Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 8
Quý Vân Phi ngó Đằng Tề một lúc lâu, Đằng Tề vốn không đoái hoài cái nhìn của cậu, còn lặng lẽ giơ ngón cái tỏ vẻ chiến thắng dưới bàn. Lớp học thêm không giống như lớp học ở trường, mọi người có thể ra vào lớp tự do, vì vậy cậu bước nhanh vào, để chai sô-đa lên bàn Tưởng Tiểu Mễ.
Đằng Tề và Tưởng Tiểu Mễ đồng thời ngẩng đầu, Đằng Tề nói, “Đây là lớp chúng tớ, cậu vô đây làm gì?”
Quý Vân Phi quơ lấy sách của Đằng Tề, rồi túm lấy cánh tay cậu ta, “Đề nào không hiểu? Ra đây tớ giảng cho nghe.”
“Ê ê, nhẹ tay xíu coi!” Đằng Tề suýt nữa ngã sấp mặt, Quý Vân Phi kéo cậu ta quá mạnh, khiến Đằng Tề trượt chân đá ngã ghế. Thấy thế, Tưởng Tiểu Mễ cúi người dựng ghế lên.
“Cậu làm quái gì thế!” Tới chỗ ghế ngoài sảnh giải lao, Đằng Tề lúc này mới đứng vững được, mờ mịt nhìn Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi ôn tồn đáp, “Cậu kêu bạn ấy giảng bài cho cậu nghe, chẳng khác nào làm tốn thời gian của bạn ấy? Lần thi học kỳ tới nếu cậu ấy lại đội sổ, cậu chẳng phải đang hại bạn ấy sao?”
Đằng Tề trừng mắt nhìn, “Chẳng lẽ cậu… cũng thích…” Cậu ta vừa ấp úng vừa hất cằm về phía Tưởng Tiểu Mễ.
Quý Vân Phi thản nhiên đáp, “Cậu mù à, giờ mới nhận ra?”
Đằng Tề: “…”
Cậu ta ngỡ Quý Vân Phi chỉ đùa cho vui, dù sao cậu ta mới là người nói muốn theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ trước. Đồng phục bị Quý Vân Phi kéo nhàu, Đằng Tề chỉnh lại áo cho phẳng phiu, bình tĩnh lại rồi thốt lên, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện”. Cậu ta chẳng thiết tha giải đề gì nữa, bởi có những lời phải nói cho rõ ràng.
Hai người tới trước cửa thoát hiểm, chỗ này vắng vẻ, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người họ.
Đằng Tề dựa vào tay vịn cầu thang, khoanh hai tay nhìn Quý Vân Phi, còn Quý Vân Phi tỏ ra điềm nhiên ngó cậu ta.
“Cậu thích bạn ấy từ khi nào?” Đằng Tề lên tiếng trước.
“Lần đầu tiên.”
“Móa!”
Ngập ngừng giây lát, Đằng Tề bực dọc hỏi tiếp, “Vậy sao cậu không theo đuổi cậu ấy?”
“Gia đình bạn ấy cấm yêu sớm, sợ cản trở việc học.” Còn một lý do khách quan khác cậu không tiện nói ra, chính là gia thế của Tưởng Tiểu Mễ.
Đằng Tề cười khẩy, “Toàn là viện cớ, nhìn là biết cậu đâu thích bạn ấy! Hay tại thấy mình bắt đầu theo đuổi bạn ấy, còn cậu cảm thấy Tưởng Tiểu Mễ phải thuộc về cậu, nên mới không cho người khác toại nguyện?”
Quý Vân Phi “ừ” một tiếng qua loa, chẳng muốn giải thích.
Đằng Tề nói tiếp, “Hai chúng ta xem như là tình địch, theo lý nếu cậu thích bạn ấy trước, dĩ nhiên mình sẽ không chen chân vào, nhưng ai biểu cậu không theo đuổi làm chi, mình đây sẽ không nhường cậu đâu.”
Quý Vân Phi cảnh cáo cậu ta, “Đừng suốt ngày quấn quít cậu ấy, cũng đừng ảnh hưởng việc học của cậu ấy! Những chuyện khác mình không xen vào!” Dứt lời, cậu xoay người rời đi.
Đằng Tề chống nạnh hai tay, đầu lưỡi liếm hàm răng, nghĩ bụng “Quý Vân Phi đúng là đồ phá hoại, làm hỏng hết mọi chuyện! Cậu ta không muốn mình hỏi bài Tưởng Tiểu Mễ, vốn là để cậu ấy có thời gian giảng bài cho Tưởng Tiểu Mễ thì có!”
Quý Vân Phi chẳng phải có tiếng học giỏi sao? Cậu ta tức điên người, lại chửi thề vài câu cho bõ.
