Đọc truyện Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em – Chương 22: Cuộc hẹn bí mật trong Khu rừng nhỏ (2)
Ánh trăng khiến khu rừng thêm mờ ảo, ánh sáng ở đây như có phần rực rỡ hơn theo hướng mà Lâm Giang đã đến, vì vậy Thi Yến không thể thấy rõ biểu hiện của anh ta lúc này.
Tuy nhiên, khi ở gần, dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn đường và ánh trăng, cô thấy rằng nước da của anh trông thật tệ.
Không phải anh ấy gọi cô ra đây để trao đổi về chuyện hủy bỏ hôn ước hay sao?
Anh ấy nên hạnh phúc vì có thể ở bên cạnh Tần Nhất Nhiên – nàng nữ sinh thanh lịch chứ…
Không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở hiện tại, Thi Yến cau mày suy nghĩ.
Rõ ràng rằng sự kiên nhẫn của Lâm Giang có hạn, và trước khi Thi Yến có thể mở lời, anh ta đã lên tiếng cùng một giọng nói không mấy vui vẻ, “Trước mặt tôi một đằng, sau lưng lại một nẻo, không phải cô đang có âm mưu gì sao?”
Trước mặt một đằng, sau lưng một nào? âm mưu gì ở đây?
Anh ấy đang nói về cái gì vậy?
Thi Yến hoàn toàn bối rối trước tình huống hiện tại này đang xảy ra với mình nên cô cất lời bằng một giọng nói hơi choáng váng, “Ý anh là gì? Tôi không hiểu anh đang đề cập về chuyện gì cả”
“Không biết tôi đang nói về cái gì ư?” Như thể bị khiêu khích bởi những lời của Thi Yến, Lâm Giang thậm chí phũ phàng hơn, anh cười lạnh lùng, “Đối với tôi, cô không cần phải giở bài diễn xuất thậm tệ như vậy, cô nên biết nhớ rõ những gì tôi đang nói! Tôi không hiểu sao một mặt, cô nhắn tin cho tôi yêu cầu hủy bỏ hôn ước nhưng mặt khác, cô lại đến chỗ ông tôi để phàn nàn về tôi. Tôi chưa bao giờ thấy ai cư xử hèn hạ như cô, thật đáng xấu hổ! ”
Thực sự là cô đã nhắn tin cho anh ấy về việc hủy bỏ hôn ước, nhưng còn chuyện phàn nàn với ông nội Lâm sau lưng… Cô ấy đã không gặp ông Lâm kể từ lễ hội mùa xuân, vì vậy làm sao cô ấy có cơ hội phàn nàn về Lâm Giang với Ông nội anh ấy sau lưng cơ chứ?
“Hẳn là anh đang hiểu nhầm điều gì đó ở đây rồi? Lâu lắm rồi tôi đã không gặp ông Lâm, vậy làm sao tôi có thể phàn nàn điều gì với ông ấy?!”
“Ồ, cô vẫn giả vờ không biết gì? Ông nội nói với tôi rằng cô đã đến gặp ông trong nước mắt, lại còn mếu máo nói rằng tôi muốn hủy bỏ hôn ước!”
Chiều hôm đó, Lâm Giang đang chơi bóng rổ thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi hối thúc anh trở về nhà. Tuy nhiên, ngay khi anh bước qua cửa, ông của anh đã ném ngay một tách trà vào anh trước khi anh có thể kịp nói một lời nào. Sau đó, anh buộc phải đi thay đồ khi vẫn chưa thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì thế cứ mỗi khi những ký ức này xuất hiện trong tâm trí anh, anh lại cảm thấy cơn giận dữ của mình ngày càng mãnh liệt.
“Nếu cô không muốn hủy bỏ hôn ước, thì lẽ ra cô không nên gửi cho tôi tin nhắn đó ngay từ đầu. Có thực sự cần thiết phải dối trá để sống một cuộc sống giả tạo như vậy không?
“Hay đó là do cô cố tình? Có phải cô đang cố thu hút sự chú ý của tôi, nên phải chơi hết mình như vậy để có được tình cảm của tôi?
” Ngay tại đây và ngay bây giờ, cô hãy tập trung mà lắng nghe, hãy để tôi nói với cô rõ tất cả… Có nhiều phụ nữ đã thử thu hút sự chú ý của tôi, nhưng cô là người duy nhất làm dở tệ, và cô khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh tởm!”
Khi những lời nói của Lâm Giang ngày càng trở nên quá khích và thiếu suy nghĩ, Thi Yến đã nhớ lại ngày cô bước vào dinh thự lớn của gia đình Lâm gia sáu năm trước. Ông nội Lâm đã chỉ vào cô bé mặc quần áo đơn sơ là tôi và quay sang cậu trai ăn mặc quần áo chỉnh tề và nói: ” Giang nhi, cho phép ông nội chính thức giới thiệu con với vợ sắp cưới của con, Thi Yến.”
Hồi đó, anh mới mười lăm tuổi, và vẫn còn một chút hình ảnh vương vấn của tuổi trẻ ở giữa đôi lông mày thanh tú.
Hồi đó, anh ta đẹp đến nỗi cô ta ví anh ta như những con búp bê mà cô đã thấy trong tủ trưng bày, và cô không thể không cảm thấy thích anh ta.
Hồi đó, toàn bộ sự chú ý của cô đều dành cho anh.
Nhưng phản ứng của anh ta ngay sau khi ông nội Lâm giới thiệu cô đã khiến cô bị tổn thương sâu sắc, nỗi đau khiến cô và anh khó có thể lại gần nhau kể từ đó.
Như thể nhìn vào một thùng rác đáng ghét, anh ta quay sang ông Lâm và phẫn nộ hét lên, ” Cháu không muốn vợ chưa cưới! Một cô gái xấu xí, bẩn thỉu và nghèo khổ như vậy sao hợp làm vợ chưa cưới của cháu, cháu không muốn một vị hôn thê như vậy!”
Tất nhiên, ngay khi lời nói rời khỏi miệng, ông Lâm đã ngay lập tức dạy cho anh một bài học thật sự nghiêm khắc.
Ông Lâm đã dành cả cuộc đời của mình trong quân đội, vì vậy những cú đánh của ông đặc biệt nặng nề. Tuy nhiên, sau những đòn roi khắc nghiệt trong lần đó, Lâm Giang đã không phát ra một âm thanh nào dù chỉ là tiếng rên rỉ nhỏ nhất.
Giữa lúc bị đánh, anh đã bắn cho cô một cái liếc mắt mà cô đến bây giờ vẫn có thể rùng mình mỗi khi nhớ lại – nó trông như một sự hận thù sâu sắc.