Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 6


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 6

Hôm nay là thứ sáu, cuối cùng cũng tới cuối tuần. Nay các lớp tập hợp ở sân trường để tập thể dục theo đài, Tưởng Tiểu Mễ cầm chai sô-đa đứng nhoài người ra khỏi cửa sổ trên hành lang nhìn xuống sân tập, từ chỗ cô có thể thấy được mấy bạn nam lớp cô đứng phía cuối hàng.

Quý Vân Phi cao nhất nên bị xếp đứng cuối. Cậu cũng có tập thể dục đâu, Tiểu Bàn với cậu ta cứ quơ tay quơ chân làm dáng cho có thôi, tới khi thầy giáo đến nhắc nhở mới chịu tập đàng hoàng. Sau khi tập thể dục xong, các bạn học nhanh chóng quay về lớp, dù dòng người đông đúc thế nào, Tưởng Tiểu Mễ cũng nhận ra Quý Vân Phi được ngay, chắc có lẽ do cậu cao ráo, dễ làm người khác chú ý.

Cậu cùng đám Đằng Tề thong dong đi về phía dãy phòng học, Tiểu Bàn và Đằng Tề còn giỡn với nhau, lâu lâu còn vỗ nhau vài cái. Đằng Tề giở trò tinh ranh, ấn vai Tiểu Bàn xuống rồi nhảy thẳng lên lưng cậu ta. Cả đám họ đùa giỡn rất vui vẻ, chẳng hề như cuộc sống bị kìm kẹp của cô chút nào, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh chuyện học hành, thỉnh thoảng cũng tâm sự những chuyện thầm kín hoặc những chuyện bất mãn của cô với ba mẹ cùng Tằng Kha, và chỉ có thế thôi. Cô cũng sống chuỗi ngày như thế trong những năm cấp hai.

Nói thật lòng, tính cách của cô cũng khá nổi loạn, chỉ vì bị ba mẹ kìm chặt, cô đành phải làm một cô con gái ngoan.

Khi đám Quý Vân Phi lên tới trên lầu, Đằng Tề vừa thấy cô đứng ở hành lang liền huýt sáo với cô, còn cười một cách bỡn cợt, khiến mấy bạn xung quanh xì xào to nhỏ. Quý Vân Phi không có bất kỳ biểu hiện nào, vẫn thủng thẳng bước lên từng bậc thang với Tiểu Bàn.

“Đằng Tề, cậu khoan đi đã.” Tưởng Tiểu Mễ gọi cậu ta.

Đằng Tề vốn luôn nhìn cô, cũng không định vào lớp ngay, cậu ta cười, “Cậu kêu mình đừng đi, mình nào dám đi.”

Tưởng Tiểu Mễ chẳng muốn đáp lời cậu ta, “Chai nước của cậu nè, cầm lấy đi.” Cô lắc lắc chai sô-đa hôm qua Quý Vân Phi đã mang cho cô.

Tưởng Tiểu Mễ hạ thấp tay rồi thẩy chai nước về phía Đằng Tề, cậu ta theo bản năng bước tới một bước, tay cầm áo khoác đồng phục chụp lại chai sô-đa. Dù cậu ta cũng lường trước sẽ bị cô trả lại chai nước, nhưng dù thế nào cũng mất mặt đấy, hơn nữa còn bị nhiều người chứng kiến thế này, cậu ta bèn lắc lắc chai sô-đa trong tay và nói, “Cảm ơn, mình sẽ uống.”

Mấy bạn học không biết chuyện cứ nghĩ rằng Tưởng Tiểu Mễ chủ động mua nước cho Đằng Tề.

Cô vội giải thích, “Sau này cậu đừng…” Mấy chữ “mua nước cho mình” còn chưa nói ra miệng, Đằng Tề đã đi vào lớp cùng bạn của cậu ta, từ chỗ cô không thấy được bóng dáng cậu ta nữa.

Tưởng Tiểu Mễ ngỡ việc trả lại chai nước cho Đằng Tề trước mặt mọi người, thì cậu ta sẽ hiểu ý của cô, nào biết cậu ta lại mặt dày như thế, còn đóng kịch dựng chuyện trước mặt mọi người.

Quý Vân Phi từ cầu thang đi tới, mắt thấy toàn bộ chuyện vừa xảy ra, cậu đưa mắt nhìn Tưởng Tiểu Mễ, trùng hợp ngay lúc Tưởng Tiểu Mễ ủ rũ xoay mặt lại, ánh mắt hai người đụng nhau.

