Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 23


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 23

From Elvie: Mỗi cuộc tình đều là một câu chuyện đẹp, duy chỉ cuộc tình mang tên”chúng ta” mới là câu chuyện yêu thích của em!

Chương 23

Tằng Kha tức giận đến nghiến răng, “Hai người đủ rồi nha!” Sau đó, cô nàng đạp Đằng Tề một cái cho hả giận.

“Muốn đi Bắc Kinh sao?” Cô nàng nói với giọng trịch thượng.

“Phải, giúp đỡ đi mà, tớ chịu hết mọi chi phí đi Bắc Kinh được chưa?” Đằng Tề nhỏ nhẹ nói.

Tằng Kha, “Cầu xin mình đi, không chừng mình sẽ bố thí lòng tốt cho cậu đấy.”

Suýt nữa Đằng Tề đã hét lên “dựa vào thá gì”, cậu ta nhịn tới nổi phổi cũng muốn bể luôn, ráng nhịn để thương lượng, “Lớp trưởng Tằng xinh đẹp lương thiện ơi, giúp mình đi mà.”

Tằng Kha liên tục xua tay, “Đừng nịnh, vô dụng thôi.” Cô nàng nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Không xin xỏ đúng chưa? Không xin thì mình đi về, anh họ còn đang chờ mình.”

Cô nàng vừa mới quay người liền bị Đằng Tề kéo lại, “Bà cô ơi, tớ sẽ mời cậu ăn sườn nguyên một học kỳ sau, được chưa hả?”

Rồi cậu ta mắng thầm bản thân, cậu ta chưa từng hạ mình như vậy bao giờ.

Quý Vân Phi điềm nhiên như không phải chuyện của mình, ung dung chuyển bóng trên tay. Cậu thừa biết Tằng Kha vốn đồng ý dẫn họ đi, nhưng cô bạn chỉ muốn ra vẻ với Đằng Tề, cậu chẳng muốn nhắc Đằng Tề làm chi, đứng xem họ đấu võ mồm không hay hơn sao.

Hạ đo ván Đằng Tề, trong lòng Tằng Kha tung tăng như chim sẻ, cô nàng hất cằm với Quý Vân Phi, “Muốn học hỏi anh họ tớ đến vậy à?”

Quý Vân Phi ngừng chuyển bóng, “Ừ, khó có cơ hội mà.”

Tằng Kha đồng ý dẫn họ chỉ vì nể mặt Tưởng Tiểu Mễ, cô biết rõ Tiểu Mễ nhất định rất muốn gặp Quý Vân Phi, khổ nỗi không có cơ hội. Tằng Kha ngó Đằng Tề, “Vậy cậu ở nhà đi, Quý Vân Phi người ta đi học hỏi, người dốt đặc như cậu nghe hiểu gì đâu?”

Đằng Tề tưởng thật, “Bà mẹ nó, dựa vào đâu!”

Quý Vân Phi chỉ vào đầu của cậu ta, “Dựa vào cậu không nhiều cái này.”

“Biến!” Đằng Tề hất tay Quý Vân Phi ra.

Ba người vừa trò chuyện vừa đi xuống lầu, Tằng Kha liên tục dặn dò, “Tới lúc đó hai cậu cứ nói là bạn học chung với anh họ mình ở Havard, tới Bắc Kinh chơi, nhớ đừng làm lộ đó, không thì hại chết Tiểu Mễ.”

Đằng Tề, “Yên tâm, tớ không có ngu.”


“Ờ mà, hai người có quen Hoắc Dương không? Mình có đứa bạn thích cậu ta.” Tằng Kha rụt rè hỏi.

Quý Vân Phi lén liếc nhìn Tằng Kha, xem ra cô bạn chưa biết Hoắc Dương có bạn gái.

Đằng Tề, “Quen, nhưng không thân lắm, mà kêu bạn cậu đừng thích cậu ta thì hơn.”

“Tại sao?” Tằng Kha ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại.

Đằng Tề, “Hoắc Dương có bạn gái rồi.”

Tằng Kha nhói lòng, “À? Có bạn gái? Không nghe nói.” Giọng điệu nửa câu sau không ổn định, tới từng tuổi này lần đầu tiên cô trải qua cảm giác đau thắt lòng.

