Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 36


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 36

Màn hình quảng cáo tiếp tục đổi khung hình, hai người vẫn đang hôn nhau. Đây là lần đầu tiên hôn môi của hai người, cho nên cả hai không biết hôn sâu thế nào. Đầu lưỡi Quý Vân Phi thử len vào miệng cô, nhưng bị Tiểu Mễ vô tình cắn trúng, bị đau nên cậu vội vàng thu lại, nhưng đôi môi vẫn không tách rời nhau.

Cử chỉ thân mật thế này thật gây nghiện, hai người đắm chìm trong không gian ngọt ngào, đến nỗi thỉnh thoảng có người qua đường, nhưng họ hoàn toàn không nhìn thấy.

Khi đôi môi dần tê, hai người mới buông đối phương ra. Tưởng Tiểu Mễ thẹn thùng không dám nhìn cậu, cô quay người nhìn về phía bên kia bờ sông. Quý Vân Phi ôm cô từ phía sau, cậu cúi người, tựa cằm trên vai cô cùng ngắm nhìn cảnh đêm, cậu chưa từng biết cảnh đêm ở bờ sông lại đẹp đến nhường này.

Hai người lặng im, nhưng gương mặt không giấu được hạnh phúc, miệng cười ngốc nghếch. Quý Vân Phi nắm tay cô đặt trước bụng cô, cậu thỉnh thoảng vuốt ve chiếc nhẫn, đây sẽ là ngày kỷ niệm rất có ý nghĩa và khó quên với họ.

Kỳ thi Đại Học đã kết thúc. Đêm đó, họ chỉ làm ba chuyện, đó là ôm, hôn môi và cười ngây ngốc trong hạnh phúc.

Quý Vân Phi về đến nhà đã rạng sáng 12:30, cậu vừa đẩy cửa vào nhà đã sửng sốt, “Ba mẹ, sao hai người chưa ngủ?”

Mẹ Quý vẫy tay, “Mau báo cáo tiến triển cho mẹ nghe.”

Ba Quý bó tay nhìn vợ, “Bà đợi muộn như vậy chỉ để hỏi cái này hả?”

Mẹ Quý, “Chứ không thì sao? Tôi hi sinh cả nguy cơ làn da bị tổn hại, ông tưởng tôi vì cái gì?”

Ba Quý, “…”

Quý Vân Phi vẫn đang cười ngây ngô, không hề chú tâm vào lời nói của ba mẹ. Lúc nãy cậu đi nhờ xe của Tưởng Tiểu Mễ, trong xe hơi tối, vừa đến cư xá, Tưởng Tiểu Mễ đã hôn trộm cậu trước khi cậu xuống xe.

“Con làm gì cười như thằng ngốc thế?” Mẹ Quý huơ tay trước mặt cậu, “Bị câu hồn rồi à? Kể mẹ nghe xem, hai đứa tới đâu rồi.”

Chẳng đợi Quý Vân Phi đáp lời, ba Quý nửa ôm nửa kéo mẹ Quý về phòng, “Được rồi được rồi, bà coi bà có ra dáng người mẹ không?”

“Trời ơi, ông thả tôi ra, tôi hỏi nó có chút thì sao đâu? Tôi vui dùm cho hai đứa nó mà, buông ra coi.” Sau khi về phòng, ba Quý vội vàng đóng cửa lại.


Quý Vân Phi đi đến phòng bếp lấy chai giải khát ướp lạnh, vừa uống vừa cười khúc khích.

Tiểu Mễ quay lại căn hộ, thấy chú Năm đang làm việc, cô cười vui vẻ ngồi xuống cạnh chú, “Chú để đồ bừa bồn thế, để con dọn dùm chú nhé.”

Cô cố ý huơ tay trước mặt chú Năm, dọn dẹp tài liệu mà nửa ngày chưa xong.

“Đi chỗ khác chơi.” Chú Năm sợ bị cô làm phiền nên đẩy tay cô ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình vi tính.

“Chú Năm.” Tưởng Tiểu Mễ trực tiếp đưa nhẫn tới trước mặt của chú.

Chú Năm, “Cầu hôn rồi hả?”

Tưởng Tiểu Mễ, “…Không phải, mà tụi con xác định quan hệ rồi.”

“Hai đứa cũng thật tình quá chứ.” Chú Năm chăm chú nhìn chiếc nhẫn, “Kiểu đơn giản quá.” Sau đó còn nhắc nhở cô, “Con tìm sợi dây xỏ chiếc nhẫn vào rồi đeo như dây chuyền, anh Hai mà thấy con đeo nhẫn thì sao?”

Tưởng Tiểu Mễ rụt tay về, nhìn chiếc nhẫn, càng ngắm càng thấy đẹp mắt, cô nói, “Có ba ở nhà thì con tháo ra, tới trường thì con sẽ đeo.”

“Lỡ như con đeo quen rồi về nhà quên tháo ra thì tính thế nào?” Chú lại nghĩ, “Cất nó trong hộp của chú trước đi.”

“Hộp của chú?”

