Đọc truyện Thanh Xuân – Năm Ấy Cậu Và Tôi – Chương 31: Lại là Nam đây
“Tránh ra! Tôi đây là đang muốn động chân động tay.” Thằng đó dùng lực tương đối lớn hất tay làm Hạnh ngã ngồi trên đất.
Hình như thằng đó vận dụng định luật 3 Niu-tơn hơi quá sức.
Định luật 3 Niu-tơn: Khi vật A tác dụng lên vật B một lực thì vật B cũng tác dụng lại vật A một lực. Lực đó gọi là phản lực.
Ví dụ như khi đấm tay vào tường, thì tường trả lại ta một lực nên tay ta mới đau.
Vì thế những lúc cay cú chuyện gì hãy đâm đầu vào gối nhé, phản lực này không đau đâu.
Nhưng mà trong trường hợp này hình như lực có hơi mạnh thì phải.
Hạnh ngã ngồi thì hiểu rồi.
À suýt thì quên…
Chúng ta hãy quay lại cú ngã ngồi thần thánh ấy.
Mấy đứa con gái đứng gần đó đỡ Hạnh lên hỏi vài câu.
Thằng đó mãi vẫn không chịu bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn.
“Theo bộ luật nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, hành vi đánh nhau gây thương tích có thể bồi thường dân sự hoặc truy cứu trách nhiệm hình sự dựa vào tỉ lệ thương tật. Điều 5 Nghị định 167/2013/NĐ-CP ngày 12/11/2013 đã quy định rõ về vấn đề đánh nhau gây thương tích, cậu có muốn nghe qua một chút không?” Phong lù lù xuất hiện.
Sự xuất hiện bất ngờ này của Phong cho tôi thấy được sự sợ hãi trên khuôn mặt thằng đó.
Đúng rồi, quất luôn đi, sợ gì.
Tôi hí hửng cười một mình nơi góc lớp.
“Bình… tránh ra xem nào, che mất màn hình của tôi rồi.” Đang xem kich hay, thằng cha Bình đứng chắn chính giữa.
Sau vài chục giây suy nghĩ, thằng đó cuối cùng cũng bỏ tay khỏi cổ áo hắn rồi hùng hổ tiến về cuối lớp.
Thần linh phù hộ con vớiiiiiiiii.
Khuôn mặt sát khí kia là như nào?
Tôi nhớ không nhầm là thằng đó ngồi bàn 2 mà nhỉ. Xuống cuối lớp làm gì vậy má?
Ngàn vạn lần đừng tìm tôi tính sổ, tôi thề, tôi vô tội mà.
“Này này, thương binh không liên quan.” Thằng cha Bình đứng gần tôi nhất hắng giọng.
Thằng đó coi như điếc đi, chả nghe thấy gì.
“Nói chuyện với tôi.” Thằng đó đứng ngay trước mặt tôi.
Đù mẹ nó! Có chuyện à? Tôi nhớ là không có gì muốn nói hết.
“Nói chuyện riêng, ra ngoài cùng tôi.” Thằng đó thêm lần nữa “tốt bụng” lấy giúp tôi cái lạng.
Ban đầu tôi tính “nhẹ nhàng” nói chuyện mà lại bắt gặp bộ dạng như muốn nuốt chửng thế này… Thôi thì ra ngoài nói chuyện.
Lúc tôi và thằng đó… À thằng đó tên Long, cứ quen miệng “thằng đó” giờ không sửa nổi.
Lúc tôi và Long đi ngang qua hắn để ra cửa, hắn đứng chắn ngay trước mặt thằng đó:
“Nói ở đây luôn đi.”
Long không thay đổi sắc mặt: “Cậu, tránh ra!”
Lạy hồn. Chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà nhỉ? Hắn làm gì mà căng?
Trong 10 giây hắn đánh mắt nhìn tôi.
Thôi đừng nhìn, giờ cậu nói “Cô sắp vào lớp” thì tôi quay lại. Chứ nhìn cũng chả tác dụng gì, Nam nhé!
Dỗi tôi à? Không thèm nói chuyện với tôi à? Để xem cậu dỗi đến bao giờ.
~ Một góc hành lang ~
“Chuyện gì nói nhanh đi, 5 phút nữa vào lớp rồi.”
Mang tiếng ra hành lang nói chuyện mà lũ hóng hớt lớp tôi bu đầu đầy ở cửa sổ.
Long có vẻ không quan tâm, cậu ta vào luôn vấn đề chính: “Tại sao lại từ chối tôi?”
