Thanh Xuân Là Anh

Chương 82: Lại Không Phải Yêu Xa Nữa


Đọc truyện Thanh Xuân Là Anh – Chương 82: Lại Không Phải Yêu Xa Nữa


Vậy là không phải yêu xa nữa, nó cứ nghĩ đến một cái kết cho chuyện tình giữa nó và Duy Dương, là khi anh yêu người khác và chia tay với nó, nhưng may là cho tới hiện tại anh vẫn trở về và chưa thấy nói gì, hí hí còn tương lai thế nào thì chưa chắc chắn được gì cả.
Mọi thứ đề rất tốt, mèo thì anh năn nỉ trả lại để anh nuôi, thôi thì nó đương nhiên sẽ trả, dù sao thì nó cũng rất bận rộn.
Anh vừa về nước đã có rất nhiều công ty lớn mời về làm, nhưng hiện tại anh chưa biết nên chọn ở đâu, vì có lẽ là đang đợi một cơ hội tốt hơn, môi trường phù hợp, và đáng với năng lực của anh hay không.
Dạo này nó bắt đầu đi làm thêm, là đi dẫn tour, phiên dịch tiếng Trung cho các khác du lịch Trung Quốc, thế nên là ngoài việc học trên trường, học để nâng cao tiếng, nó còn phải tìm hiểu và học thuộc nơi tham quan của khách du lịch hay đến.Đã thế năm 4 rồi phải đi thực tập cũng nhiều nên vô cùng bận rộn.


– Em mệt_ Nó gào lên khi đứng cạnh Duy Dương, hôm nay nó phải đi dẫn tour, đi lại nhiều tới mức mỏi cả chân, hic có ai học kinh tế mà đi làm thêm về du lịch như nó không cơ chứ, không hiểu là mình đang học chuyên ngành gì luôn.
Tất cả là tại không muốn để thua kém người yêu bất cứ điều gì quá nhiều nên lúc nào nó cũng muốn cố gắng là nên nó đã đi kiếm tiền trước bằng cách đi phiên dịch, dành cả thanh xuân để học ngôn ngữ cuối cùng cũng có tác dụng để kiếm tiền và đi thực tập đúng chuyên ngành của mình rồi.
Do thành tích học tập ở đại học cũng xuất sắc, hơn nữa là Hà Đan có ielts cũng đỉnh, công thêm thành thạo tiếng Trung Quốc nữa nên là mới được nhà thầy chủ nhiệm khoa đưa đi thực tập mà đã rất nhiều công ty mời làm nhân viên chính thức.
Cũng như Duy Dương, Hà Đan đang còn suy nghĩ xem nên chọn nơi nào phù hợp với năng lực của mình nữa.


– Thôi tập chung học thôi, đừng đi làm nữa, thế đi làm rồi về mệt chẳng học được chữ nào rồi sao, đâu ai bắt em đi làm thêm đâu, cứ gắng làm gì rồi ốm thì như nào?

– Nhưng mà không có tiền mua đồ, không có tiền đi ăn, mẹ nay nghèo và em cũng sẽ nghèo theo thôi, mẹ không nuôi em nữarồi.
Mẹ bảo năm 4 có thể đi làm kiếm tiền rồi.


– Thì anh nuôi em_ Duy Dương chớp chớp mắt cười

– Thôi em không thích phụ thuộc vào bạn trai quá nhiều, như kiểu lợi dụng anh ấy, em sẽ tự lập không cần anh nuôi đâu.
Anh tưởng muốn nuôi được em mà dễ à? Em xinh chứ em đâu có dễ dãi đâu

– Thế bà cứ than cái gì hả?

– Than là việc của than, còn tiền lại là việc của em, không có tiền thì làm sao sống được.Ai được giàu như anh đâu

mà biết, anh không được trải nghiệm cảm giác nghèo khổ của em đâu.


– Rồi than thở thế bà có bớt mệt không?

– Không_ Nó lắc lắc đầu


Duy Dương cúi xuống hôn chụt cái vào môi nó xong cười nham hiểm

– Như này hết mệt chưa?

– Hoàng Duy Dương…
anh muốn chết à?_ Hà Đan trừng mắt gào lên, ai cho phép hôn nó hả hả?

