Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 41
Sau lễ khai giảng đại học là đợt huấn luyện quân sự. Không biết có phải do gien di truyền, mọi động tác trong thời gian huấn luyện quân sự của Tưởng Tiểu Mễ đều rất chuẩn xác. Huấn luyện viên thỉnh thoảng còn nhờ cô lên hàng đầu làm mẫu, sau vài ngày, trong học viện nổi lên tin tức có một nữ tân sinh viên vô cùng xinh đẹp tên Tưởng Tiểu Mễ.
Sau một ngày huấn luyện mệt mỏi, tắm rửa xong xuôi, Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu đắp mặt nạ dưỡng da.
Quý Vân Phi chắc hẳn vẫn còn chưa huấn luyện xong, nên không có gửi tin nhắn hay gọi cho cô. Rảnh rỗi sinh chán, Tưởng Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho chú Năm, [Tiểu Ngũ ~~ đâu rồi?]
Chú Năm, [Thèm ăn đòn?]
Vì đang còn đắp mặt nạ, Tiểu Mễ không dám cười, [Chú Năm, con soi hết tất cả huấn luyện viên ở trường quân sự của con rồi, không ai đẹp trai bằng chú hết đó.]
Chú Năm, [Không đẹp trai thì sao là chú Năm của con?]
Tưởng Tiểu Mễ phì cười, cười xong mới nhớ đây là ký túc xá, trong phòng còn có những nữ sinh khác, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy mấy người bạn đều đang đeo tai nghe xem phim, nên không nghe thấy tiếng cười của cô.
Cô hỏi, [Chú Năm, bữa giờ chú nhận được bưu kiện gì không?]
Chú Năm, [Chú không có ở Bắc Kinh, con gửi quà cho chú à?]
Tưởng Tiểu Mễ, [Dạ không, con với Quý Vân Phi chụp hình đôi, nhưng mà album to quá nên không tiện để ở ký túc xá, con nhờ nhân viên gửi tới nhà chú, chú giữ giúp con nha.]
Chú Năm, [Ba mẹ của Quý Vân Phi không phải biết hai đứa đang yêu nhau sao? Để ở nhà họ không phải an toàn hơn à?]
Tưởng Tiểu Mễ, [Tại con muốn xem hình chụp thế nào, bên stuido có làm thành một album, nhưng mà xem hình trên vi tính không có cảm giác gì hết trơn, con định xem hình thật thế nào rồi mới đưa Quý Vân Phi mang về nhà cất.]
Chú Năm nhắn lại kêu đã biết, chừng nào về Bắc Kinh sẽ giúp cô cất kỹ. Chú Năm đang bận, Tưởng Tiểu Mễ lại tiếp tục rảnh rang, Quý Vân Phi vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô, thế là cô bèn gửi cậu hình động cún con đang mát xa chân cho mèo con..
Qua năm phút, cậu cũng không nhắn trở lại.
Bầu trời tối đen như mực, bạn cùng phòng kéo màn cửa sổ lại, vô tình đụng vào chậu sen đá bệ cửa sổ, làm rớt bể xuống nền gạch vang lên một tiếng xoảng, hơn nửa diện tích sân thượng lấm lem bùn đất và vun vãi những viên sỏi màu sắc sặc sỡ. Cô bạn cùng phòng không biết có chậu sen đá ở bệ cửa sổ, huống hồ trời nắng gắt, bình thường ít ai để đồ ở đó nên vừa rồi khi kéo màn cửa đã không để ý. Biết chậu cây này là của Tưởng Tiểu Mễ mang từ nhà tới, cô bạn liên tục nói xin lỗi, hấp tấp nhặt sen đá lên, rồi vội vàng lấy chổi quét dọn bùn đất ở ban công.