Đằng Tề không chỉ biết rõ Hoắc Dương có bạn gái, còn từng gặp qua, “Là bạn cấp hai của Hoắc Dương, học cũng thường thường nên không thi đậu vào trường chúng ta, nhưng Hoắc Dương rất thích cô bạn đó.”

Tằng Kha cười gượng, thản nhiên buông câu, “Còn tưởng Hoắc Dương chỉ biết học thôi chứ.”

Bước ra khỏi dãy phòng học, gió lạnh táp vào mặt, tâm trạng của cô hiện tại cũng lạnh lẽo như cơn gió Đông Bắc này.

Đằng Tề không tinh ý nhận ra sự khác lạ ở Tằng Kha, cậu cười hỏi, “Bạn của cậu xinh không? So với cậu thì sao.”

Tằng Kha, “Cũng na ná.”

Trong mắt Đằng Tề, Tằng Kha tính ra cũng là một cô gái xinh xắn, ngũ quan thanh thú, da dẻ mịn màng, tính cách cũng không tệ.

Cậu đùa, “Thế kêu bạn cậu thích mình đi, cậu nhìn đi, tớ vẫn còn độc thân, cũng đẹp trai như Hoắc Dương, cũng có tiền như cậu ta, nếu bạn cậu theo đuổi tớ, tớ miễn cưỡng xem xét thử.”

Tằng Kha quắc mắt nhìn cậu ta, “Cậu biến đi cho nhanh, phiền chết đi được.”

Từ đầu đến cuối, Quý Vân Phi không mở miệng nói lời nào, Tằng Kha biết rõ sự thật cũng tốt, ít nhất không phải lãng phí thời gian.

Về đến nhà, cậu mới nhận được hồi âm của Tưởng Tiểu Mễ.

Tiểu Mễ Kê: [Mình vừa thức.]

Quý Vân Phi: [11 giờ rồi, giờ cậu mới thức à?]

Tiểu Mễ Kê: [Mấy ngày nay tớ đâu có ngủ được, ngày nào cũng tám chuyện với chị Tô Dương đến ba bốn giờ sáng, đuối quá luôn.]


Quý Vân Phi: [Thành tích kỳ này của cậu khá lắm.]

Tưởng Tiểu Mễ mở hình trong tin nhắn mà Tằng Kha gửi cho cô, đều là hình chụp kết quả các môn thi cuối kỳ, không ngờ cô thi được hơn 100 điểm Toán.

Đánh chữ mất thời gian, cô trực tiếp gọi cho Quý Vân Phi.

“Cậu nói chuyện tiện không đấy?” Quý Vân Phi bước tới đóng cửa phòng lại.

Tưởng Tiểu Mễ vẫn còn mê ngủ, “Được, ba mẹ mình không có nhà, dì giúp việc cũng không quan tâm tới mình.”

Rồi cô hỏi cậu, “Cậu lại đứng nhất khối hả?”

“Ừ.”

“Còn Giang Nguyệt?”

Đứng thứ sáu, do chủ nhiệm đặc biệt đọc tên hai mươi người đứng đầu trong danh sách, tổng cộng có hai mươi lăm lớp, riêng lớp họ có ba người trong danh sách đó, nhưng Quý Vân Phi lại trả lời, “Không biết nữa. Cậu hỏi kết quả của bạn ấy làm gì?”

Tưởng Tiểu Mễ rầu rĩ đáp, “Thì muốn xem thử khoảng cách của tớ và bạn ấy thế nào.”

“Đừng so bản thân với ai hết, mỗi người mỗi khác, cậu chỉ cần so sánh bản thân đã tiến bộ hơn lần trước là được.” Quý Vân Phi nói sang chuyện khác, “Không đi ăn sáng hả? Không đói sao?”

“Chưa đói lắm, tối qua tớ ăn khuya xong mới đi ngủ.” Tưởng Tiểu Mễ kê gối sau lưng, ngồi dựa vào đầu giường, “Ba nhất định bắt mình chuyển trường, mình đoán chắc là trường chị Tô Dương đang học.”

Quý Vân Phi an ủi cô, “Thế cũng được, có người bầu bạn.”