Trong phòng học, Tưởng Tiểu Mễ lo lắng lấy di động ra, dựng thẳng điện thoại để màn hình phản chiếu hình ảnh phía sau, từ trong màn hình thấy bàn của Đằng Tề trống trơn, không có người ngồi, cô nghĩ hai người họ chắc chắn đi ra khỏi lớp từ cửa sau. Cô để điện thoại xuống, sợ run nhìn màn hình tối đen như mực. Cô không tiện can thiệp vào chuyện của con trai, bất kể cô giúp ai đi nữa cũng làm mất sĩ diện người còn lại.
Tưởng Tiểu Mễ thở dài, đành tiếp tục xem đề, nhưng lòng vẫn bồn chồn không yên. Cô cầm bút viết lung tung lên giấy nháp, mãi không yên lòng được. Cô bỗng nhớ tới thời cấp hai, lúc ấy cô và Quý Vân Phi học kế lớp nhau, sau ngày khai giảng, cô đã nghe danh của cậu, vì cậu đẹp trai, thành tích học tập lại ưu tú, mấy bạn nữ lớp cô rất thích tán dóc về cậu trong giờ giải lao.
Lớp cô khi đó cũng nhiều học sinh nam, nhưng đẹp trai thì học không giỏi, còn đẹp trai lại học bết bát, cũng chỉ có Quý Vân Phi mới nhập học đã được chọn vào lớp thực nghiệm nổi tiếng ở trường cô.
Khi đó, tin đồn về Quý Vân Phi nhiều vô số kể, hôm nay cậu nói chuyện với cô nào, bữa khác cậu nhận được bao nhiêu thư tình, rồi ngày kia tan học cùng về nhà với bạn nữ nào.
Vào ngày đại hội thể thao, cậu gặt hái được biết bao tiếng cổ vũ chói tai của các bạn nữ. Nghỉ giữa giờ, cậu hay chơi đùa với trước cửa lớp cô, cậu cũng thân thiết với đám con trai trong lớp cô. Sau này đổi chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô có thể nhìn thấy cậu mỗi khi tới giờ giải lao.
Lần đầu tiên cô và Quý Vân Phi bắt chuyện là ở phòng thi, lúc ấy là năm lớp tám. Trong kì thi cuối kỳ, cô và Quý Vân Phi thi chung phòng, chỗ ngồi cũng cạnh nhau. Trước giờ thi, cậu tìm tới bắt chuyện với cô, “Tưởng Tiểu Mễ.”
Hoá ra cậu biết tên của cô.
“Hả?”
“Cho mình mượn một cây bút.”
Có vài cây bút trên bàn của cậu, không hiểu sao cậu còn mượn bút của cô, thắc mắc là vậy, cô không đắn đó cho cậu mượn một cây bút màu đen.
“Cảm ơn.” Cậu cười nói.
Thi xong rồi, cậu cũng không trả lại bút cho cô. Chuyện này cô đã không còn nhớ nữa, không ngờ lên lớp chín, lúc tan trường, cậu mang cả hộp bút đen tới trả cho cô, cậu nói hồi lớp tám mượn cô bút mà quên trả, giờ mới nhớ ra.
Cô không nhận lấy, “Chỉ một cây bút thôi, không có gì.”
Cậu vẫn luôn thích bắt ép người khác dù là trước đây hay hiện tại, cậu ngang nhiên mở cặp của cô ra rồi nhét hộp bút vào, cậu nói, “Có mượn có trả, lúc khác mới mượn tiếp được.”
Cả một năm lớp chín, cậu tổng cộng hỏi mượn bút cô tận hai mưoi lần. Hộp bút khi ấy cậu trả cho cô, sau đó đều bị cậu mượn lại hết. Ngày ấy, chỉ cần cậu nói một câu “Tưởng Tiểu Mễ, cho mình mượn bút, mình quên mang theo”, y rằng cô không do dự đáp “Được”.
Cho đến khi tốt nghiệp cấp hai, quan hệ của hai người không được tính là thân thiết. Ngờ đâu lên cấp ba, họ lại học chung một lớp.
Mấy phút sau, giáo viên bước vào lớp.
Tưởng Tiểu Mễ lúc này mới thôi nghĩ tới chuyện cũ, cô phát hiện trên giấy nháp chằng chịt ba chữ Quý Vân Phi. Cô sững sờ, vội vàng vo tờ giấy, nhét vào ba lô.
Đằng Tề bước vào lớp, lúc đi ngang bàn cô, cậu ta tiện tay quơ luôn chai sô-đa lúc nãy Quý Vân Phi để lên bàn, thấy hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, cậu ta táy máy gẩy đuôi tóc của cô khiến đuôi tóc cứ lắc qua lắc lại.
Tưởng Tiểu Mễ: “…”
Nếu không phải giáo viên đang ở trước mặt, cô đã cầm nạng đánh cậu ta vài cái.