Duy Dương chỉ biết cười cười và cười, suýt nữa thì nó sẽ lao lại đập cho anh vài cái, chừa cái thói biến thái, không biết học ở đâu ra nữa.
Nhất định nó sẽ dạy dỗ tử tế trước khi lấy về :))

Sau một ngày đi làm mệt mỏi, sang đi học chiều tranh thủ đi theo tour phiên dịch kiếm tiền, Đan đang chờ xe

bus để đi về thì Duy Dương gọi, anh bảo anh sẽ qua đón nó rồi đi ăn tối.
Còn định về thay đồ mới đi ăn vì sau một ngày đi tour tơi tả người không khác gì ăn mày nhưng mà đói quá nên đi ăn trước rồi về đi tắm cũng không sao.


Cả hai đứa đến nơi đã thấy Quỳnh và Trung Kiên ở đó rồi, haizz lâu lắm rồi mới tụ tập đông đủ như thế này luôn.


– Cái gì mà mặt lại như cái bánh bao nhúng nước thế

Trung Kiên nhíu mày hỏi

– Thất tình được chưa?

Cả ba người kia đều chẳng buồn nói lại nó nữa rồi…
xong Trung Kiên với Duy Dương nói chuyện, bạn bè lâu ngày không gặp nhau

– Tại sao số mình cứ khổ khổ kiểu gì ấy nhờ_ Đang chống tay thở dài bỗng nó nói một câu chẳng liên quan gì

đến câu chuyện mọi người đang nói cả


– Mệt quá rồi ngáo hả bạn?_ Trung Kiên thở dài

– Đang ngáo đây, haizz này Hoàng Duy Dương, em suy nghĩ rồi, em bỏ học đây anh có nuôi em không? _ Hà Đan quay qua nhìn Duy Dương một cách nghiêm túc

– Nay nó bị ngáo rồi_ Quỳnh chỉ biết thở dài

– Anh bận nuôi mèo rồi, rõ là em vừa bảo em thích tự thân vận động không phụ thuộc vào ai cơ mà

– Vậy thì anh đi mà yêu mèo của anh đi, chúng mình từ giờ không quen biết gì nữa

Hà Đan giả vờ giận dỗi người yêu

– Nhưng anh biết em là được rồi

– Không, không quen biết gì hết, em không muốn anh biết em

– Thôi hai cái đứa này_ Trung Kiên cuối cùng cũng lên tiếng, Duy Dương chỉ biết cười còn nó chẳng nói gì ngồi chống tay thở dài, đến là chán

– Trung Kiên, lớp anh nhiều trai lắm, giới thiệu cho em anh đẹp trai nhất đi_ Nó chớp mắt nhìn Trung Kiên

– Đẹp trai nhất có người yêu rồi

– Ha ha ổng lại nhận ổng đẹp trai nhất lớp chứ gì_ Quỳnh ôm miệng cười

– Thôi được rồi, có anh nào kiểu đẹp trai giọng hay học giỏi không?

– Trường anh thằng quái nào học chẳng giỏi, không những giỏi lại còn nhà giàu

– Cũng đúng_ Nó gật gù, có mỗi Duy Dương nãy giờ chẳng biết nói gì cà, anh đang không biết nói như nào, kiểu không buồn nói gì, người yêu gì đâu toàn thích trêu tức người ta ra thôi.
Có vẻ như lúc yêu con trai luôn bị chịu thiệt thòi.
Tiêu biểu như kiểu Hà Đan luôn luôn ăn hiếp Duy Dương vậy.

Nó có quyền giận anh nhưng anh đừng mơ dám dỗi nó làm gì, cứ thử dỗi anh vẫn sẽ là người phải đi năn nỉ trước thôi.
Chẳng hiểu sao anh có thể chịu đựng được cái tính điên điên dở dở của nó nữa, giống như Quỳnh bảo, anh đúng là con người vĩ đại nhất trên đời mới yêu được nó.
Dù là năm 4 đại học rồi nhưng mà nó vẫn không bớt trẻ trâu đi được một chút nào cả.
Không biết bao giờ mới hết cái kiểu yêu đương trẻ con đi được.
Trung Kiên luôn tỏ ra ngưỡng mộ Duy Dương khi mà anh luôn cứ im lặng để cho Đan thích làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói nên dẫn đến việc Đan lúc nào cũng bị ngáo như thế.


– Em buồn ngủ quá.
Anh đưa em về trước đi Dương, nay mệt mỏi lắm rồi á

Sau khi ăn uống xong Đan thực sự rất buồn ngủ nên là muốn đi về, quay qua năn nỉ người yêu

– Em vừa bảo em không quen anh mà

– Em mà phải book xe đi về là anh coi trừng đấy, anh tin không?

