Đọc truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh – Chương 86: Thổ mộc tam cây
(Dịch nghĩa: Ba cây cao của ban Thiết kế công trình gỗ)
Editor: Mẹ Bầu
Vương Lực Bồi đứng ở số trên đường số 3 của tòa nhà giảng đường. Muốn đi đến căn tin nhất định phải đi qua con đường này. Cậu ta ôm sách vở, đứng nhìn chằm chằm về hướng tòa nhà giảng đường không ngừng. Chốc chốc lại nâng cổ tay lên để xem đồng hồ. Tan học đã được 7, 8 phút rồi, người đi trên đường lúc này đã nhiều hơn. An Hồng chắc cũng sắp đi tới rồi.
Nghĩ đến tình cảnh lúc mới gặp An Hồng, Vương Lực Bồi liền nở nụ cười. Ngày đó cậu ta bỏ công đến trường đại học để giúp đỡ xách hành lí cho nhóm học đệ học muội đồng hương mới vào nhập học. Kỳ thực mục đích của cậu ta hết sức rất rõ ràng, chính là nghĩ muốn thừa dịp mấy tiểu học muội mới vừa vào nhập học năm nhất đại học, vẫn còn là hoa vô chủ, nếu tìm được một đóa hoa kiều diễm thì liền ra tay trước để chiếm được lợi thế.
Cậu ta nhớ được bản thân đã nhìn thấy An Hồng, cô đang đứng ở mép bàn, vừa điền xong bảng.
Lúc đó An Hồng buộc chặt mái tóc dài của mình thành chiếc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, lớp tóc mái ngang trán để hơi che về phía bên trái một chút càng làm cho gương mặt càng có vẻ nhỏ hơn. @MeBau*[email protected]@ Vóc người của cô cao gầy, chiếc áo rộng rãi áo không thể che lấp được dáng người mặc dù gầy nhưng lại rất xinh đẹp của cô. Phía dưới cô mặc chiếc quần ngố, để lộ ra hai bắp chân dài thẳng tắp, dưới chân mang một đôi giày chơi bóng màu trắng. Vương Lực Bồi nhìn chăm chú vào gương mặt của An Hồng, nửa ngày không dời tầm mắt đi nổi. An Hồng dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, cô ngẩng đầu lên hướng cậu ta cười cười.
Chính là một khuôn mặt tươi tắn như vậy, làn da hơi sẫm màu một chút, ánh mắt dài hẹp, khóe môi hơi nhếch lên, hàm răng trắng như tuyết, trong nháy mắt liền đánh trúng trái tim Vương Lực Bồi, “Ầm!” một tiếng, làm trong lòng cậu ta nở hoa.
Sau khi quyết định phải theo đuổi An Hồng, về sau này Vương Lực Bồi phát hiện, bản thân mình có đến mấy người cạnh tranh, dĩ nhiên sau đó cậu ta lại phát hiện ra, An Hồng rất khó theo đuổi.
Nói dễ nghe, cô cực kỳ lạnh nhạt, nói nghe không xuôi tai, cô chính là cực kỳ lạnh lùng. Mặc kệ mấy vị nam sinh có áp dụng thế tấn công như thế nào, cô đều không hề hé miệng, một mực đáp lại: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Thực xin lỗi, bây giờ tôi vẫn không có ý định yêu đương.”
Một năm trôi qua, vài người cạnh tranh khác đều đã ào ào buông tha An Hồng, ánh mắt chuyển hướng về phía một học muội mới nhập học. Chỉ còn lại Vương Lực Bồi, vẫn còn cố chấp ở lại bên người An Hồng.
Rõ ràng là An Hồng đã từng cự tuyệt cậu ta, nhưng Vương Lực Bồi cảm giác mình vẫn còn có cơ hội, bởi vì An Hồng cũng không ghét cậu ta. Cậu ta đã học năm thứ tư rồi, qua mấy tháng nữa là sẽ bắt đầu đi thực tập. Cậu ta thật hy vọng có thể kiếm tiền ở trong kỳ thực tập để có thể nắm bắt An Hồng, làm cho cô trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của mình.
Cậu ta thậm chí còn đã từng ảo tưởng sau khi tốt nghiệp sẽ sống cuộc sống cùng với An Hồng. Hai người đi làm, sáng từ chín giờ, chiều về lúc năm giờ, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau để dành tiền. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Trải qua chừng ba, bốn năm thì sẽ mua nhà, kết hôn, rồi sau đó sẽ sinh ra một đứa trẻ. Hàng ngày cứ trôi qua cuộc sống như vậy
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Vương Lực Bồi liền cảm thấy cả người tràn đầy nhiệt tình. Cậu ta lại xem đồng hồ một lần nữa, giương mắt nhìn về phía hướng cái góc kia, rốt cục gặp đã nhìn thấy bóng dáng của An Hồng.