“Với loại da mặt dày như cậu ta, bạn cứ xem như không khí cho khoẻ người.” Quý Vân Phi lên tiếng.

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu “ừ” một tiếng, điệu dáng ngoan ngoãn nghe lời. Dứt lời, cô chống nạng đi lướt qua người cậu, vào lớp học.

Quý Vân Phi không bước vào lớp theo cô, mà cậu tựa lưng, chống hai khuỷu tay ra sau bệ cửa sổ trên hành lang, ánh mắt cậu xuyên qua cửa sổ lớp, len lỏi giữa các bạn học, dõi mắt nhìn Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu đọc sách, là cuốn sách tiếng Anh.

“Ê, sao tớ thấy da mặt cậu còn dày hơn Đằng Tề nữa?” Tiểu Bàn giờ đã nhìn thấu tâm tư của Quý Vân Phi. Cậu ta vừa ăn bánh sữa, vừa vênh váo nhìn Quý Vân Phi.

Thỉnh thoảng có vài bạn học đi ngang qua chỗ họ, Quý Vân Phi vẫn im thin thít, một lúc lâu sau, đợi người qua lại vãng đi, cậu mới nhỏ giọng nói, “Mình và Đằng Tề không giống nhau.”

“Sao không giống?” Tiểu Bàn ngửa đầu, trút hết đống bánh còn lại trong bịch vào miệng.


“Dĩ nhiên không giống, tớ thích bạn ấy từ cái nhìn đầu tiên, còn Đằng Tề thì đáng là gì?”

“Khục khục, gì? Thích từ cái nhìn đầu tiên?” Tiểu Bàn suýt nữa bị sặc.

Quý Vân Phi không đáp lời cậu ta mà đứng dậy đi vào lớp.

Giữa trưa tan học, Quý Vân Phi biết dì giúp việc của nhà cô sẽ đưa cơm tới, nhưng cậu vẫn muốn hỏi thử, “Có cần mình mang cơm lên lầu giúp cậu không?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Không cần, mẹ của Đằng Tề sẽ mang cơm đến trường cho tớ.”

Quý Vân Phi nhíu mày, “Mẹ của Đằng Tề?”

Tối qua, sau khi về nhà, Đằng Tề đúng thật đã viết thư tình, nhưng vắt óc cả đêm cũng không biết viết sao cho tình cảm, cậu ta cũng thử viết mấy câu, mà cậu ta đọc xong còn thấy không ổn. Dĩ nhiên cậu ta biết việc theo đuổi Tưởng Tiểu Mễ chẳng dễ dàng, bởi cô khác với mấy bạn nữ trong trường, với họ, cậu chỉ cần nói mấy câu sướt mướt, lại tặng thêm quà là được ngay, trong khi gia đình của cô có vẻ như không thiếu thốn tiền bạc.

Sáng ngày hôm sau, cậu ta nảy ra ý định khác, cậu vờ nói bóng gió với mẹ rằng buổi trưa Tưởng Tiểu Mễ ăn cơm có chút khó khăn, nhà họ cũng nên làm chút gì đó bày tỏ thành ý của mình. Hơn nữa, mẹ của cậu ta cũng dễ tính, nghe xong liền bảo sau này kêu dì giúp việc của gia đình nấu phần ăn của Tưởng Tiểu Mễ, mang đến trường cho cô, mắc công cô tới lui căn tin.

Đằng Tề mừng rỡ khôn xiết, cậu ta chủ động chịu trách nhiệm đưa cơm trưa, kêu dì giúp việc cứ chờ ở cổng trường là được.

Sáng sớm, Tưởng Tiểu Mễ đã nhận được cuộc gọi của mẹ Đằng, bà nói mỗi trưa sẽ mang cơm tới trường cho cô, Tưởng Tiểu Mễ từ chối không do dự, “Cô ơi, con cám ơn cô, nhưng có dì của con mang cơm tới cho con rồi, con không muốn phiền cô.”

Mẹ Đằng, “Có gì phiền đâu, dì của con còn phải đi làm nữa, đâu có thời gian mang cơm cho con suốt được, con đừng khách sáo với cô, cứ để Tiểu Tề mang cơm tới lớp cho con, phải để nó có trách nhiệm với việc mình gây ra.”

Tưởng Tiểu Mễ chẳng hề muốn gặp Đằng Tề, “Cô à, không phải con khách sáo, mà lúc con nằm viện đã làm phiền cô với chú nhiều rồi, vả lại Đằng Tề cũng không cố ý đụng té con, cô làm thế con lại thấy bứt rứt trong lòng.”