Đằng Tề buồn bực nhìn chai sô-đa chướng mắt kia, nước trong chai còn dư lại một chút dưới đáy, cậu ném thẳng chai nước vào thùng rác. Mắt không thấy, lòng không phiền.
Cả một tiết học, Đằng Tề chuyên tâm nghe giảng hơn bao giờ hết.
Bảy giờ rưỡi tan học, sắc trời cũng đã tối.
Đằng Tề giúp Tưởng Tiểu Mễ xách ba lô, “Dì cậu tới đón hả?”
“Ừ.”
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi phòng học.
Đằng Tề chợt đề nghị, “Như vầy đi, mai mốt để tớ đạp xe chở cậu cậu về, cậu ngồi xe điện khá bất tiện, không thoải mái lắm đâu, nếu không phải do mình, cậu cũng không ra nông nỗi này, mình không có ý gì khác, đổi lại mấy bạn khác bị vậy, mình cũng sẽ đạp xe chở về.”
Tưởng Tiểu Mễ từ chối, “Cảm ơn, dì của mình có xe hơi, mình ngồi xe hơi thoải mái hơn xe đạp.”
Sợ nhiều lời khiến cô đâm ra chán ghét, Đằng Tề không nhắc lại chuyện này nữa.
Tưởng Tiểu Mễ bỗng nhiên dừng lại, nhìn cậu ta, “Đằng Tề, chúng ta nói chuyện chút được không?”
Đằng Tề nhoẻn miệng cười, “Cậu nói đi, mình đang nghe.”
Vẻ mặt Tưởng Tiểu Mễ vô cùng nghiêm túc, “Đằng Tề, mình không đùa với cậu, cũng không tìm cớ từ chối cậu, cậu đừng theo đuổi mình nữa. Mình trả chai nước cho cậu, cậu cũng hiểu ý của mình mà?”
Đằng Tề gật đầu, “Mình biết cậu từ chối mình, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè đúng chưa? Học hành quan trọng hơn đúng không? Mình cũng hứa với mẹ sẽ không yêu sớm, cậu xem mình cũng đăng ký bổ túc rồi, mình đâu có đùa?”
Cậu ta rất ngạc nhiên, “Ui, ba mẹ cậu cấm yêu sớm, cậu răm rắp nghe lời đến vậy sao?”
Tưởng Tiểu Mễ đáp, “Ba mẹ tớ đều khó tính, hơn nữa cả năm có khi không gặp họ được mấy lần, tớ không muốn khiến họ thất vọng, cậu cũng thấy mà, ngay cả tớ bị thương phải mổ, họ cũng có tới thăm được đâu.”
Đằng Tề rầu rĩ vài giây, gật đầu, “Ừ, mình biết rồi, sau này cậu cứ coi mình là bạn bè thân thiết được không?” Trước hết cậu ta phải tạo niềm tin cho cô, không thể để cô chán ghét mình được, bằng không cậu ta sẽ lép vế hơn Quý Vân Phi.
Đến cửa thang máy, vừa vặn đụng phải Quý Vân Phi.
Đằng Tề biết cậu cố tình ở đây đợi Tưởng Tiểu Mễ.
Phát giác ánh mắt Quý Vân Phi lom lom nhìn ba lô trên vai mình, cậu ta hấp tấp ôm ba lô của Tưởng Tiểu Mễ vào ngực.
Quý Vân Phi: “…”
Đằng Tề tự hào về hành động của mình, vừa nhẹ nhàng lắc lư đầu, vừa huýt sáo đầy vui vẻ.
Nhiều năm sau khi họ tụ họp liên hoan, Đằng Tề cười nhắc lại chuyện xảy ra hôm nay trong bùi ngùi và luyến tiếc vô vàn. Vì trong thanh xuân tươi đẹp của mỗi người, ai cũng từng trải qua một lần hành động và suy nghĩ trẻ con. Và năm tháng đáng nhớ ấy, là họ của tuổi mười sáu.
Quý Vân Phi tiễn Tưởng Tiểu Mễ đến dưới lầu, rồi nhanh chóng đi ngược lại lên lầu.
Đằng Tề có xe tới đón, cậu cũng mau chóng rời đi.
Dì giúp việc đẩy xe đi tới, “Trưa nay ăn thế nào?”
“Cũng ngon lắm, mà nhiều quá nên con và Tằng Kha chia nhau ăn.” Tưởng Tiểu Mễ còn thân với dì giúp việc hơn cả ba mẹ cô.
Dì vừa bỏ ba lô vào rổ xe vừa nói với cô, “Phải rồi, hôm nay bí thư Tưởng trở về, sẽ ở nhà một đêm, sáng mai lại đi.”
Tưởng Tiểu Mễ sững sờ, “Hả? Tối nay?”