“Ừ, chú cam đoan sẽ tìm cho con lý do hợp lý, đeo trên người không sợ bị nghi ngờ.”

“Chú Năm, chắc kiếp trước chúng ta là cha con quá.”

“Đúng vậy, kiếp trước chú bị con chọc tức chết.”


“…”

Chú Năm có công việc quan trọng phải làm, “Lên lầu ngủ đi, sáng mai chúng ta bay tới Hải Nam.”

“Đi Hải Nam?”

“Ừ, đã nói dối thì phải làm cho trót.” Tối qua sau khi coi thử bản đồ ở thành phố P, chú cảm thấy không ổn, lỡ bị anh Hai phát hiện ra sơ hở, vậy thì sau này lời nói của chú sẽ không có chút cân lượng nào với anh Hai.

Tưởng Tiểu Mễ cũng sợ bị lộ, đành phải đi cho có cái để chứng minh, cô hỏi, “Ở đó vài ngày hả chú?”

Chú Năm đáp, “Đi một ngày thôi, tới biển chụp vài tấm hình, tiện thể lặn biển xong rồi về.”

Mang tiếng đi chơi nhưng lại không có ý nghĩa gì cả, Tưởng Tiểu Mễ không quấy rầy chú Năm làm việc nữa, cô tháo chiếc nhẫn để vào trong hộp của chú. Vừa khéo Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho cô, cô ngồi đó nhắn tin với cậu khá lâu.

Thật ra chú Năm chỉ đùa cô thôi, không phải ở Hải Nam một ngày mà chú dẫn cô đến đó chơi vài ngày, nhưng không có Quý Vân Phi, thì cô làm gì cũng chẳng thấy thích thú cả.

Ba ngày sau, chú Năm để nhân viên đưa cô về Bắc Kinh, còn chú cùng thư ký đi nước ngoài công tác. Trong khoảng thời gian này, ba cũng không về nhà, hiện tại cô có thể lén bật điện thoại ngày ngày liên lạc với Quý Vân Phi, dù ở lì trong nhà cũng thấy vui vẻ.

Thế mà dì giúp việc nói với cô rằng, “Thấy con ở nhà hoài sợ con chán, để dì dẫn con ra ngoài đi dạo, không thì để dì gọi cho bí thư Tưởng để con qua bên nhà Tô Dương chơi.”

Dì giúp việc cũng rất thông cảm cho Tưởng Tiểu Mễ, chẳng hề có chút tự do nào, cha mẹ quan tâm thì ít, rầy la thì nhiều. Tưởng Tiểu Mễ sợ mình liên luỵ dì, trước đây do cô suy nghĩ không chu đáo, qua đêm bên ngoài cùng Quý Vân Phi, khiến cho dì giúp việc trước bị điều sang nhà ông ngoại.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Dạ thôi, con chờ ba về rồi nói sau.” Cô chỉ TV, “Con coi này được rồi, với lại trời đang nóng, con không muốn ra ngoài đâu.”

Vài ngày sau ba của cô mới về, đúng lúc chú Năm cũng kết thúc chuyến công tác.

Tưởng Mộ Bình đưa chiếc điện thoại đã tịch thu ngày đó cho Tưởng Tiểu Mễ, “Số điện thoại vẫn còn dùng được.”


“Cảm ơn ba.” Cô nhận lấy, tỉ mỉ xem điện thoại, “Con có thể liên lạc với chị Tô Dương không? Nghỉ hè con tìm chị ấy đi chơi vài ngày.” Nói rồi, cô vội giải thích, “Để chị ấy qua nhà mình chơi.”

Hai năm rưỡi qua, Tưởng Tiểu Mễ vẫn luôn ngoan ngoãn, Tưởng Mộ Bình đã không còn đề phòng nhiều như trước, hơn nữa biện pháp này không thể nào áp dụng cả đời được. Tuy nhiên, ông vẫn phải nhắc nhở con gái vài câu, “Tìm Tô Dương thì được, nhưng đừng gây hoạ cho nó.”

Tưởng Tiểu Mễ hiểu rõ ý của ba, nếu dám mượn danh nghĩa của Tô Dương để làm chuyện xấu, nhất định sẽ liên luỵ chú Tô.

“Dạ, con biết rồi.”

Tưởng Mộ Bình nói sang chuyện lên đại học của con gái, “Con có định đi du học không?”

“Dạ?” Tưởng Tiểu Mễ bàng hoàng, “Con chưa có ý định đó, con muốn học hết đại học ở trong nước, sau đó xin ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh.”

Đang trò chuyện, có khách đến nhà, là chú Năm, trong tay chú còn có một túi giấy tinh xảo.

Sau khi chào hỏi, chú Năm ngồi xuống cạnh Tiểu Mễ. Tưởng Mộ Bình tạm thời không nói đến chuyện du học, bèn kêu Tiểu Mễ, “Con lên lầu đi, ba với chú Năm có công việc cần bàn.”

“Vâng.” Tưởng Tiểu Mễ toan đứng dậy, chú Năm giữ cô lại, “Chờ chút, có quà cho con.”