Cô cũng nói rõ ràng thế rồi, nên mẹ Đằng không miễn cưỡng, bà ôn tồn nói, “Thế này đi, trưa nay cứ đưa cơm tới cho con, chỉ lần này thôi, xem như đây là tấm lòng của cô được không? Giờ con đi lại không tiện, cô không yên tâm, lần trước cô làm món sườn cho con mà con nói ngon đó, nhớ không? Hôm nay cô làm nhiều thêm cho con đó.”

Tưởng Tiểu Mễ không đành lòng từ chối, bèn đồng ý với bà. Do đó, giờ nghỉ trưa, hai chân Đằng Tề như lắp điều khiển, chạy một mạch tới cổng trường, nhận hộp cơm rồi lại chạy như bay lên lầu. Trên đường lên lầu lắm lúc gặp vài bạn học hỏi cậu ta “Chạy như ma rượt đi đâu thế?”, Đằng Tề cười toe toét trả lời, “Đưa cơm cho vợ mình chứ gì.” Dáng vẻ cậu ta lúc này rõ lêu têu.

Phan Nhân Nhân vừa khéo cũng có mặt trong đám học sinh vừa tan lớp, ai nấy đều quay sang nhìn cô nàng, thế là cô nàng bực dọc nói, “Nhìn gì! Mặt tôi dính gì đâu mà nhìn?”

Mấy cậu nam sinh đưa mắt ra hiệu cho nhau, rồi nhanh chóng xuống lầu.

Đằng Tề chạy đến lầu hai, đúng lúc gặp Quý Vân Phi và Tiểu Bàn từ phòng học đi ra, chuẩn bị đi ăn cơm.

“Này, này, đợi chút, đưa cơm cho vợ mình dùm đi.” Đằng Tề đưa nguyên hộp cơm cho Quý Vân Phi, sau đó nghiêng đầu nhìn vào lớp học, “Tưởng Tiểu Mễ, cơm tới rồi nè.” Dứt lời, cậu ta lập tức vỗ vai Quý Vân Phi, “Cảm ơn, người anh em.”


Quý Vân Phi lườm cậu ta, không nói tiếng nào đi vào lớp.

Tiểu Bàn nhìn thấy Quý Vân Phi giận đỏ mặt tía tai, cười khanh khách không nể nang chi. Quý Vân Phi đúng thật là “anh trai đưa cơm nhọ nhất trong lịch sử”.

Quý Vân Phi để hộp cơm lên bàn của Tưởng Tiểu Mễ, thờ ơ nói, “Cậu cả ngày không hoạt động, cho nên ăn ít lại một chút, ăn nhiều quá bị đầy bụng đó.” Nói hết câu trên lại chêm thêm câu dưới, “Ăn coi chừng nghẹn đó.”

Tưởng Tiểu Mễ: “…”

Dứt lời, cậu ta quay ngoắt đi.

Thấy Quý Vân Phi vừa đi ra khỏi lớp, Đằng Tề liền gác tay lên vai cậu, “Cậu viết văn hay lắm mà? Chỉ mình viết thư tình cái coi.”

Quý Vân Phi nguýt cậu ta, “Cậu muốn chầu ông bà hả?”

Tiểu Bàn lúc này không thể nhịn được nữa, cậu ta cười ha hả một cách sảng khoái.

Đợi mọi người đi hết rồi, Tằng Kha khép sách lại, phòng học lúc này chỉ còn lại hai người họ.

Cô nàng ngồi xuống đối diện Tưởng Tiểu Mễ, nâng cằm, dáng vẻ nghiêm trang, “Bạn học này, nghe nói bạn có khuynh hướng yêu sớm, nào, mau nói cho mình biết, thẳng thắn được khoan hồng.”

Hai mắt Tưởng Tiểu Mễ mở to hết cỡ, “Đến cậu cũng tin hả?”

Tằng Kha ườn người lên đống sách trên bàn cô bạn, “Mình đương nhiên không tin, nhưng nãy ở nhà vệ sinh, tớ nghe mấy bạn khác nói tai nghe mắt thấy cậu và Đằng Tề liếc mắt đưa tình, rốt cuộc là sao hả?”

Tưởng Tiểu Mễ dọn bàn cho ngăn nắp, rồi đem chồng sách đặt hết lên bàn của Quý Vân Phi, xong lót vài tờ nháp lên bàn, mới mở nắp phích cơm ra. Vừa mở ra nắp ra, mùi đồ ăn thơm phưng phức đến nức mũi, cô vừa ăn vừa tóm tắt mọi chuyện cho Tằng Kha nghe.

