Đọc truyện Thanh Xuân Là Anh – Chương 5: Hoàng Duy Dương
Ngồi đợi phát giấy các kiểu lâu quá, nó nằm dài ra bàn ấy, nghỉ ngơi một chút, rồi không may đụng tay vào lưng của anh bàn trên, rồi vội vàng rụt tay lại, tự nhiên anh ấy quay xuống nhìn nó cái, nó vội làm như không có chuyện gì xảy ra, cúi xuống so deep ra vẻ lỡ tay, mà đúng là nó lỡ tay mà nhỉ? Theo như nó hóng, có một người số báo danh trên nó, tên Hoàng Duy Dương ư? Trời ơi đã đẹp trai tên còn đẹp nữa ư?
Vừa viết thông tin vào giấy thi vừa ngồi đợi
” Em là con trai của bác sĩ Hoàng Duy Hải à” Cô giám thị nhìn Minh Dương hỏi nhỏ nhưng nó cũng nghe thấy, anh hơi gật đầu nói ” Vâng ạ” rồi cúi xuống, ủa, con của bác sĩ luôn cơ.
Lúc sau trong lúc đợi phát đề, lâu ơi là lâu ấy, nó chỉ nằm rạp xuống bàn, tự nhiên thấy có người cốc đầu mình một cái, nó ngẩng mặt lên nhìn, thì thấy cô giám thị số 2 cau mày nhìn nó nói:
” Có cái tên thì viết cho tử tế, đi thi học sinh giỏi chứ đâu phải thi học kì, có cái tên thì viết cho đầy đủ chứ, con gái mà cẩu thả”
Nó hơi ngơ ngác, đã thế lại còn bị tụi kia nhìn chằm chằm, cô nói thế tự nhiên làm nó thấy xấu hổ ấy, chẳng hiểu con người lúc đấy bị sao lại rưng rưng nước mắt, nhưng nó vẫn chưa khóc đâu, chẳng hiểu sao cứ bị nói nặng một chút là nó lại cảm thấy bị tổn thương ghê gớm và kiểu gì nó cũng khóc.
” Em viết đủ mà cô”
Nó nói bằng cái giọng nhẹ nhàng và dịu dàng nhất có thể
” Ghi cả họ và tên cho đầy đủ vào, đây đâu phải hỏi facebook của em” Cô hơi lớn tiếng làm nó có chút bị kích động, nhưng nó vẫn chẳng hiểu cô cứ bắt nó viết cái gì nữa, trong khi tên đầy đủ của nó là Hà Đan thì ghi như vậy, đơn giản chỉ là họ Hà tên Đan thôi, ba nó đặt vậy cho ngắn gọn thôi mà.
“Tên đầy đủ của em là Hà Đan ạ”
Nó nói xong thấy cô nhìn nó một cái rồi đi lên bàn giáo viên xem cái tờ danh sách, rồi không nói gì cả, đi ra chỗ bạn khác, ơ nhẽ ra cô phải xin lỗi vì đã lớn tiếng với nó chứ, làm nó bị tủi thân, đã thế tụi kia còn cứ nhìn nhìn, không biết nhìn cái gì luôn.
Cái cảm giác trong phòng thi có mình mình là con gái ấy, tự nhiên nó bị biến thành sinh vật lạ.
Ngồi chờ đợi mòn mỏi mới được phát đề, đề 180 phút từ vựng ngữ pháp đọc hiểu rồi cho tới viết luận có vẻ như lần này tạm thời chưa làm khó nó còn chưa biết chiều nay phần nghe và nói như thế nào, thôi tạm thời là vậy đi đã.
Phòng thi đa phần thi Toán Lý Hóa Sinh là nhiều chứ chẳng mấy ai thi tiếng Anh nên cũng chẳng biết hỏi ai được đã thế nó lại còn hay quên từ vựng nữa, mọi thứ khá là ổn, tóm lại là chỉ chưa biết sai hay đúng chứ làm thì nó làm ngon lành rồi, còn hơn 40 phút cho bài luận, bắt đầu dùng văn thơ lai láng kết hợp với vốn tiếng anh hạn hẹp mà mình biết được để viết bài luận.
Đang suy nghĩ xem từ nào thích hợp để viết thì thấy anh bàn trên quay xuống hỏi nó:
” Anh mượn tẩy được không? ”
Lúc đấy thực sự hơi đơ mặt một tí nhưng nhanh chóng cầm tẩy đưa cho người ta, haizz có cho anh xin cục tẩy nó cũng cho chẳng là mượn, trời ạ cái thứ đẹp trai làm gì gì cũng thấy đẹp, đã thế giọng lại ngọt ngào dễ sợ.
