Đọc truyện Thanh Xuân Đã Qua – Chương 12: Thầy không nhớ sao?
Dù cách nhà chỉ 30 km nhưng để thuận tiện, tôi thuê nhà trọ gần trường. Bước qua cái bỡ ngỡ ban đầu của tân sinh viên, tôi thực sự choáng ngợp bởi guồng quay học tập của một sinh viên y khoa. Những tiết học, những kì thi cứ đẩy ngày tháng trôi đi thật nhanh. Dường như chưa kịp tận hưởng hết mùa thu, đông đã khẽ khàng tràn qua từng con phố.
Chẳng mấy chốc, Tết Âm lịch đã gần kề.
Tôi suýt xoa trong cơn mưa phùn lạnh giá. Chưa kịp ngồi nóng chỗ trong thư viện, điện thoại vang lên tiếng chuông thật to làm khuấy động không gian yên tĩnh.
“Alo.”
“Vy à, Bích đây. Thầy Trung bị tai nạn nằm viện gần trường mày. Hình như nặng lắm. Mày ở gần đấy vào xem thế nào đi.”
Bích nói một hồi. Rất nhanh, rất dài. Đầu óc tôi chậm chạp ráp lại từng thông tin. Thầy Trung. Tai nạn. Nằm viện. Nặng.
Tôi thu vội sách vở lao ra khỏi thư viện. Mưa phùn lạnh lẽo phả vào mặt tôi tê tái. Tôi chạy đi như bay.
Bệnh viện lớn nhất thành phố.
Tôi đến khoa cấp cứu. Rất đông bệnh nhân, những khuôn mặt nhăn nhó, máu, dịch truyền, mask thở oxy, máy móc… Giữa bao nhiêu gương mặt kia, đâu sẽ là thầy.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở, đưa mắt lướt qua căn phòng sơn màu trắng lạnh lẽo, thầy đang nằm ở giường trong cùng.
Tôi vội vã tiến lại gần. Hai mắt thầy nhắm nghiền. Khuôn mặt ấy đã lâu tôi không gặp, nhợt nhạt và xanh xao. Dải băng trắng quấn ngang đầu thấm ít máu phía trán, tay trái đã được cố định.
Có lẽ cảm nhận thấy có người đứng cạnh, thầy chậm rãi mở mắt nhìn tôi.
“Ai vậy?”
“Là em. Vy.”
“Vy nào nhỉ?”
Tôi giật mình nhìn thầy.
“Phan Thanh Vy 12B “
Mắt thầy hơi nheo lại.
“Tôi không biết em.
Tôi thấy một luồng khí lạnh lan khắp cơ thể
” Em là Vy, vừa tốt nghiệp năm nay, lớp thầy chủ nhiệm.”
Thầy vẫn không nói gì mà nhè nhẹ lắc đầu. Hành động này có vẻ ảnh hưởng vết thương, mặt thầy nhăn nhó, tay ôm lấy đầu.
“Đau đầu quá, xin lỗi, tôi không biết em”.
“Em làm lớp phó, là chân sai vặt của thầy, thầy không nhớ sao.”
Tôi bắt đầu thấy sống mũi cay cay.
“Một tuần em lên văn phòng đến 7 lần, thầy không nhớ sao?”
Tôi tìm mọi ký ức của tôi và thầy, tất cả kèm theo một câu “thầy không nhớ sao”. Nhưng dường như thầy đã quên.
“Thầy có nhớ mình là ai không?”
Thầy vẫn im lặng. Cho đến lúc này tôi mới biết, sự im lặng lại đáng sợ đến thế. Thầy vẫn nhìn tôi nhưng sao tôi lại thấy thầy mang ánh nhìn của một người xa lạ. Có lẽ nào, thầy đã quên tôi, quên tất cả mọi người, và kể cả chính mình?