Âm thanh chậu cây rớt bể khá lớn, những bạn khác ở trong phòng cũng để điện thoại sang bên, xoăn tay giúp đỡ dọn dẹp. Tưởng Tiểu Mễ sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện sen đá của mình bị thương rồi, đến chậu cũng nát tươm. Cây này là Quý Vân Phi tặng cho cô khi cậu cùng Tằng Kha và Đằng Tề đến thăm cô vào dịp nghỉ hè năm đó. Cô vun trồng cả một kỳ nghỉ hè, tới lúc đi học cũng mang đến trường chứ không nỡ để ở nhà.
Bạn cùng phòng liến thoắng xin lỗi, “Tiểu Mễ, xin lỗi cậu, đợi hết kỳ quân sự rồi mình mua đền lại cho cậu nhé.”
Tưởng Tiểu Mễ lột mặt nạ ra, “Không sao đâu, nhà mình còn nhiều cây lắm, có về nhà thì mình lại mang chậu khác tới.”
Thật ra cô rất đau lòng. Cô không buồn rửa mặt, vội đến xem kết tinh tình yêu nhỏ bé của mình. Lúc rớt xuống, tuy vài lá của sen đá bị mảnh vỡ của chậu hoa làm đứt, nhìn chung không sao, có lẽ không chết được. Tưởng Tiểu Mễ tìm một chai nước suối rỗng, cắt một phần ba chai đi, rồi cho đất vào trong, sau đó nói với người bạn, “Cậu không cần mua đền cho tớ đâu, cậu nhìn xem cây vẫn còn sống nè.”
Chưa đầy hai phút, cô đã trồng sen đá lại vào chai, rồi tưới nước cho cây. Các bạn cùng phòng còn nhặt những viên sỏi đi rửa sạch, sau đó rắc lên đất trong chai. Tưởng Tiểu Mễ không chỉ an ủi cô bạn, mà còn nói đùa, “Được thay da đổi thịt rồi nè.”
Các nữ sinh vốn vẫn còn khách sáo với nhau, nhờ sự việc nhỏ này mà khoảng cách được kéo lại gần hơn. Một cô bạn cùng phòng hỏi, “Tiểu Mễ, cậu để chậu sen đá ở bệ cửa sổ để phơi nắng hả?”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Ừ, vừa phơi nắng vừa thoáng gió luôn, phơi nắng nhiều cây mới lớn, đẹp hơn.”
Trời nóng nên nắng gắt hơn, do cô phải học nên không thể đem cây ra phơi nắng vào buổi trưa, tới lúc học xong về ký túc xá thì mặt trời cũng lặn rồi, chỉ còn ánh chiều tà ở ban công, nên cô mới để cây ở bệ cửa sổ vừa tiện phơi nắng, vừa có thể thông gió. Cô nào biết những kỹ thuật nuôi trồng này, tất cả do Quý Vân Phi dặn dò.
Sau khi rửa mặt, Tưởng Tiểu Mễ thoa kem dưỡng da, mấy hôm nay cứ trườn mặt ra nắng, da cũng rám đen, cô đứng trước gương tỉ mỉ thoa kem dưỡng trắng da. (美白水)
Điện thoại trên bàn rung lên, là Quý Vân Phi gọi đến. Cô vội nghe máy, “Alo, nãy giờ cậu làm gì thế?” Giọng nói đầy nũng nịu.
Quý Vân Phi không đáp mà hỏi lại, “Đang ở ký túc xá à?”
Tưởng Tiểu Mễ, “Ừ, mới thoa kem dưỡng da xong.”
Quý Vân Phi, “Đến cổng ký túc xá đi.”
“Hả? Cậu…”
Quý Vân Phi tiếp lời của cô, “Tớ đang ở cổng ký túc của cậu.”
“Đợi mình.” Tưởng Tiểu Mễ cúp điện thoại, thay quần áo, thời gian gấp gáp nên cô không kịp lựa đồ sao cho đẹp.
