Đọc truyện Thanh Xuân – Năm Ấy Cậu Và Tôi – Chương 4: My crush!
Chắc tôi chết mất
Thầy ơi là thầy
Cả lớp cười vào mặt tôi
Còn Phong? Cậu ấy không hề cười
Gì vậy hả? Định là lạnh lùng boy?
Lạnh lùng là tốt nhưng nếu áp dụng với tôi thì cậu đã tìm nhầm đối tượng ^^
Rồi màn chào hỏi nhanh chóng qua và tiếp theo là tiết mục chỗ ngồi
Sao giờ? Tôi muốn ngồi cạnh cậu ấy nhưng… xấu hổ bỏ mẹ
Tôi bây giờ như kiểu đã nghiện còn ngại
Tôi chưa kịp xấu hổ xong thầy đã phán Phong ngồi cạnh đứa lớp trưởng
Gì mà ngồi cạnh để lớp trưởng giúp đỡ
Chứ còn không phải thầy là chú của con lớp trưởng à?
Nhìn chỉ muốn đấm cho một phát, điên thật mà
Rồi giờ ra chơi cũng nhanh chóng tới
Tôi vẫn nằm gục xuống bàn nhưng không phải vì buồn ngủ hay lí do khác mà vì cậu ấy
Eo ôi, bạn lớp trưởng thân mến, bạn ngồi sát crush tớ làm gì thế? Hôm nay nắng 35 độ nhé
Bạn không sợ nóng chảy mỡ ra à? Mới gặp lần đầu mà làm như thân thiết lắm không bằng
Điên lên mất
Muốn học cùng lớp với Phong thật nhưng tình cảnh này…
Vũ Thanh Phong, cậu cút về 12C cho tôi nhờ
” Ăn kem không? ” Hắn đứng lên vươn vai rồi hỏi tôi
” Có, cậu đi mua hay gì? ” Mặc dù đang cay cú vụ của Phong nhưng đồ ăn dâng đến miệng tôi lỡ nào từ chối
” Xuống căntin mua đi, mua luôn cho tôi ” Hắn lôi tờ 10k từ trong túi ra đưa cho tôi
” Thế dẹp mẹ đi, tôi không ăn nữa ” Tôi đáp tờ 10k vào mặt hắn
Người đâu mà lười thối ra, muốn ăn lại còn
Hắn lừ lừ rồi bước ra ngoài, chắc chắn là xuống căntin rồi
” Nam, tiện thể mua cho tôi nữa ” Tôi như một con điên gào ầm lên
Hắn trợn mắt nhìn tôi
Nhìn tôi làm gì? Nhìn đường đi
Có thể mọi người nghĩ giữa nam và nữ không thể tồn tại một thứ mang tên là tình bạn nhưng với tôi và Nam thì đó chẳng phải là tình bạn sao?
Có lẽ họ nghĩ giữa chúng tôi thường tồn tại một khoảng cách để mà chẳng có thể tiến xa hơn nữa
Quả đúng vậy, tôi và Nam mãi mãi cũng không thể, chúng tôi mãi bị trói buộc bởi hai tiếng ” bạn thân “
Trên đời này không có gì là mãi mãi
Rồi đến một lúc nào đó chúng tôi… đành từ bỏ nhau…