Thôi được rồi nó đang còn bài luận chưa xong nữa mà, nghiêm túc chút nào.
Ơ nhưng sao biết nó ít tuổi hơn ta?
Nhưng mà từ vựng của nó hạn hẹp lắm lại còn, nghĩ mãi mà vẫn chưa ra được ấy, bất lực nằm xuống bàn than thở, rốt cục nó là gì ta, nó cứ lẩm bẩm” Văn minh là gì? Sao mình không nhớ gì ta”
Khẽ thở dài, vừa ngẩng mặt dậy thấy anh bàn trên quay xuống trả tẩy cho nó kèm theo một từ tiếng anh mà ảnh phát âm rất chuẩn
” civilized”
Giờ nó mới bừng tỉnh, đúng rồi là civilized sao nó lại quên mất chứ, ơ nhưng mà là anh bàn trên đẹp trai vừa nhắc bài cho nó sao ôi trời ơi, suýt chút nữa là nó điên quá hét lên mất thôi.
Ôi ôi suýt nữa cảm động rơi nước mắt, trời đã đẹp trai còn tốt bụng nữa, ôi đúng là soái ca của lòng nó mà.
Thế là nó lại đâm đầu vào viết tiếp, nhưng lại rất nhanh chóng khựng lại, nó lại quên mất tự hội nhập là gì mất rồi, nó chỉ đang tự hỏi chính mình ” Hội nhập là cái từ gì thế nhỉ?”
Ơ tự nhiên lại nghe anh bàn trên phát âm nhỏ rất chuẩn một từ tiếng anh ” integration” ủa là người ta vô tình nói hay là nghe nó thắc mắc rồi nói ta? Thôi bỏ đi ơ nhưng mà nãy từ kia nó biết nhưng quên còn từ này nó chưa biết mà, đúng hay sai ta? Mà có phải là anh ấy nhắc nó không nhỉ? Suy đi nghĩ lại một hồi lâu, nó cũng quyết định viết tiếp, thử một lần dại trai xem sao.
Ủa nhưng ảnh thi Lý mà ta? Sao giỏi tiếng Anh vậy, à mà thường bọn thằn phố thường giỏi tiếng anh, nó tự an ủi bản thân vậy, vì dù sao giờ nó không nhớ từ đấy là gì cả.
Cũng may tới lúc hết giờ nó cũng viết xong bài luận, chẳng biết có sai ngữ pháp với từ vựng không nữa.
Nộp bài thi rồi nhanh chóng thu dọn bút các thứ bỏ vào túi bút rồi nhanh chân chạy ra ngoài so đáp án, cô của nó chắc đang đứng lo thấp thỏm ngoài cổng đợi đấy.
Nó đi ngoài thì gặp mấy anh chị cùng trường rồi ai cũng hỏi nhau có làm được bài hay không, làm thì làm được nhưng ai mà biết đúng hay không nữa.
Trung Kiên có vẻ như làm được bài nên thản nhiên lạ thường, hừmm anh mà mang cái giải nhất về sẽ được ông nội cho tận 2 triệu, hic nó lại cảm thấy tủi thân.
Nó đứng so kết quả cùng mấy chị, hơ hơ khác nhau hơi bị nhiều làm nó bị hoang mang ấy, mấy chị còn kêu bài luận khó viết, nó cũng công nhận vậy, nó khoe nhẹ là có người vừa nhắc cho nó từ vựng mà mấy chị chẳng giữ hình tượng gào lên, hí hí vui quá.
Hiện tại ngoài việc lo lắng thì nó còn đói, tại ăn sáng sớm quá đấy, ngoài ra nó còn đưa mắt tìm kiếm hình bóng anh đẹp trai của nó nữa…
lại thấy ảnh đang đứng cùng chỗ anh họ nó và mấy người bạn nữa.
Không quan tâm nhưng mà người đâu mà đẹp trai vậy không biết, từng động tác đưa tay lên xuống đã thấy ngời ngời sự đẹp trai, mà không phải mình nó đâu, ở đây có đứa con gái nào không nhìn ảnh đâu, thứ đẹp trai mà.
Đứng không mà cũng sáng ngời cả một góc trời lên, trời nhìn thôi cũng muốn rụng tim rồi.
Về hôm nay nhất định phải đi xin facebook mới được, đơn giản sở thích của nó là vào trang cá nhân của mấy anh đẹp trai soi đến tận từng cái comment, lướt từng cái status rồi soi từng lượt like, đôi khi thấy mình bị rảnh quá ấy.
