Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 91: Lộ Vân Phàm uống quá nhiều 2


Đọc truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh – Chương 91: Lộ Vân Phàm uống quá nhiều 2

 Editor: Mẹ Bầu

     Lộ Vân Phàm luôn luôn che ở trước người An Hồng. Cậu ta dùng thân thể cùng cánh tay chống đỡ người ở phía sau lưng, hộ tống An Hồng lên xe. Có đôi khi không có vị trí, hai người liền cùng nhau đi xuống đứng chờ. Lộ Vân Phàm sẽ tiếp nhận túi của An Hồng, lấy từ trong chiếc ba lô hai quai kia ra chiếc tai nghe không dây đưa cho An Hồng, mỗi người một người một cái đút vào tai để  nghe nhạc.

     Có đôi khi cướp được một vị trí, Lộ Vân Phàm sẽ ép buộc An Hồng phải ngồi xuống. An Hồng duỗi tay về phía cậu ta, cậu ta chỉ biết cười sau đó đặt chiếc ba lô của mình lên trên đùi An Hồng.

     Thời điểm gặp vận khí tốt nhất, hai người sẽ ngồi ở song song trên ghế ngồi. Không bao lâu nữa, An Hồng trong lỗ tai nghe âm nhạc, còn đầu sẽ gật gù theo nhịp xóc nảy của xe bus công cộng, giống gà con mổ thóc vậy. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lộ Vân Phàm nhìn thấy mà buồn cười. Cậu ta tự tay kéo vai cô qua, để cho cô dựa thoải mái vào ở trên vai mình. Mỗi khi lúc này, chung quy trên khóe miệng của chàng trai mới mười bảy tuổi kia, sẽ treo lên một ý cười. Trên xe buýt chật chội có không ít người đánh giá đối với ngoại hình phát triển của chàng trao cô gái. Trong lòng của Lộ Vân Phàm thì có một chút kiêu ngạo nho nhỏ, ít nhất trong lúc này, bọn họ thoạt nhìn liền giống như là một đôi tình nhân.

     Có đôi khi An Hồng cảm thấy buồn rầu, cô cảm giác mình kết giao cùng Lộ Vân Phàm như vậy rất nguy hiểm. Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi thì không biết giữa hai người sẽ còn phát triển trở thành bộ dáng gì nữa. Nhưng mà cô lại có chút hưởng thụ cái cảm giác được Lộ Vân Phàm cưng chiều như vậy. Loại cảm giác này, hoàn toàn khác hẳn với cảm giác khi cô ở bên cạnh Hàn Hiểu Quân, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. lại càng không giống cảm giác khi ở bên cạnh Vương Lực Bồi. Khi ở bên cạnh Lộ Vân Phàm, An Hồng sẽ không cảm thấy không được tự nhiên. Tuy rằng bọn họ vẫn cãi nhau như trước, nhưng An Hồng sẽ cảm thấy vui vẻ. Dù sao, bọn họ đã biết nhau rất nhiều rất nhiều năm rồi, phi thường hiểu biết lẫn nhau. 

     Thẳng cho đến một ngày, An Hồng phải đi làm công không về nhà, trong lúc vô ý cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đến trường học đón Lộ Vân Phàm đi. Sững sờ đứng ở ven đường nhìn xe đã chạy đi xa, An Hồng mới hiểu được, rốt cuộc cậu nhóc thối kia vì cô mà đã bỏ qua một vài thứ gì đó.

Đầu  tháng mười một, Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng tham gia cuộc tụ hội mừng sinh nhật Hứa Lạc Phong tròn 20 tuổi. Nói là tụ hội, kỳ thực chính là một nhóm người học ở đại học Z ra một nhà hàng nhỏ đã định ở ngoài trường rồi đặt một căn phòng bao để cùng nhau ăn cơm.

     An Hồng không muốn đi, Lộ Vân Phàm nói: “Lạc Phong là người anh em tốt nhất của tôi, tôi vẫn muốn giới thiệu để hai người làm quen với nhau đó!”


     An Hồng từ chối vài lần không xong, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn đành phải đi theo cậu ta đến chỗ   hẹn.

     Đây là cô lần đầu tiên có tiếng cũng có miếng cùng gặp mặt cùng với Tam cây. Lộ Vân Phàm cười giới thiệu với An Hồng Thọ tinh công (*) Hứa Lạc Phong, nói: “Kỳ thực đã sớm biết nhau rồi, đúng không? Ha ha ha ha ha…”

(*) Thọ tinh công: Nghĩa đen: Ngôi sao sống lâu. Cụm từ này thường được dùng với nghĩa bóng: Người được chúc thọ – đối với người cao tuổi, người được mừng sinh nhật – đối với người trẻ tuổi.