Cậu ta toét miệng cười rộ lên, vẫy tay đang muốn chào hỏi, đột nhiên liền phát hiện ra tình hình không đúng lắm – Bên cạnh An Hồng còn có một chàng trai trẻ đi theo.
Đó là một chàng trai trẻ có bề ngoài đặc biệt phát triển, vóc người cao, bộ dạng đẹp trai, tuổi trẻ trên khuông mặt tràn đầy sự tự tin. Vương Lực Bồi nhìn thấy có chút thất thần, trong lòng suy đoán xem chàng trai trẻ kia là ai. Cậu ta cảm thấy này chàng trai trẻ này thoạt nhìn thật nhỏ tuổi, tuy rằng trên mặt vẫn còn lộ ra tính trẻ con, nhưng mà lại có loại khí phách bướng bỉnh lỳ lợm. Vương Lực Bồi không khỏi ở trong lòng đem chính mình cùng cậu ta làm một phép so sánh, trừ bỏ vô pháp liếc mắt một cái, nhìn thấu tình hình nội tại, trong lòng cậu ta thừa nhận, chàng trai trẻ này khí tràng rất cường đại. Xét về bề ngoài vô luận như thế nào cậu ta cũng không sánh bằng. Nếu phải nhận xét thì chỉ có thể nói, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Vương Lực Bồi cậu có thể thắng được cậu ta, đại khái miễn cưỡng chỉ có thể được coi là thành thục ổn trọng hơn một chút mà thôi.
An Hồng nghiêm mặt, chỉ trông coi sao cho chính mình đi được thật nhanh. Chàng trai trẻ tuổi kia mặc chiếc áo T-shirt màu lục, chiếc quần Jean, cứ thế sôi nổi theo sát ở bên người cô. Cậu ta đeo trên bả vai chiếc ba lô hai quai, một lát đi ở bên trái An Hồng, một lát lại nhảy tới bên phải An Hồng, cúi đầu cười đến thật xán lạn, không biết đang nói chuyện gì đó cùng với An Hồng.
Bọn họ càng chạy càng gần, khuôn mặt An Hồng càng tỏ vẻ không kiên nhẫn. Mắt cô nhìn thẳng về phía trước, tựa như hoàn toàn không hề chú ý tới Vương Lực Bồi. Khi bọn họ đi đến bên cạnh Vương Lực Bồi, thì cậu ta đành phải mở miệng gọi cô: “An Hồng!”
An Hồng dừng bước lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu ta. Vương Lực Bồi cười cười, nói, “Tôi chờ cậu ở đây thật lâuvchúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa đi.” Cậu ta nỗ lực cười có vẻ tự nhiên, lộ ra một khí thế mạnh mẽ tỏ vẻ đã quen thuộc cùng An Hồng từ lâu, cặp mắt ý thức liếc về phía chàng trai trẻ ở bên người An Hồng.
Chàng trai trẻ kia chính nhướng mày ôm cánh tay, khóe miệng mang ý cười, dường như tỏ ý xem kịch vui giữa hai người.
An Hồng nhìn sang chàng trai trẻ bên cạnh mình, quay đầu lại nói: “Không cần, tôi còn có việc.”
Vương Lực Bồi bị một cậu cự tuyệt kia, có chút xấu hổ. Trong dĩ vãng, An Hồng chỉ cần không có chuyện gì, thì thi thoảng cũng sẽ đáp ứng cùng cậu ta đi ăn cơm. Thế nhưng mà chưa bao giờ việc rủ đi dùng cơm của cậu ta bị mắc kẹt thế này. Vương Lực Bồi lấy hết dũng khí nói tiếp: “Cậu phải đi đâu làm việc sao? Để tôi đi cùng với cậu nhé!”
“Không cần đâu, Vương Lực Bồi, cám ơn cậu.” An Hồng nhíu mày, cô chỉ muốn chạy nhanh trốn trở về phòng ngủ của mình “Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Cô nhấc chân bước đi, Vương Lực Bồi đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của An Hồng, có chút uể oải. Chàng trai trẻ kia nãy giờ vẫn luôn luôn yên lặng không tiếng động, đột nhiên vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, chỉ vào bóng dáng An Hồng cười nói: “Người anh em, anh thích cô ấy?”
Vương Lực Bồi đỏ mặt gật gật đầu, lại cảm thấy trả lời thực thà đối với một đứa bé như vậy như vậy, thì có chút bực tức, giọng nói chợt liền cất cao hơn một chút, nói: “Thì đã sao?”
“Không sao cả.” Chàng trai trẻ kia cười đến càng thêm xán lạn. Cậu ta dùng sức vỗ vỗ vào lưng của Vương Lực Bồi, nói, “Vậy thì người anh em hãy cố lên, tôi chúc phúc cho anh!”