Tằng Kha gật đầu, “Bởi mới nói, cậu sao có gan dám cải thánh chỉ mà yêu sớm chứ.”

Dì giúp việc của nhà Đằng Tề đem đầy đủ chén, muỗng, nĩa và đũa cho cô, thấy thế, Tưởng Tiểu Mễ đưa đũa cho Tằng Kha, “Mau ăn phụ mình đi, nhiều quá mình ăn không hết.”

Lượng đồ ăn đủ cả cho hai người, bởi vậy phích cơm rất to.

Tưởng Tiểu Mễ bới một phần cơm vào nắp phích cho mình, rồi bới phần cơm còn lại vào chén, đưa cho Tằng Kha ăn. Từ cấp hai, Tằng Kha đã hay cùng cô ăn chung, có khi còn chia nhau đồ ăn nữa, chuyện này không còn lạ gì.

“Đúng lúc mình cũng không định tới căn tin ăn.” Tằng Kha không e dè, nhận chén cơm và bắt đầu ăn.


Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Tằng Kha, “Sau này cậu nên giữ khoảng cách với Đằng Tề hay hơn, mấy bạn cùng khối đang đồn là cậu theo đuổi Đằng Tề, còn chủ động mua nước cho cậu ta, giờ cậu ta lại đưa cơm cho cậu, ai nấy chắc cũng nghĩ hai người các cậu thích nhau.”

Tưởng Tiểu Mễ, “… Cậu muốn ăn nữa không vậy?”

Tằng Kha cười, “Ăn ăn ăn chứ, mình đang ăn nè.” Rồi lại hỏi Tưởng Tiểu Mễ, “Mà này, chú Tưởng biết điểm thi giữa kỳ của cậu chưa?”

Trong đám bạn học, chỉ có Tằng Kha biết rõ ba mẹ của cô là ai, vì ba mẹ Tằng Kha từng làm việc chung với ba mẹ của cô lúc còn trẻ, có điều sau này họ bị điều đi công tác ở chỗ khác.

Tưởng Tiểu Mễ thở dài thườn thượt và lắc đầu, “Dạo này ba mình bận lắm, không có thời gian đâu hỏi mình, còn mẹ mình cũng chẳng nhính được thời gian, gần đây mẹ đang đi trao đổi ở nước ngoài, bận quá nên không hỏi mình.”

Tằng Kha nhìn cô bạn với vẻ đồng cảm, bùi ngùi nói, “Ông trời vẫn công bằng đấy, ban cho cậu gia đình bề thế, lại ban cho cậu gương mặt xinh đẹp, nhưng ông rút bớt trí thông minh của cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ không đồng ý, “Tớ ngu chỗ nào chứ? Chỉ là môn Toán hơi tệ tí thôi!”

“Hơi?” Tằng Kha nhẫn tâm đả kích cô bạn của mình, “Từ lúc cậu lên cấp ba tới giờ, có khi nào đạt được điểm trung bình môn Toán chưa?”

“…” Tưởng Tiểu Mễ nhìn cô bạn với ánh mắt hình viên đạn, “Cậu không muốn ăn nữa chứ gì?”

Tằng Kha gắp một miếng sườn bỏ ngay vào miệng, phồng má đáp, “Cậu đành lòng bỏ đói mình sao?” Sau đó đứng đắn nói, “Giờ cậu ngồi cạnh Quý Vân Phi, sẵn tiện trau dồi môn Toán luôn đi, không chừng vớt vát được tí điểm, cậu mà cứ để điểm kém mãi thế, tớ sợ chú Tưởng sẽ kêu cậu về lại Bắc Kinh, rồi cậu sẽ bị chú ấy canh chừng từng li từng tí cho xem.”

“Chắc không đâu.” Cô đâu muốn về đó, có về cũng không quen biết ai.

Năm ngoái, ba thuyên chuyển công tác từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, khi đó ông nghĩ tới chuyện dẫn cô cùng về đó, dù sao gia đình cô đều sống ở Bắc Kinh, thuận tiện cho việc chăm sóc cô. Tuy nhiên, cô đã quen nếp sống ở Thượng Hải, nên không muốn quay về cùng ông. Hơn nữa, kết quả thi chuyển cấp của cô lúc đó vượt trội các bạn khác, đậu được vào trường trọng điểm hiện tại, vì vậy gia đình mới đồng ý cho cô ở lại đây học.

Đang nói chuyện, có vài bạn học ăn trưa xong quay về lớp, hai người bèn nói sang chuyện khác, tán dóc mấy chuyện vặt vãnh của con gái.

