậu ra, Boss, tớ thật sự không nghĩ ai khác có thể….”
Trước khi Lục Bôn Lai kịp nói “đạt được cơ hội” để kết thúc, cậu đã bắt gặp cảnh tượng gì đó bên cạnh cửa sổ khiến cậu phải ngậm miệng ngay lập tức.
Nam sinh lúc nãy lột vỏ tôm càng cho Thi Yến đã lột một đĩa thịt tôm lớn khác, nhưng lần này, cậu ta lại chuyển nó cho Lăng Nộ An…
Lục Bôn Lai mở to đôi mắt và nhìn chằm chằm vào tình huống ấy trong suốt 3 giây trước khi chuyển ánh mắt phẫn nộ sang Lâm Giang, cậu thốt lên: “Quá đáng! Cậu ta thật sự quá đáng lắm rồi”