Hử? Từ chối? Đang nói với tôi à? Câu chuyện này hình như nhân vật chính không phải tôi rồi.
Tôi tỉnh bơ đáp: “Chối gì? Cậu đùa tôi à?”
Long lại lộ ra bộ mặt muốn đánh người, tôi nuốt nước bọt cười trừ: “Long ạ, tôi không hiểu cậu đang muốn nói gì cả.”
Tôi không hiểu là sự thật, còn hay không thì là do cậu ta rồi.
“Bế giảng năm ngoái, tối đó tôi nhắn tin tỏ tình cậu, cậu từ chối tôi rồi còn block.” Lần này là bộ mặt oan ức thôi rồi.
Thằng đó? Thằng Long? Nhắn tin tỏ tình tôi? Cái đờ phắc gì vậy?
Trong trí nhớ của tôi thì làm gì có vụ đấy nhỉ?
Chả lẽ thằng đó nhớ nhầm? Hay là tôi nhầm?
Mà không, trí nhớ của tôi tốt lắm mà.
Tôi nhớ rõ, lần đầu tiên tôi được tỏ tình thì bị hắn phá hoại.
Bức thư tỏ tình tôi chưa một lần nhìn thấy đã nằm ung dung trong thùng giác nhà hắn mẹ nó rồi.
Cơ mà càng nghĩ tôi càng thấy sai sai ở đâu đấy.
Bế giảng năm lớp 11… lớp 11… tối đó…
Thôi chết cha tôi rồi. Nếu là ngày khác thì tôi có thể không nhớ, nhưng… buổi tối sau lễ bế giảng năm lớp 11 cả đời tôi cũng chả dám quên.
Tối đấy tôi, hắn, Nhi, với một số đứa nữa trong lớp đi ăn liên hoan các kiểu con đà điểu. Rồi còn đú đởn đi xem phim.
Rõ ràng là đi xem phim mà thế nào hai chiếc giày của tôi còn lại một.
Nghi vấn trong lúc xem phim toàn là vietsub và tôi ngủ gật, đứa nào đó nhẫn tâm đáp đi.
Nghi ngờ được đặt lên hắn và Nhi vì hai người họ ngồi hai bên trái, phải của tôi.
Sau cùng thì không ai thừa nhận. Thế là tôi đành ngậm đắng nuốt cay ra về với một chiếc giày.
Trên đường về, cay cú vụ mất giày, tôi cầm chiếc còn lại đáp mạnh về phía trước. Thôi thì còn một chiếc cũng chả đi được, để nó về chầu trời vậy.
Thế mà ma xui quỷ khiến như nào chiếc giày lại bay vào đầu con chó dữ dằn nhất mà tôi từng gặp.
Con chó đuổi tôi chạy cong cả đít đến nỗi suýt rách quần.
Mang tiếng là bạn mà hắn đành lòng để tôi bị chó đuổi chạy chân đất.
Đã không giúp thì thôi mà còn cười ngoác miệng.
Kết quả sau 300m chạy vượt chướng ngại vật đường sỏi đá bị chó đuổi hai chân tôi đau không đi nổi.
Và thằng bạn lúc này cũng phát huy tác dụng.
Hắn cũng ga lăng cõng tôi, lúc đó hắn nói: “Cậu nặng thật đấy.”
Tôi chỉ muốn đấm cho hắn một phát, mà thôi, người ta đang làm phương tiện di chuyển cho mình mà, nhịn vậy.
Tôi cũng đùa hắn cõng tôi là vì nghiệt quật vụ cười tôi bị chó đuổi.
Nhưng hắn lại nói: “Là tôi tự nguyện thôi. Nghiệp à? Chỉ cậu mới có nghiệp thôi.”
Ban đầu tôi nghĩ là đen thôi mà về sau đúng nghiệp thật.
Thì là gần về đến nhà trời mưa rõ to, mưa như tát nước vào mặt người ta. Đây đúng là nghiệp mà.
Bữa đó về tôi bị cảm mất mấy ngày, mất giày bị chửi cả tháng đâm ra cả đời chả dám quên.
Nhưng tôi không nhớ là Long có nhắn tin tỏ tình. Chả lẽ Long lại nói điêu? Mà không, cái mặt này là không điêu rồi.
Nhưng mà… Bờ… Bờ lốc???
Nếu block thì tôi biết thủ phạm là thằng nào rồi.
Còn ai vào đây ngoài hắn nữa? Lại là Nam đây:))