Rồi sau đó, cậu ta chạy về phía trước. Lúc này An Hồng đã đi xa một quãng đường phải đến hơn 10 thước, lập tức hô to một tiếng: “An An! Chờ tôi một lát!”
An Hồng bỗng chốc liền dừng bước chân lại. Cô quay người lại trợn mắt nhìn cậu ta, rồi đột nhiên liền quay đầu chạy đi.
Chàng trai trẻ kia liền thở dài, lập tức liền di chuyển cặp chân dài đuổi theo, vừa chạy vừa quay đầu hướng mắt nhìn về phía Vương Lực Bồi vẫn còn choáng váng kêu lên: “Người anh em, muốn theo đuổi cô ấy, anh phải chạy thật mau! Nhớ lấy nhớ lấy! Thần Cupid (Thần Tình yêu) sẽ ở cùng anh! Bye bye!”
Vương Lực Bồi mắt thấy chàng trai trẻ kia liền đuổi theo An Hồng rất nhanh, hơn nữa một phát liền ôm lấy vai cô. Trái tim của cậu ta bắt đầu trở nên nặng nề, rồi sau đó liền nhìn thấy An Hồng bỗng chốc đẩy cậu ta ra, không chút khách khí một cước đá lên trên đùi của chàng trai trẻ kia. Chàng trai trẻ kia cũng không tức giận, chính là vẻ mặt vẫn cứ cười cười giơ chân né tránh, chờ sau khi An Hồng lại bắt đầu đứng lên để đi, cậu ta duỗi thẳng cánh tay ra liền triệt để chiếm hữu mái tóc ngắn của cô, dẫn đến An Hồng quay trở lại đánh đôm đốp đôm đốp vào trên người cậu ta.
Vương Lực Bồi nhìn thật lâu thật lâu. Cậu ta phát hiện, bộ dạng này của An Hồng, thực sự cậu ta chưa từng thấy bao giờ.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Vương Lực Bồi xoay người, một mình chậm rãi đi đến hướng căn tin.
Lộ Vân Phàm cùng An Hồng đùa giỡn không ngừng. Cậu ta rất vui vẻ, An Hồng lại cảm thấy đầu mình như sắp sửa bị nổ tung lên rồi.
Cô một lần lại một lần tránh thoát cánh tay cậu ta, kêu lên: “Lộ Vân Phàm cậu nhàm chán có phải vì không có ai tán gẫu hay không?”
“Không phải không có ai để tán gẫu, mà là tôi đói bụng.” Lộ Vân Phàm cợt nhả lại vuốt vuốt mái tóc ngắn của An Hồng, “Cùng đi ra bên ngoài ăn đi, tôi mời cậu làm khách.”
“Không đi!” An Hồng đã sắp phát điên lên rồi. Khai giảng được hai tuần lễ, tiểu ôn thần này hoặc là không hiện ra, hoặc là vừa xuất hiện liền giống như kẻ vô lại vậy, cứ quấn quít lấy cô. Trước khi chuông tan học vang lên cách mười mấy phút đồng hồ, An Hồng cùng Từ Mạt Mạt đi ra khỏi phòng học, liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm cười hì hì đứng chờ ở cửa. Từ Mạt Mạt trực tiếp xoay người chạy lấy người, ném một mình An Hồng ở lại cho cậu ta.
Đi đến dưới lầu phòng ngủ nữ sinh, An Hồng nhanh chóng bước vào trong tháng lầu. Lộ Vân Phàm thiếu chút nữa muốn đuổi theo vào bên trong, nhưng lại bị bác gái quản lý phòng ngủ ngăn lại. Cậu ta hướng về phía bóng lưng An Hồng kêu lên: “An An! Cậu không ăn cơm sao?”
“Không ăn!” An Hồng cũng không quay đầu lại đáp lại cậu ta, trực tiếp liền chạy lên lầu.
Chạy một mạch đến lầu ba, An Hồng mới nằm sấp ở trên cửa sổ nhìn về hướng dưới lầu. Chỉ thấy Lộ Vân Phàm đang bước trở về. Cậu ta cúi đầu xuống, có chút phờ phạc ỉu xìu. Bất giác ở trong lòng An Hồng thở dài một tiếng, rốt cục cô cầm chiếc túi đi về phía phòng ngủ của mình.
Trở lại phòng ngủ, An Hồng bỏ cái túi xuống, nằm ngửa mặt ở trên giường. Cô nhớ lại chuyện phát sinh suốt hai tuần nay, chỉ cảm thấy trong lòng thực phiền chán.