     An Hồng có chút không được tự nhiên, bởi vì cô cảm thấy ánh mắt của Hứa Lạc Phong nhìn cô tỏ vẻ cũng không được thân thiết.

     Vài năm không gặp nhau, thiếu niên áo trắng lúc trước chạy trốn ở trong màn đêm, lúc này đã trở nên chín chắn hơn rất nhiều. Bất quá ngoại hình của cậu ta thì vẫn xuất sắc như trước, làn da trắng nõn, gò má gầy yếu, ngũ quan xinh đẹp, tóc mái đen nhánh xòa xuống ngang trán che đi hàng lông mày. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Một đôi mắt phượng hẹp, dài lộ ra vẻ lạnh lùng. Đối mặt với An Hồng, cậu ta chỉ mím môi gật gật đầu, không nói không rằng rót bia cho cô.

     Nhưng là Trình Húc thì vẫn luôn luôn mỉm cười, An Hồng nhìn cậu ta, chung quy có cảm giác như mình đã từng gặp ở đâu đó thì phải. Lộ Vân Phàm thấy bộ dạng cô trầm tư suy nghĩ, liền cười cười, vỗ vào đầu của cô: “Thật ngu ngốc, trí nhớ của cậu thật kém, A Húc là con trai của bác sĩ Trình đó. Hồi chân tôi bị gãy xương, lúc ấy bác sĩ Trình đã trị thương cho tôi, nhớ ra được chưa?”

     An Hồng bừng tỉnh nhớ ra. Cô nhớ tới một đêm kia ở trong một phòng khám bệnh nhỏ, người thiếu niên thanh tú này đã đi theo bên cạnh bác sĩ Trình. Hóa ra đó chính là Trình Húc. Cô chào hỏi với bọn họ, lại phát hiện trong ghế lô còn có khác mấy cô gái và mấy cậu con trai khác. Lộ Vân Phàm lại nhất nhất giới thiệu cô với mọi người. Cô đã biết bọn họ đều là bạn học cùng lớp của Hứa Lạc Phong, có lẽ là bạn thân của Lạc Phong.

     Mọi người bắt đầu ăn uống, An Hồng kinh ngạc phát hiện ra, ngồi vây quanh bên người Hứa Lạc Phong là hai cô gái xinh xắn, thoạt nhìn đều thấy có vẻ rất thích cậu ta.


     Hai người bọn họ đối Hứa Lạc Phong vô cùng thân thiết. Thay phiên nhau nghiêng cái đầu thấp giọng nói chuyện cùng với cậu ta. Nhưng cũng có lúc giữa hai bọn họ lại tranh đấu với nhau gay gắt. Khi nói chuyện như cắp thương cặp gậy theo vậy, hận không thể cách chức được đối phương dẫm xuống dưới chân mình… An Hồng thật chịu không sao  nổi cảnh tượng như vậy. Cô nhìn Hứa Lạc Phong, cậu ta vẫn bình thỉnh thoảng lại nói vài lời cùng với Lộ Vân Phàm và Trình Húc.

     An Hồng uống bia, lặng lẽ nhìn Lộ Vân Phàm ở bên người. Nhìn cậu ta thật cao hứng, thần thái trên mặt đầy phấn khởi, một bên uống bia, một bên lớn tiếng nói đùa cùng Trình Húc, thảo luận trận thi đấu bóng đá thế giới buổi chiều.

     An Hồng cảm thấy có chút nhàm chán. Một bàn này, trừ bỏ Lộ Vân Phàm ra, thì cô gần như cũng không quen biết ai hết. Ngồi đối diện với Hứa Lạc Phong vẫn thường xuyên âm trầm nhìn cô, nhìn đến mức lông tơ trên người cô đều dựng đứng hết lên. Cô dứt khoát chỉ lặng yên một mình chụp đĩa dưa chuột để ngay giáp trước mặt, đưa lên miệng ăn. Thẳng đến lúc móng vuốt của Lộ Vân Phàm đập một cái lên trên vai của cô, cười hì hì ở bên tai cô, thấp giọng than thở, thì lúc này An Hồng mới chú ý tới – Lộ Vân Phàm đã uống quá nhiều.

     Lộ Vân Phàm tửu lượng kém, An Hồng hiểu sâu sắc vấn đề này. Cô phát hiện cậu ta ngồi đã có chút không vững, gò má ửng hồng, ngay cả hơi thở cũng đều mang theo mùi rượu nồng đậm.