Bọn nó cũng nhanh chóng ra xe oto nhà trường đang đợi sẵn ở cổng, lúc lên xe rồi, đang còn đợi mấy người nữa, lúc đấy thằng anh nó cùng với anh đẹp trai đi ra cùng nhau, có vẻ thân thiết lắm nha, lúc anh đẹp trai cười một cái, ôi nó suýt rụng tim mất thôi, rồi thấy ảnh bước lên cái BMW đưa tới lúc sáng.
Trời ơi cái kiểu bước lên xe đã thấy quý tộc rồi mà, hic đâu ra người đẹp vậy chứ.
Mấy thầy trường nó thấy còn bình luận về chiếc xe đấy nữa, ôi thật là.
Trung Kiên lên ghế ngồi cạnh nó , haizz anh thản nhiên ghê ấy, vì thi xong rồi mà, có mỗi nó lo lắng cho chiều nay nữa.
Tự nhiên thấy thầy dạy Lí cute hỏi anh
” Em quen cái bạn đi siu xe ấy à Kiên”
” Vâng ạ, em quen từ hồi đi thi học sinh giỏi cấp 1, với lại hai đứa hay tham gia mấy chương trình thi online ạ”
” Nó thi cái gì đấy”
” Trùm Lí trường X đấy ạ” Anh cười, hừ lát nó phải đi hỏi facebook mới được, thật là giá như biết anh quen anh đẹp trai như này nó đã hay vào facebook anh soi rồi.
” Dân thành phố có khác, nhìn cái kiểu đã biết lại giải nhất rồi”
” Năm ngoái nó nhất Toán đấy ạ”
Kiên vừa nói xong làm mấy thầy cô trên xe đều nhìn vào anh luôn
” Nó giỏi lắm thầy ơi, nó đăng kí thi quốc gia rồi mà, năm nay chắc thi thử vòng loại nữa, từng đạt huy chương vàng casio quốc tế môn toán rồi thầy ạ, chứ nó đâu chỉ giỏi riêng mình lí đâu, Ielts cũng tám chấm rồi cơ mà thầy.”
Vừa nói xong cả mấy đứa con gái trên xe ồ lên trời ơi cực phẩm, đúng là cực phẩm mà.
Nó còn hơi bị ngạc nhiên, bảo sao lại nhắc nó được.
” Nghe nói trường X có đứa đạt huy chương vàng lâu rồi mà giờ mới gặp mặt, đúng lại con nhà giàu nữa”
Thầy dạy toán trường nó nói
Vâng và sau đó là câu chuyện bàn luận xung quanh vấn đề của anh đẹp trai Duy Dương ấy cho tới khi trở về khách sạn.
Nó còn phải ăn uống nhanh chóng rồi trở về phòng luyện nói lại một chút, còn mấy người thi xong rồi thì thản nhiên lạ thường, bọn họ còn được ở lại đi chơi đợi bọn nó thi xong rồi về luôn.
Quên mất, mai được nghỉ học nên nó với Kiên sẽ được cô nó tới đón vào nhà cô chơi, ở lại hôm sau mới về, cô nó lấy chồng thành phố khá giàu ấy.
Nghĩ đến lại thấy thích ghê ấy, chỉ cần chiều nay làm bài xong ngon lành là nó được xõa, đi chơi thoải mái luôn.
Chẳng kịp nghỉ ngơi đâu mà phải tới trường thi sớm, nó không ngủ trưa làm gì cũng không hiệu quả cả.
Giờ thì mình đội tuyển tiếng Anh một phòng và rất rất nhiều chuyên gia và người nước ngoài, sau khi được nghe 3 lần một đoạn clip dài tầm 15 phút thì bọn nó có nhiệm vụ trả lời mấy câu hỏi có liên quan đến bài nghe vừa rồi trong phiếu thi, sau đó còn đứng lên diễn thuyết trước rất nhiều người như vậy.
Đã thế lên bốc thăm chủ đề, nó cố gắng tập làm quen rồi nhưng có vẻ vẫn rất run, rồi tự nhiên nhìn người ta nói trôi chảy lạ thường lại thấy lo cho bản thân mình, nó mà lo lắng thì lại quên hết chẳng nhớ gì cho xem, vì gọi theo số báo dánh nên nó được lên trước và nhanh chóng cũng được ra ngoài trước, ôi trời ạ, cứ như vừa trải cực hình ấy, nó ra mà cô vội chạy lại hỏi thăm các thứ, đứng kể với cô một lát rồi nó cũng xin cô cho về khách sạn trước, thế là nó đi taxi về khách sạn trước mà không đợi mọi người nữa.
Mặc dù thi chẳng xuất sắc như mong đợi nhưng mà thôi như thế là được rồi, giờ nên thả lỏng một chút nào.
.