Mỗi khi nhìn thấy Lộ Vân Phàm, nghĩ đến cái lý do buông tha chuyện học ở Thanh Hoa không ra làm sao kia, An Hồng đã nghĩ muốn bửa đôi cái đầu của cậu ta ra để nhìn xem, rốt cuộc ở bên trong đó đã chứa đựng cái gì. Đối với cậu ta, tâm tình của cô luôn khó chịu, giọng điệu tự nhiên cũng kém đi. Lộ Vân Phàm thật sự cũng không phiền não. Không biết từ nơi nào mà cậu ta lại biết được số điện thoại của An Hồng. Cậu ta không ngừng gọi điện thoại, nhắn tin cho cô. An Hồng ít để ý đến cậu ta, xem Lộ Vân Phàm tin nhắn mà cậu ta gửi tới, trong đầu cô liền toát ra miêu tả của Hàn Hiểu Quân đối với Tần Nguyệt. Nghĩ đến tình cảnh này tự nhiên ở trên người cô chợt phát sinh một cái rùng mình, trên người cô đều liền trở nên lạnh run.
Từ Mạt Mạt ăn cơm trưa xong trở lại phòng ngủ, thấy An Hồng vẫn còn lại ở trên giường ngẩn người. Từ Mạt Mạt ngồi vào bên giường của An Hồng, hỏi: “Không cùng đi ăn cơm với đứa bé kia sao?”
“Không muốn đi.” An Hồng lười biếng trả lời, lại ngửa đầu nhìn lại Từ Mạt Mạt, “Tiểu Bạch, vừa rồi cậu rất không có nghĩa khí rồi !”
Từ Mạt Mạt cười to, làm bộ dáng ôm ngực đau lòng nói: “Bộ dáng đứa bé kia tỏ vẻ vô tội, còn gọi tớ một tiếng “chị Mạt Mạt” như thế, tớ liền phát tác tình cảm từ mẫu đối với cậu ta, thật sự là không thể giúp được cho cậu cái gì.”
“Hừ!” An Hồng lật người, xoay mặt vùi đầu vào trong chiếc gối đầu.
“Này, tớ đã mang về cho cậu ít mì xào rồi đây, nhanh chóng ngồi dậy nhân lúc còn nóng liền ăn đi.” Từ Mạt Mạt vỗ vỗ vào lưng An Hồng, “Tớ biết ngay là cậu sẽ không cùng đi ăn cơm với cậu ta mà.
“Cảm ơn cậu.” An Hồng ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn mỳ. Từ Mạt Mạt nghiền ngẫm đánh giá cô, cười nói: “Tiểu Hắc, cậu cùng đứa bé kia đến cùng là có quan hệ như thế nào?”
“là bạn cùng lớp hồi học Trung học.” An Hồng trả lời.
“Cậu có từng kết giao cùng cậu ta không?”
“Không có!”
“Cậu ta cũng theo đuổi cậu đến cực nhanh đó. Cậu có biết hay không, cậu ta hiện tại rất nổi tiếng đấy, được phong cái gì như là… “Thổ mộc tam cây – Ba cây cao của ban Thiết kế công trình gỗ” gì đó.”
“Phốc!” An Hồng thiếu chút nữa thì phun mì sợi ra, vội chạy nhanh đi uống nước, “Cái gì mà Thổ mộc tam cây?”
“Ai nha! Không phải có câu nói mỹ nữ là hoa, soái ca là cỏ đó sao! Khóa 2 của ban Thiết kế công trình gỗ có ba người vào nhập học, lại còn chơi thân với nhau nữa. Các cô nương đều điên cuồng, nói nếu bảo bọn là cỏ, như vậy sẽ không thể nào hình dung ra được mấy người bọn họ. Cho nên mới dứt khoát dùng tên gọi là Thổ mộc tam cây – Ba cây cao, thằng nhóc theo đuổi cậu ấy, đã được xếp trong danh sách đó.”
“…” Vẻ mặt An Hồng lộ vẻ cầu xin.
“Tiểu Hắc, thằng nhóc kia thực sự rất thích cậu đó, cậu cân nhắc một chút xem sao.”
An Hồng quả thực muốn hỏng mất. Cô bỗng chốc bổ nhào đến trên mặt bàn, vùi đầu ở trong cánh tay kêu lên: “Tớ và cậu ta không thể nào!”
“Tại sao vậy?”
“Cậu ta nhỏ hơn tớ đến hai tuổi đó! Hai tuổi!”
“Stop – dừng ngay… cái này mà cũng tính là lý do được sao!” Từ Mạt Mạt lắc đầu làm bộ dạng đầy vẻ khinh thường.
An Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Từ Mạt Mạt, nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch, nếu như tớ nói cho cậu biết, kỳ thực tớ đã có người ở trong lòng rồi, thì cậu có tin hay không?”