     Cô hỏi Trình Húc: “Cậu ta uống được bao nhiêu rồi?”

     “Không có nhiều, có hơn một bình thôi mà.”

     “Hả?” An Hồng kêu lên kinh hãi, bàn tay đỡ vào lưng Lộ Vân Phàm, “Cậu ta không thể uống nhiều như vậy được đâu!”


     “Không sao đâu, hôm nay được dịp cao hứng.” Trình Húc lơ đễnh, lại tiếp tục rót rượu cho Lộ Vân Phàm, “Nhiều người ở đây như vậy, sợ cái gì! Cùng lắm thì lát nữa vác cậu ta trở về phòng ngủ là được.”

     “…” An Hồng không nói gì, thấy Lộ Vân Phàm thần chí đã có chút không rõ, nói năng đã đến độ hồ ngôn loạn ngữ (*) rồi, cô nhẹ nhàng nói, “Này, cậu không sao chứ?”

(*) Hồ ngôn loạn ngữ: câu thành ngữ chỉ người say rượu nói năng lung tung lộn xộn

“Không có việc gì… Ách…” Lộ Vân Phàm đánh ợ hơi rượu, quay đầu nhìn sang An Hồng, híp mắt lại cười rộ lên, “An An, cậu ở đây à? “

     Tay cậu ta lại lại ôm lấy vai của An Hồng, siết lại thật chặt. An Hồng làm thế nào cũng không thể tránh ra được. Chính là, Lộ Vân Phàm đã là một chàng trai trưởng thành rồi. Cậu ta cao một mét tám lăm. Chỉ có cái đầu cao, tuy rằng vẫn gầy gò như trước, nhưng cánh tay so với vài năm trước đã vững chãi, tráng kiện hơn rất nhiều.

     An Hồng rõ ràng không tránh ra nổi, cô vỗ lưng của cậu ta, lo lắng hỏi: “Cậu muốn ói ra thì cứ nói, tôi sẽ dìu cậu đi ra ngoài.”

     “Tôi… Không cần… ói, tôi… không có say !” Lộ Vân Phàm lớn miệng nói chuyện, thế nhưng một lát sau đã đứng dậy lắc la lắc lư đứng lên, nói, “Đi… Đi đến  toilet.”

     An Hồng quay đầu lại nhìn cậu ta chống tay lên tường, nghiêng ngả chao đảo đi tới. Cô cầm khăn giấy cùng một ly trà chạy nhanh đuổi theo.


     Toilet của nhà hàng nhỏ thật đơn sơ. An Hồng chờ ở trên hành lang ngoài cửa toilet nam, một hồi lâu mới thấy Lộ Vân Phàm mở cửa đi ra. Cậu ta nhìn thấy An Hồng, nhếch miệng cười ngây ngô: “Tại sao… sao cậu lại đến đây?”

     “Cậu đã ói ra chưa?” An Hồng đưa khăn giấy cho Lộ Vân Phàm lau mặt. Cậu ta dùng nước lạnh tạt lên mặt, làm cho cả một đầu đầy những nước, làm cho cả mái tóc đều bị ẩm. Đầu tháng tháng 11, nhiệt độ không khí đã hạ thấp hơn. An Hồng sợ cậu ta sẽ bị cảm lạnh.

     “Không có.” Lộ Vân Phàm thấp giọng cười, một phen liền đưa tay kéo An Hồng qua, dùng tay vây cô vào trong lòng.

     “Này! Buông tay!” An Hồng nghĩ rằng, tiết mục này chắc chắn là cậu ta đã phải diễn đến vài lần rồi!

     “An An…” Lộ Vân Phàm mắt khép hờ nhìn cô gái nhỏ ở trong lòng. Ánh mắt cậu ta mềm dịu đến độ tựa như có thế có thể tràn ra nước. Cậu ta thấp giọng nói, “Tôi chỉ biết rằng nếu tôi như vậy cậu sẽ lo lắng cho tôi.”

     “Cậu đừng có giả vờ nhé!” An Hồng buồn bực.

     Lộ Vân Phàm không đáp lại đối với cô, chỉ tiếp tục cười, gương mặt lộ ra trắng hồng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

     Tay trái của cậu ta ôm lấy eo của An Hồng. tay phải chiếm lấy cằm của An Hồng, ngón tay cái lướt qua môi của cô, cậu ta nhẹ nhàng mà nhắm hai mắt lại. Mắt thấy cậu ta sẽ hôn mình, An Hồng đột nhiên nâng tay trái lên, hắt cả một ly trà lên trên mặt của cậu ta.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.