Đọc truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh – Chương 7: Cuộc sống
tuần đầu tiên của Mùa đông, An Hồng ở trong phòng Hàn Hiểu Quân làm bài tập, Hàn Hiểu Quân là ngồi tựa vào trên giường xem Tiểu Thuyết Võ Hiệp.
An Hồng đang viết bài bỗng ngước mắt lên nhìn anh, Anh khẽ cúi đầu, lông mi dày chớp chớp, Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt An Hồng, An Hồng giật mình ngay cả bút cũng rơi xuống đất.
“Em nhìn gì vậy?” Hàn Hiểu Quân hỏi, “Đã làm xong bài tập chưa, làm xong chúng ta ra ngoài mua kẹo hồ lô ăn.”
12 tuổi Hàn Hiểu Quân đang ở thời kỳ đổi giọng, giọng nói ồm ồm, không dễ nghe.
“Còn chưa xong.” An Hồng nhỏ giọng trả lời.
Hàn Hiểu Quân đi tới, đứng ở sau lưng An Hồng cúi đầu nhìn cô bài tập.
An Hồng rất hồi hộp, trái tim nhỏ nhảy loạn nhịp.
Nhìn một hồi, Hàn Hiểu Quân gõ đầu của cô: ” Nãy giờ em làm gì mà thời gian lâu như vậy mà mới làm được chừng này.”
Bỗng nhiên anh vươn tay ra nắm lấy tay An Hồng.
An Hồng quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy anh xoa lên vùng tay bị nứt da của cô.
“Năm nay tại sao tay lại nứt da nhiều như vậy?” Anh cau mày để tay An Hồng xuống, xoay người đi, “Chờ một chút, anh đi lấy thuốc nứt da.”
Hàng năm An Hồng đều nứt da, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều hơn những năm khác, bởi vì cô thường xuyên tiếp xúc với nước lạnh.
Bà ngoại đã 58 tuổi, thân thể không khỏe như trước. Thật ra thì sau khi An Hồng sinh ra không lâu, bà ngoại đã về hưu, nhưng bởi vì ở một mình, rảnh rỗi quá, nên bà ngoại vẫn làm công việc quét dọn vệ sinh ở trong một xí nghiệp tư nhân, sau này An Hồng đi theo bà ngoại, chi phí sinh hoạt tăng lên, bà ngoại cũng không nghỉ việc.
Bà ngoại thường xuyên phát tác bệnh viêm khí quản, bệnh này bị từ lúc bà còn trẻ, vai cũng sưng rất lớn.
Mỗi tháng Mẹ gửi cho bà một số tiền để chăm sóc An Hồng, số tiền cũng không nhiều, nhưng bà ngoại không nhận, bà biết con gái còn phải nuôi nấng Tiêu Lâm,thu nhập bác sĩ Tiêu mặc dù khá, nhưng ông còn phải góp tiền nuôi dưỡng con với vợ trước, cho nên kinh tế cũng không dư giả là bao.
An Hồng đã là một cô bé 9 tuổi, không có mẹ làm bạn, không có quần áo mới, không có đồ ăn vặt, cô cũng quen dần, sau đó là không quan tâm.
Cô ở nhà phải làm việc nhà, phải giặt quần áo, rửa rau, rửa chén, cuốc đất, bàn tay nhỏ bé của cô nứt chi chít, nhưng cô vẫn không quan tâm.
Cuộc sống rất khó khăn, chỉ cần có Hàn Hiểu Quân làm bạn, là tốt rồi.
Hàn Hiểu Quân bôi thuốc lên bàn tay nhỏ bé của An Hồng, anh buông tầm mắt xuống, không nói lời nào.
Anh đã có dáng vẻ của thiếu niên, An Hồng đỏ mặt, mặc cho anh dùng ngón tay thật dài đem thuốc nứt da bôi lên bàn tay sưng tấy của cô.
Không hiểu tại sao An Hồng bỗng hỏi một câu:
“Hàn Hiểu Quân, anh thích Lê Vân Vân à?”
Hàn Hiểu Quân ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em đang nói cái gì vậy!”
“…… Không có, không có gì.”
“Cô bé ngốc, mau mau làm bài đi, làm xong anh mời em ăn mứt quả.”
An Hồng thích ăn mứt quả, sơn trà, cô không sợ chua. Từ viên lớn nhất phía trên, cho đến viên nhỏ nhất phía dưới, cô luôn nghiêm túc liếm, cắn, ăn say sưa ngon lành. Hàn Hiểu Quân thích nhìn bộ dáng cô ăn hồ lô, có một cảm xúc tràn đầy hạnh phúc.
Sau thời gian đó, chính là kỳ nghỉ đông.
Nghỉ đông là thời kỳ khó khăn nhất với An Hồng, Bởi vì Hàn Hiểu Quân sẽ theo ba mẹ về ăn tết với ông bà. Mà mẹ An Hồng sẽ cùng bác sĩ Tiêu dẫn Tiêu Lâm trở về thành phố J một thời gian.
Tiêu lâm bị mẹ và bác sĩ Tiêu cưng chiều đến mức khó tả. bé gái hơn 3 tuổi đã biết chọn ăn chọn mặc, cô bé sẽ ngọt ngào gọi bà ngoại, nhưng vẫn không chịu gọi An Hồng là chị, An Hồng thấy không sao cả.