Tưởng Tiểu Mễ đoán chắc là chiếc nhẫn của mình, nhưng không biết chú Năm dùng lý do gì để tặng cô.

Cô giả vờ tò mò, ra vẻ rất ngạc nhiên và vui mừng, cười hỏi, “Quà gì vậy chú?”

Chú Năm hất cằm, “Mở ra xem là biết ngày thôi.”

Tưởng Mộ Bình lên tiếng, “Tụi em bớt mua đồ cho nó đi, em xem có gia đình nhà ai mà làm cả phòng quần áo cho con gái mới mười mấy tuổi đầu không?”

Đồ của Tưởng Tiểu Mễ rất nhiều, nhiều đến nỗi tủ quần áo không đủ chứa, phải thông cả phòng kế bên để làm phòng chứa quần áo cho cô. Không chỉ quần áo, nào là túi, rồi những món con gái ưa thích, còn cả mấy món đến ông cũng không biết là gì, chất cả đống trong phòng.

Chú Năm tiếp lời, “Con gái sinh ra để được chiều chuộng. Anh Hai, đó là do anh chưa thấy mấy gia đình giàu có khác mua đồ cho con mình nhiều thế nào, chờ anh thấy được thì anh sẽ biết đồ của Tiểu Mễ không đáng là gì.” Chú còn dẫn chứng rõ ràng, “Ở nước ngoài, mấy đứa con gái gia đình khá giả cỡ tuổi nó có xe thể thao, du thuyền là chuyện bình thường, mấy đồ xa xỉ thì khỏi cần bàn.”

Trong khi hai người nói chuyện, Tưởng Tiểu Mễ đã mở hộp quà ra, nó được đóng gói tinh xảo, bên trong hộp là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền chính là chiếc nhẫn của cô, còn có một hình mặt trăng rất đẹp. Nhìn cả sợi dây chuyền, thứ không đáng giá nhất chính là chiếc nhẫn của cô.


Ánh mắt Tưởng Mộ Bình rơi vào món quà, ông nhướn mày, “Chiếc nhẫn đó là sao?”

Chú Năm nghiêm trang nói, “Không phải là nhẫn, chỉ giống chiếc nhẫn thôi, thật ra nó đại diện cho mặt trời, anh không thấy kế bên còn mặt trăng nữa à?”

Tưởng Mộ Bình, “Cái này có ý nghĩa gì?”

Chú Năm, “Có chứ, nhật nguyệt tạo thành chữ “Minh”, có nghĩa là tương lai sáng lạn. Trên mặt trăng còn chạm vài hạt kim cương nhỏ, anh cũng đừng xem thường nó.” (Nhật日 + Nguyệt月 = Minh明)

Tưởng Tiểu Mễ thầm nghĩ, chiếc nhẫn có hơn một ngàn tệ, trên nhẫn không biết có chạm được kim cương thật hay không, chú ơi chú, chú đừng nói quá vậy mà.

Chú Năm nói tiếp, “Mấy hạt kim cương này rất đặc biệt, lúc em đi Nam Phi, một người bạn chuyên về trang sức đá quý tặng cho em đấy, nói viên kim cương này lâu đời, rất hiếm có, giá trị liên thành, em sợ đính nhiều quá sẽ gây chú ý nên chỉ đính vài hạt nhỏ lên mặt dây chuyền.”

Chú Năm dập tắt điếu thuốc, thò tay, “Đưa dây chuyền đây, chú đeo lên cho con luôn.”

Sau đó, chú trò chuyện với Tưởng Tiểu Mễ, “Sợi dây chuyền này cùng bộ sưu tập với sợi của bà nội con, phần kim cương to thì chú hiếu kính Thái Hậu rồi, con còn nhỏ, đính vài hạt sẽ không bị người ta chú ý.”

Tưởng Tiểu Mễ không ngừng sờ chiếc nhẫn, “Vậy là con đeo đồ đôi với bà nội hả?”

“Ừ.”

Nghe chú Năm nói vậy, Tưởng Mộ Bình càng tin mấy hạt kim cương này không tầm thường, ông hỏi, “Cái này quý lắm hả?”. Ông từng nghe Tiểu Ngũ nói qua, có một viên kim cương hiếm giá trăm triệu.

Chú Năm, “Không quý thì sao em dám tặng cho Tiểu Mễ làm mặt dây chuyền, sợi dây chuyền này em còn nhờ đại sư khai quang, đeo cầu bình an.”

Chú làm bộ dặn dò Tiểu Mễ, “Đeo rồi không được phép tháo xuống, kim cương mang lâu sẽ có linh tính.”

Vậy là hôm nay Tưởng Tiểu Mễ đã chứng kiến bản lĩnh nói dối của chú Năm, cô nhịn không được cười toe toét, liên tục gật đầu, “Cả đời này không tháo ra, sau này kết hôn con cũng sẽ đeo.”

Chú Năm đã đeo xong cho cô, “Con lên lầu đi, chú và anh Hai phải bàn chuyện.”

Tiểu Mễ cầm túi giấy và hộp trang sức, tung tăng đi lên lầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.