Quý Vân Phi đứng ở ngã tư cạnh ký túc xá chờ cô, cúi đầu xem điện thoại giết thời gian, cậu không ngờ Tưởng Tiểu Mễ xuống nhanh như vậy. Tưởng Tiểu Mễ rón ra rón ra đi tới, thừa dịp cậu không chú ý, ôm cậu từ phía sau, Quý Vân Phi giật mình, đến khi cảm nhận được hương vị quen thuộc, cậu nhoẻn miệng cười.
Tưởng Tiểu Mễ chìa đầu về phía trước, “Sao cậu rảnh mà đến đây thế?”
“Sợ cậu nhớ tớ, nên phải tới cho cậu gặp.” Quý Vân Phi cất di động vào túi, rồi xoay người lại ôm cô vào lòng, “Có mệt không?”
“Giờ hết mệt rồi.”
Thấy ngã tư ở đây sáng trưng, Quý Vân Phi bèn dẫn cô đến chỗ vắng người qua lại. Đại học cũng có cái tốt, dù có nắm tay hay hôn môi, cũng không ai quan tâm hết. Dưới lầu ký túc xá, cũng hay có đàn anh tiễn đàn chị về, có khi họ còn ôm hôn nhau thắm thiết.
Quý Vân Phi bồng cô lên sau đó thả xuống, “Ốm đi rồi.”
“Thì huấn luyện quân sự cực quá mà.” Tưởng Tiểu Mễ tựa vào ngực cậu, “May là sắp kết thúc rồi.”
Quý Vân Phi sờ cằm của cô, “Ngẩng đầu lên đi.”
“Hả? Làm gì?”
Cô vừa mới ngẩng đầu, nụ hôn của Quý Vân Phi chạm vào môi cô.
Lúc khai giảng, cậu đã đến thăm cô một lần, sau khi đợi huấn luyện quân sự bắt đầu, cậu không có nhiều thời gian đến thăm, nhân hôm nay huấn luyện xong sớm, cậu tắm rửa xong, không màng cơm nước liền ngồi tàu tới đây thăm cô. Sau bao lần hôn nhau, giờ đây Quý Vân Phi đã biết cách hôn sâu, dù kỹ thuật hôn cũng không cao siêu thêm bao nhiêu.
Tưởng Tiểu Mễ thở không nổi, mặt đỏ bừng, lưỡi bị cậu quấn đến đau, kết thúc nụ hôn, cô hờn dỗi cắn vào bả vai cậu.
“Aaa, đừng vô lý vậy mà.”
“Cậu còn nói nữa tớ lại cắn tiếp.” Sau đó lại cắn nhẹ vai cậu lần nữa.
“…”
Quý Vân Phi dùng chóp mũi cọ vào mặt của Tưởng Tiểu Mễ, thật ra hai người cũng không có chuyện quan trọng gì để nói, bởi cả hai đã trò chuyện với nhau mỗi ngày từ sáng đến trưa.
Cậu chỉ muốn đến gặp cô thôi.
Đối với Tưởng Tiểu Mễ, hai người không cần lên tiếng, chỉ cần cậu ôm cô là rất đủ rồi.
Quý Vân Phi lúc thì vuốt ve mặt, lúc thì hôn chóp mũi của cô, một khi đã thân mật thì không thể nào dừng lại được.
Tưởng Tiểu Mễ rất thích cảm giác thân mật này, bỗng cô chợt nhớ đến một chuyện, “À phải rồi, chậu sen đá mà cậu tặng mình bị thương rồi, lúc đem ra phơi nắng, không cẩn thận rớt từ bệ cửa sổ xuống.” Cô không nói là do người làm rớt.
Tiếp đó, cô nói với cậu, “Xin lỗi.”
“Không sao, tớ mua lại cho cậu chậu khác.”
“Được, mình muốn hai chậu.”
“Được.”
Hai người bên nhau thêm một lúc, Tưởng Tiểu Mễ nhìn đồng hồ thấy đã trễ, giục cậu, “Cậu mau về đi, mai còn phải dậy sớm nữa.”