Dì gật đầu, “Dì cũng mới nhận được điện thoại từ thư ký của bí thư Tưởng, kêu dì chuẩn bị cơm nước.” Dì vuốt đầu Tưởng Tiểu Mễ, “Không sao đâu, dì cũng nói chuyện chân con bị thương với thư ký rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ không phải lo lắng chuyện chân bị thương, cái cô lo là thành tích thi Toán của mình.
“Đói bụng không? Nãy dì có mua cho con cái bánh.” Dì đưa túi giấy cho cô, “Ăn lót dạ trước đi.”
Tưởng Tiểu Mễ, “Này để tối con có đói thì ăn, con còn chút đồ ăn vặt đang ăn dở.” Rồi cô chỉ vào ba lô, “Dì ơi, đưa giúp con mấy bịch kẹo đi.”
“Ăn ít thôi, mấy loại này nhiều chất phụ gia lắm.”
“Dạ, lâu lâu con mới ăn.”
Dì đạp xe, Tưởng Tiểu Mễ ngồi phía sau ăn kẹo dẻo, cô vô tình ngó lên lầu, không biết Quý Vân Phi quay lên lầu làm gì nữa.
Quý Vân Phi đang đợi Tiểu Bàn tan học, Tiểu Bàn hôm nay học thêm tiếng Anh, tiết học đã lố vài phút.
“Tiểu Bàn.”
“Ôi chao! Sao cậu ở đây?” Tiểu Bàn ngạc nhiên.
“Không có gì.” Cậu chìa tay ra, “Đưa xe đạp cho mình chạy.”
“Làm gì?”
“Về nhà.”
Tiểu Bàn nhìn cậu với vẻ hoài nghi, lúc sau cậu ta mới hiểu ra nguyên nhân, “A” một tiếng thật dài, cười tinh ranh, “Cậu ngồi chờ Tưởng Tiểu Mễ học xong tới giờ này luôn chứ gì?”
“Còn phải hỏi?”
“Chụp lấy.” Tiểu Bàn thẩy chìa khoá xe cho cậu.
Nhiều người đang đứng chờ thang máy, Quý Vân Phi thấy vậy liền cầm chìa khóa chạy xuống lầu.
Tiểu Bàn cũng chạy theo cậu, “Nè, lúc nào trả xe cho mình?”
“Cậu mua chiếc khác đi, chiếc này tớ mua, cậu kiểm tra tiền đi.”
Tiểu Bàn: “?”
Xuống dưới lầu, Tiểu Bàn mở điện thoại ra xem, thấy Quý Vân Phi đã chuyển cho cậu ta 2000 tệ.
Trong dòng người nô nức về nhà, dì chạy xe rất chậm, Tưởng Tiểu Mễ thảnh thơi ăn kẹo, cô tạm thời gác chuyện của ba sang một bên.
Bỗng nhiên nghe được tiếng huýt sáo, Tưởng Tiểu Mễ nhướn mắt nhìn, khẽ giật mình.
Quý Vân Phi cười, một tay vừa kiềm tay lái, tay phải chìa ra trước mặt cô xin kẹo.
Tưởng Tiểu Mễ, “…”
Anh chàng thực sự không nhìn rõ đây là nơi nào.
Tay cậu cứ chìa ra suốt, Tưởng Tiểu Mễ vội liếc nhìn dì, thấy dì đang chuyên tâm chạy xe, trời cũng tối, đường thì đông đúc, chắc bẩm dì không chú ý chuyện đằng sau, nên Tưởng Tiểu Mễ đổ mấy viên kẹo cho Quý Vân Phi, cậu bỏ hết mấy viên vào miệng.
Lúc đèn đỏ, cậu dừng xe cạnh cô, một chân chống xuống đường, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô. Có vẻ như nhàm chán, thế là cậu lấy tay vén mũ trùm đầu cô lại.
Tưởng Tiểu Mễ, “…” Có dì ngồi đằng trước, cô không tiện lên tiếng, đành dùng ánh mắt lên ánh hành động của cậu, vẫn chưa hết bực, cô lại dùng chân trái đá cậu.
Quý Vân Phi không tránh được nên bị cô đá vào chân. Hai người giỡn với nhau trong yên lặng, đèn chuyển màu xanh, Quý Vân Phi kiễng chân dùng sức lấy đà, đuổi theo xe điện của Tưởng Tiểu Mễ.
Nhà Tưởng Tiểu Mễ gần trường, nên qua ngã tư này là tới cổng cư xá. Nhìn xe điện sắp quẹo vào cư xá, Quý Vân Phi vẫy tay chào tạm biệt cô.
Xe của cô đã chạy vào cư xá, không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, Quý Vân Phi mới chịu quay đầu xe, bởi nhà cậu và nhà của Tưởng Tiểu Mễ khác hướng.
Bóng lưng của cậu thanh niên rất nhanh mất hút trong màn đêm.