Mấy tiết học chiều nay đều là những môn Tưởng Tiểu Mễ thích, thế nên cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Lại đến một ngày thứ sáu khác, lúc nghỉ trưa, mọi người rôm rả bàn hoạt động cuối tuần này.

Danh sách thi chạy marathon đã được quyết định, Tằng Kha thở phào nhẹ nhõm.

Cô nàng đứng từ xa hô lên, “Mễ Mễ, chụp lấy.”

Tưởng Tiểu Mễ chưa kịp biết chuyện gì thì đã thấy một bịch gì đó bị ném về phía mình.

Nhà trường quy định không được phép ăn trong khuôn viên nhà trường, ai nấy đều phải tuân theo, thành ra mỗi lần họ đều lén bỏ đồ ăn vào cặp rồi mang vào trường.

Là bịch kẹo dẻo hiệu QQ vị dâu.


Tưởng Tiểu Mễ đang vừa ăn vừa ôn bài, bỗng nhiên trước mắt nhiều thêm một bàn tay làm cô giật thót tim, cô lập tức xoay qua nạt Quý Vân Phi, “Cậu lên tiếng không được hả? Người doạ người chết đó!”

Quý Vân Phi tay chống đầu, làm ngơ không nghe gì cả, lẩm bẩm nói, “Hôm qua mình cho cậu bánh sữa.”

Tưởng Tiểu Mễ: “… Mình có ăn đâu.”

“Dù sao cũng cho rồi, cậu ăn hay không mình sao lo được.”

“…”

Tưởng Tiểu Mễ đổ mấy viên kẹo dẻo lên lòng bàn tay Quý Vân Phi, cậu ta lấy một viên bỏ vào miệng, thật ra từ nhỏ cậu ta đã không thích ăn đồ ngọt. Cậu ăn hết rất nhanh, ăn xong lại chìa tay qua xin tiếp.

Tưởng Tiểu Mễ không tài nào tập trung ôn bài được, lần này cô chỉ cho cậu ta một viên.

Quý Vân Phi bỏ vô miệng rồi chìa tay lên bàn cô tiếp

Trong khi cô nín thinh, cậu ta lại cười trong im ắng.

Tưởng Tiểu Mễ biết cậu đang giỡn với mình, nên cô không cho thêm viên nào nữa, lấy tay đánh vào tay của cậu, “Lấy tay ra! Tớ phải ôn bài nữa.”

Lúc tay cô đánh vào tay mình, Quý Vân Phi theo bản năng nắm tay lại.

Động tác của Tưởng Tiểu Mễ chậm chạp, cậu ta lại nhanh nhảu, trong lúc vô tình tay cậu nắm lấy tay cô, đầu ngón tay của cô cọ xát trong lòng bàn tay của cậu, cảm giác tê tê như bị điện giật.

Trong sững sờ, hai người cùng lúc đằng hắng, không ai dám hó hé, Tưởng Tiểu Mễ giả vờ ôn bài, Quý Vân Phi lấy đại quyển sách nào vờ coi, cậu cũng chẳng biết mình đang coi cái gì.

Hai người không ai nói thêm câu nào với nhau.

Chiều thứ sáu không có tiết tự học, nên hết tiết thứ ba có thể tan trường. Chuông tan trường vang lên, tất cả mọi người vội vàng thu dọn sách vở.

Quý Vân Phi thủng thẳng dọn sách vở, lâu lâu còn nghía sang Tưởng Tiểu Mễ, “Cậu đăng ký học thêm cuối tuần chưa?”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Mẹ tớ nói cuối tuần nghỉ ngơi cho khoẻ, nên chưa đăng ký cho tớ.”

Quý Vân Phi “ừ” một tiếng, cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp, “Vậy cậu gặp đề Toán khó thì phải làm sao?”

Tưởng Tiểu Mễ ngó cậu ta, “Thì cứ để đó, tới thứ hai rồi hỏi cậu luôn thể.”

Quý Vân Phi gác tay lên bàn phía sau cô, lên giọng răn dạy, “Đợi tới thứ hai hỏi thì muộn rồi còn gì, không hiểu bài nào phải hỏi ngay, để còn củng cố kiến thức nữa, biết chưa? Điều cấm kị nhất trong việc học chính là để dồn để dồn để dồn.” Cậu mở Wechat ra, đĩnh đạc nói, “Cậu kết bạn với mình đi, để không hiểu bài nào thì hỏi mình ngay, đây mới là thái độ học tập đúng đắn.”

Tưởng Tiểu Mễ: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.