Quý Vân Phi gật đầu, càng ôm chặt cô hơn, “Mấy ngày tới tớ phải tham gia diễn tập quân sự, với trong lớp có nhiều chuyện cần phải lo, chắc không có thời gian đến thăm cậu, khi nào đi học chính thức thì tớ sẽ đến thăm cậu.”
“Ừ, không cần tới cũng được, chúng ta có thể gọi video mà.” Mười ngón tay chậm rãi đan xen, Tưởng Tiểu Mễ cùng cậu đi về phía ký túc xá, thuận miệng hỏi cậu, “Nè, bữa giờ có cô gái nào theo đuổi cậu không?”
Quý Vân Phi, “Tạm thời không theo đuổi trực diện.”
Tưởng Tiểu Mễ, “… Vậy là có theo đuổi hả?”
Quý Vân Phi, “Hôm nay lúc lớp giải tán, một bạn nam trong lớp nói có bạn gái hỏi cậu ấy số điện thoại của tớ.”
“Thế cho chưa?”
“Cho rồi, bạn nam đó không biết tớ có bạn gái, tại chúng tớ không ở chung ký túc xá.” Quý Vân Phi nói tiếp, “Đợi lát về tớ sẽ giải quyết chuyện này.”
“Giải quyết như thế nào?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Rất nhanh đã đến cổng ký túc xá, Quý Vân Phi cúi người thủ thỉ bên tai cô, “Ngủ ngon nhé, yêu cậu.”
Tuổi trẻ thật tốt biết bao, những lời nói ngon ngọt cứ thế tuôn ra, thẳng thắn bày tỏ, không chút ngại ngùng.
Tưởng Tiểu Mễ hôn một cái lên môi cậu, “Mình cũng yêu cậu, đi đường cẩn thận.”
Hai người lại hôn nhau lần nữa rồi mới chịu tạm biệt.
Từ ký túc xá đến ga tàu phải đi bộ rất xa, nhưng cậu không hề cảm thấy lạnh lẽo hay cô đơn, bởi trong lòng cậu hiện giờ tràn đầy hạnh phúc.
Nhiều năm sau đó, cậu phát hiện bản thân rất quen thuộc với rất nhiều nơi trong khuôn viên trường đại học Nhân Dân này, từ căn tin, đến phòng trà, siêu thị, rồi thư viện, cậu biết rõ từng ngóc ngách không thua gì trường học cũ. Lúc tốt nghiệp đại học, cậu thậm chí còn nuối tiếc khuôn viên trường này còn hơn cả Tưởng Tiểu Mễ.
Một nửa thanh xuân và tình yêu của cậu là ở nơi này.
Khi Quý Vân Phi về đến ký túc xá cũng đã hơn mười giờ, các bạn đều đã về phòng, người thì đọc sách, người thì đang chơi vi tính.
Tắm xong, có một cậu bạn hỏi cậu, “Cậu với Giang Nguyệt quen nhau từ cấp ba sao?”
Quý Vân Phi gật đầu, cậu không ngờ lên đại học lại học cùng lớp với Giang Nguyệt, cậu cũng không biết cô nàng đăng ký cùng chuyên ngành với cậu.
Một khoa chia ra nhiều lớp, nào biết được lại trùng hợp cùng lớp với Giang Nguyệt.
Trưa nay gặp được Giang Nguyệt ở căn tin, Giang Nguyệt cứ nhắc đến những kỷ niệm ở Thượng Hải với cậu.
Bạn cùng phòng lại hỏi, “Cậu nói cậu có bạn gái rồi, là Giang Nguyệt hả?”
Quý Vân Phi, “Không phải, bạn gái mình học đại học Nhân Dân.”
Bạn cùng phòng đưa tay làm ký hiệu “OK”, “Ký túc xá kế bên có người muốn theo đuổi Giang Nguyệt, mà trưa nay thấy bạn ấy chủ động nói chuyện với cậu, rồi còn ngồi ăn cơm chung nữa, cứ tưởng hai người đang cặp với nhau, nên kêu mình nghe ngóng thử xem, nếu không phải thì tốt rồi.”