Tưởng Tiểu Mễ thở dài, “Nhưng trường chị ấy nghiêm lắm, không cho phép mang điện thoại, bị phát hiện là gọi phụ huynh liền.”

Quý Vân Phi cố gắng trấn an cô, “Vậy cậu nhớ phải nghe lời đấy, tối về chúng ta liên lạc, có bài nào không hiểu tớ sẽ giảng cho, cậu đừng buồn, cho dù cậu không chuyển trường, thì lên lớp 11 cũng phải học hành bù đầu, lớp 12 thì khỏi nói rồi, tới lúc đó chúng ta làm gì còn thời gian vui chơi nhiều nữa?”

Tưởng Tiểu Mễ “ừ” một tiếng, ngập ngừng một lúc mới nói tếp, “Cậu đừng suốt ngày xuống lầu la cà nữa, với bớt chém gió với mấy người khác, phải siêng làm bài tập hơn.”

Quý Vân Phi cười, “Được, mai mốt tớ sẽ ở trong lớp chơi, không tán dóc với mấy bạn gái khác.”


Tưởng Tiểu Mễ vui mừng như mở cờ, lời nói ra lại trái với lòng, “Đâu ai kêu cậu không nói chuyện với mấy bạn gái khác, tớ đâu phải dạng người vô lý đến thế.”

Quý Vân Phi nín cười, “Là tại tớ không muốn nói chuyện với mấy bạn gái khác, không liên quan đến cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy cuộc nói chuyện của họ rất mập mờ, bèn lảng sang chuyện khác, “Nè, nghỉ đông cậu định làm gì?”

Cô không giục cậu đến Bắc Kinh.

Quý Vân Phi vốn muốn làm cô bất ngờ, nên đành nói dối, “Sáng nay ba mình nói vài ngày tới sẽ đi Hải Nam, cả nhà mình đều đi.”

“Ừm.” Tưởng Tiểu Mễ vẫn ôm một tia hy vọng, “Đi chơi vài ngày rồi về hả?”

“Không, năm nay gia đình tớ định ở Hải Nam mừng năm mới luôn, sau đó mới quay về.”

“Thế à.” Tưởng Tiểu Mễ thất vọng vô cùng, nhưng cố tỏ ra thoải mái, “Vậy hay rồi, vừa khéo có thể ra biển thư giãn, thư thái đầu óc.”

Quý Vân Phi, “Tớ sẽ mua cho cậu mấy món đặc sản ngon ngon.”

“Ừ.”

Kỳ nghỉ đông vốn ngắn ngủi, vậy mà cậu ở Hải Nam đến qua năm mới, về là nhập học ngay, còn đâu thời gian đến Bắc Kinh? Dù muốn đến Bắc Kinh, gia đình cậu làm gì cho phép.

Cúp điện thoại, tâm trạng Tưởng Tiểu Mễ sa sút, dù cả bàn đều là những món cô thích, nhưng cô ăn vào chẳng có chút vị, nhạt như nước ốc. Khó trách trường học và phụ huynh lại cấm yêu sớm, cô và Quý Vân Phi vẫn chưa bước vào giai đoạn yêu đương nhưng mỗi hành động của cậu đều có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. May là đang nghỉ đông, nếu bây giờ đang đi học, cô làm sao học vô được?

Lời của ba có lẽ đúng, yêu sớm chính là con dao hai lưỡi.

Quý Vân Phi nghiền ngẫm cầm điện thoại, vừa rồi lúc cúp máy, Tưởng Tiểu Mễ dường như không vui, đến chính cậu còn không biết khi nào mới có thể cùng Tằng Kha đi Bắc Kinh, chẳng phải cô sẽ buồn rất nhiều ngày sao?

Cậu mau chóng nhắn tin cho Tưởng Tiểu Mễ: [Nãy gạt cậu đấy, gia đình mình không đi Hải Nam, định tạo bất ngờ cho cậu nhưng thấy cách này không được. Thôi, khỏi tạo bất ngờ nữa, vài ngày nữa sẽ đến gặp cậu.]

Sau đó cậu lại gửi thêm một tin: [Đây là lần đầu tiên nói dối với cậu, tớ cam đoan đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không có nữa.]