Hà Đan nhướn mày nhìn người yêu

– Tin…
em nói gì mà mà chẳng đúng

– Em đi

thanh toán

Hà Đan nói rồi cầm túi đứng dậy, không ai nói gì cả, thường thì đi ăn Dương và Trung Kiên thay nhau trả tiền nhưng nay Đan có hứng trả tiền cũng không ai cản.
Có lẽ là nay mới nhận được lương đi dẫn tour nên mới hào phóng thế

– Không cầm bill à?

Trung Kiên còn không quên nhắc nhở nó, trước giờ đi ăn với hội này có bao giờ phải trả tiền nên có bao giờ nhìn

bill làm gì, giờ vừa tranh đi trả tiền cầm vào bill bị choáng váng một chút.
Lương đi dẫn tour bèo bọt của nó cả nửa tháng chăm chỉ chỉ đủ trả một bữa ăn thôi à? Hà Đan đang bị rơi vào tình trạng không biết nói gì, đương nhiên ba người còn lại cũng im lặng xem nó định nói gì.
Thở dài rồi cũng đứng lên cầm bill tính tiền

– Hai người về sau nha, cầm chìa khóa thì mở cửa, về tao đi ngủ luôn á


Trước khi đi nó còn không quên dặn dò Quỳnh, chẳng cần kéo Dương đi anh cũng tự khắc đứng lên đi về theo nó.
Đương nhiên nói là phải giữ lời nên Dương sẽ thanh toán bữa ăn, dù sao cũng không thể để mấy người kia trả suốt được.


Từ nhà hàng đi xuống dưới tầng dưới của trung tâm thương mại là mĩ phẩm, đúng lúc nhớ ra là nên mua một chút đồ skincare nên Đan lại bắt người yêu đi theo.
Không biết có phải là sai lầm khi dắt người yêu đi vào những gian hàng mĩ phẩm hay không, vì vào đây chỉ toàn là con gái, đa phần là mấy chị gái chưa có người yêu, kém tuổi Duy Dương có, bằng tuổi có mà đương nhiên là hơn tuổi cũng có.
Tuy nhiên là nhìn Duy Dương cũng có chút nam tính

và kiểu trưởng thành, đẹp trai cao ráo đúng gu của chị xem nên là mới bước vào ai cũng nhìn.
Khác với phong cách ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ của tên người yêu thì Đan còn đang mặc như một con dở người, đầu tóc thì không gọn gàng một chút nào cả.
Nhận ra có chút khác thường khi mà mọi người đang nhìn cả hai đứa, Đan cũng không có chút để ý kéo Duy Dương đi chọn đồ

– Sao anh tới đâu cũng có gái nhìn thế, khi nãy đứng thanh toán bạn thu ngân nhìn em đã không nói gì rồi đó

– Em để ý làm gì.
Lựa đồ đi, em muốn mua gì mua đi anh thanh toán

– Em cũng định có ý thế

Hà Đan nhún vai cười cười nhìn tên người yêu, kéo tên người yêu đi mua đồ cùng vừa mua đồ vừa giới thiệu sản phẩm cũng như công dụng của sản phẩm cho Duy Dương biết, không biết anh có quan tâm không nhưng mà vẫn rất chăm chú nhìn và lắng nghe

– Nghe đi sau lấy vợ mà còn biết đường mua cho vợ

Duy Dương gật gật đầu

– Mĩ phẩm thực ra không cần quá nhiều, chất lượng là oke rồi, châm ngôn của em là thế đó.


Nói thì nói thế chứ nãy giờ Đan đã lựa không biết bao nhiêu đồ rồi, đương nhiên toàn là những thương hiệu nổi tiếng và thực sự rất chất lượng rồi.
Không đi mua thì thôi, lần nào đi mua đồ Hà Đan cũng vác đồ về nhiều như thế, ăn thì không nhiều nhưng tiền mĩ phẩm và quần áo nhất định đầu tư thật nhiều.
Thật ra cũng không định mua nhiều như thế nhưng khi nãy lỡ bị nghe có có người kêu tại sao đẹp trai như Duy Dương lại có người yêu quê thế, đương nhiên không thể quay lại đánh người ta nên Đan lại ngậm ngùi im lặng, dạo này bận rộn không có thời gian chăm sóc da với vừa đi làm về nên hơi tã thôi mà.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.