Quý Vân Phi nghiền ngẫm nhìn điện thoại thật lâu, Giang Nguyệt dường như vẫn chưa biết cậu và Tưởng Tiểu Mễ đang yêu nhau, đến cả bạn bè trong lớp của hai người càng không biết. Cậu cũng không thể gặp ai cũng nói “tôi có bạn gái rồi”. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cậu mở Wechat ra, bắt đầu thao tác, và nhanh chóng hoàn thành.
Cậu gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ, [Tiểu tóc búi biết ghen.]
Rồi gửi thêm tin nhắn thứ hai, [Tớ về đến ký túc xá rồi.]
Tưởng Tiểu Mễ vừa ngồi xuống giường là nhận được tin nhắn của cậu, thấy trên màn hình điện thoại hiển thị hình đại diện lạ lẫm, tên tài khoản vẫn là “Tiểu Phi Phi”.
Cô hơi ngạc nhiên, hình đại diện bị đổi rồi à?
Hình đại diện cậu dùng lúc trước là hình đôi với hình đại diện của cô, cô dùng hình mèo con đánh cún con, còn cậu dùng hình cún con đang trêu mèo con.
Sao tự nhiên lại đổi thế?
Tưởng Tiểu Mễ nằm xuống, vội vàng ấn vào hình đại diện, phóng to lên, nhìn rõ hình rồi môi bỗng dưng nở nụ cười.
Thật không biết xấu hổ.
Hình đại diện là một tấm ảnh trong album hình đôi, lấy nền hai người ở trong phòng học, cô đang cúi đầu đọc sách, còn cậu lén hôn cô. Chưa kịp mừng rỡ thì cô bỗng cảm thấy không ổn, không phải bạn bè trong Wechat sẽ thấy hình đại diện này sao, càng không giấu được người trong nhà, cậu đổi hình như thế thì ai cũng biết hết??
Vậy là người nhà cậu cũng sẽ thấy…
Lúc này, trong nhà của Quý Vân Phi ở Thượng Hải.
Ba Quý đang tính nhắn tin hỏi Quý Vân Phi dạo này học quân sự sao rồi, nhưng vừa thấy hình đại diện mới của con trai, ông thật sự không biết gõ chữ thế nào, đành lặng lẽ đóng khung tin nhắn lại.
******
1. Elvie vẫn chưa quen cách xưng hô Anh – Em của Bé Gạo và Bé Bay cho nên mạn phép giữ lại xưng hô Cậu – Tớ – Mình:D nghe cho chong xáng, chứ thật ra hai bé cũng hết chong xáng rồi =))
2. Sen đá: có lá dày thịt, ưa nắng, chịu hạn tốt, cây được phơi đủ nắng nắng lá mới dày, mọng nước.
3. Đại học Nhân Dân Trung Quốc (Renmin University of China – 中国人民大学), trong bản raw,tác giả viết tắt là 人大 Nhân Đại, là trường tổng hợp trọng điểm quốc gia chuyên về khoa học xã hội và nhân văn thuộc bộ giáo dục, do bộ giáo dục và thành phố Bắc Kinh kiến lập.
4. 美白水: tên đầy đủ là 雪澄 楽用美白水 - Skin conditioner – lotion dưỡng trắng da của dòng mỹ phẩm Hatomugi (khá nổi ở Nhật lẫn Việt Nam, giá bình dân nhưng chất lượng tốt). Elvie thì xài loại kem dưỡng ẩm Skin Conditioning Gel của dòng này, cũng rất tốt, da sáng, không bị bong da hay nứt nẻ vào đông, giúp giảm thâm nữa, dùng kết hợp với sữa dưỡng ẩm của Hada Rabo và serum dành cho da nhờn, da nhìn sáng và mướt mát hơn sau tầm 3 ngày sử dụng. Đặc biệt hai loại này của Hatomugi không chỉ xài cho da mặt mà còn xài được cho cả body. Cả hai loại không chứa cồn, nên không gây tổn hại cho da.