Tưởng Tiểu Mễ đọc tin nhắn xong lập tức thấy bụng đói, muốn ăn ngay. Miệng cô cứ cười miết, sau đó gửi cho cậu hình sticker mèo con ức hiếp chú cún, còn gửi tận ba tấm.

Trước khi xuống giường, cô đã tính gửi tin nhắn cho anh họ nhờ làm thêm mấy hình động nữa, có mỗi hình sticker này không đủ dùng, nào ngờ cuộc điện thoại với Quý Vân Phi khiến tâm trạng cô sa sút. Song, giờ lại có thêm động lực, cô liền mở Wechat của anh họ ra, [Anh ơi.]

Tưởng Bách Xuyên hồi âm trong tích tắc: [Điểm Toán đạt chuẩn rồi hả?]

Tưởng Tiểu Mễ: [Dạ, được 102 điểm.]

Tưởng Bách Xuyên: [Không tệ.]

Tưởng Tiểu Mễ cười: [Không thưởng gì cho em hả?]


[Muốn thưởng gì?]

[Làm cho em thêm mấy hình động mèo đánh chó đi, là cái hình con mèo ăn hiếp con chó, mà con chó không dám phản kháng, càng nhiều càng tốt.]

[Em thấy anh rảnh lắm à?]

[Anh ơi, anh là người anh tốt nhất, sau này em giới thiệu bạn gái cho anh.]

[Anh thà cô độc còn hơn.]

[Anh phũ với em vậy sao?]

Tưởng Bách Xuyên không có thời gian trò chuyện với cô: [Anh đi ngủ đây.]

Tưởng Tiểu Mễ lúc nãy vui mừng quá độ, quên mất bên chỗ anh họ đã khuya: [Dạ, anh ngủ ngon, về rồi em khao anh ăn món ngon:) ]

Tưởng Tiểu Mễ lại gửi thêm một hình động nữa cho Quý Vân Phi, sau đó tắt màn hình di động rồi ăn cơm, lòng vui như mở cờ. Ăn hết một chén, cô lại bới thêm một chén khác.

Quý Vân Phi nhíu mày khi nhìn thấy hình động, chả lẽ cô nghiện tấm hình này rồi ư?

Những ngày đầu tiên của kỳ nghỉ rất buồn chán, chỉ ăn, uống, ngủ, và thỉnh thoảng đi chơi bóng rổ với Đằng Tề. Mấy ngày nay, cậu đã chuẩn bị xong hành lý đi Bắc Kinh, chỉ còn đợi điện thoại của Tằng Kha, kết quả tới ngày nghỉ thứ năm, Tằng Kha gọi cho cậu, nhưng tin tức rất đau lòng.

Tằng Kha nói xin lỗi, “Tớ xin lỗi, đề án anh họ và thầy hướng dẫn đang làm xảy ra chút lỗi, không thể về nước được.”

Quý Vân Phi, “Thế sau năm mới?”

Tằng Kha, “Kỳ nghỉ đông của bên họ khác với bên mình, qua Tết âm lịch bên mình là họ đi học lại rồi, anh ấy kêu đợi nghỉ hè, họ nghỉ hè sớm lắm.”

Nghỉ hè sớm có ích gì, đợi tới nghỉ hè thì quá muộn rồi.

Tuy nhiên, nếu chỉ mình cậu đi, Tưởng Tiểu Mễ chắc chắn không được phép ra ngoài, hơn nữa thời tiết ở Bắc Kinh không tốt, vừa mưa vừa có tuyết rơi, chân Tiểu Mẽ còn chưa khoẻ hẳn, ba mẹ của cô khẳng định không cho cô ra khỏi nhà.

Quý Vân Phi im lặng suy nghĩ một lát, “Lần này xem như mình thiếu các cậu ân tình, mình giả làm anh họ cậu, Đằng Tề là bạn của anh họ cậu, chúng ta cùng đi Bắc Kinh.”

Tằng Kha, “…”

**************

Elvie: Ơ, thế hoá ra bé Bay nhà tớ là hoá thân của “troá” à =))) Gạo ơi Gạo, quá đáng quá!

Quý Vân Phi: http://img.zynews.cn/attachement/jpg/site2/20141119/00219761fd2015d64a7217.jpg


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.