Mẹ trở về, bà ngoại vui vẻ giống như nở hoa, ôm Tiêu Lâm trêu chọc không ngừng. Những lúc này, chỉ có một mình An Hồng lén chạy đến mảnh đất trống cửa phía đông chợ thôn Hạnh Phúc, nổ pháo một mình, một mình lang thang khắp chợ, sau đó mua một xâu mứt hoa quả từ từ ăn.
Mùa xuân năm 1992, dường như tất cả mọi thứ đều không có gì khác biệt. Nhưng, có một số chuyện đang dần thay đổi.
Sau mười lăm tháng giêng, cha Hàn mẹ Hàn mang theo Hàn Hiểu Quân trở về thôn Hạnh Phúc, khác so với trước đây, nhìn qua thấy Hàn Hiểu Quân có rất nhiều tâm sự, nhiều lần nhìn về phía An Hồng, muốn nói rồi lại thôi.
Cho đến một ngày, trên đường về nhà, An Hồng hỏi anh, trung học muốn học trường nào.
Cô hỏi vấn đề này là vì nghĩ đến việc Lê Vân Vân nói với mấy bạn học nữ khác, đợi đến lúc Hàn Hiểu Quân và Lê Vân Vân học lớp 6, bọn họ sẽ không học cùng trường với cô nữa. Đến lúc đó cô làm sao đây?
Cô không phát hiện biểu hiện kỳ lạ trên mặt anh, tiếp tục nói: “Ở chỗ này của chúng ta, bất kể anh đọc trường nào, đợi đến lúc em học hết tiểu học thì anh cũng học hết cấp hai rồi, trừ phi anh thi cấp ba vào trường trung học số 3, như vậy lúc em lên cấp cấp hai cũng thi vào trường trung học số 3, còn có thể cùng anh học cùng trường 3 năm, nhưng có lẽ em không thi nổi, trường trung học số 3 rất khó thi”
Cô vừa nói vừa nghĩ, nghĩ đến lúc mình học cấp hai, Hàn Hiểu Quân đã là học sinh cấp ba, không khỏi bật cười. Quay đầu lại nhìn Hàn Hiểu Quân, anh vẫn đứng ở đó không đi.
An Hồng lùi về mấy bước, ngẩng đầu hỏi anh: “Hiểu Quân, anh làm sao vậy?”
Hàn Hiểu Quân nhìn cô, dật dật khóe miệng, dường như lấy hết dũng khí nói với cô:
“A Hồng, ba mẹ quyết định đưa anh về chỗ ông bà học cấp 2.”
An Hồng ngây ngẩn cả người, hỏi anh: “Cái gì?”
“Sau nghỉ hè, anh phải về quê học cấp hai.” Anh đổi lại cách nói, lặp lại chuyện này một lần nữa.
“Tại sao?” Cô vẫn không hiểu.
“Bởi vì hộ khẩu anh ở quê, ở đây học cấp hai tốn rất nhiều tiền, sau này học cấp ba cũng phải về quê.” Ánh mắt Hàn Hiểu Quân lơ đãng nhìn về phía xa.
An Hồng cắn môi, cố nén nước mắt không cho chảy xuống.
Hàn Hiểu Quân xoa xoa tóc của cô, nói: “Không sao, mỗi năm nghỉ hè anh vẫn về đây, ba mẹ của anh vẫn ở đây mà, đến lúc đó anh đến tìm em chơi.”
Ánh mắt của anh dịu dàng, An Hồng rốt cuộc không nhịn được nữa những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống.
Cũng chỉ còn lại một mình cô.
tiết học của thầy Diêu, An Hồng từ trước đến giờ không nghe giảng.
Kể từ khi biết Hàn Hiểu Quân muốn rời khỏi, cô giống như mất hồn mất vía, được ngày nào hay ngày đó, không quan tâm đến chuyện gì cả.
Lần này thầy Diêu vẫn như thường ngày, vào tiết học gọi mấy học sinh làm bài sai ngồi xổm trên đất sửa bài. Những người này đều là học sinh nam nghịch ngợm, chỉ mỗi An Hồng là nữ.
Thầy giáo Diêu đem sách bài tập vứt lên trên đầu An Hồng, méo mặt nói: “Mày đúng là có bản lĩnh thật, 10 câu hỏi thì 9 câu sai, sao mày không làm cho sai cả đi! Mày bị thiểu năng hả? hay là heo? Bộ dạng này của mày thì chuyển vào trường thiểu năng mà học, ở chỗ này phí thời gian của tao!”
Bàn học cười chế giễu nhưng An Hồng không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh nhặt vở lên ngồi xổm trên đất viết bài.
Thầy Diêu bắt đầu giảng bài, An Hồng buồn ngủ, đến giờ nộp bài tập, mấy bạn trai miễn cưỡng chữa xong bài tập trở về chỗ ngồi trên mặt đất chỉ còn lại An Hồng. An Hồng hiểu cho dù cô có sửa bài tập đến đâu cũng không làm vừa lòng thầy Diêu được, tiết học của ông ta, cô chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất.
Thầy Diêu ngồi trên bục giảng, chữa bài thi của một ngày trước, sau đó kêu một bạn học nữ lên
“Tống Lý Đình, em lên đây.”
Tống Lý Đình buộc tóc thành hai bím, tóc đen nhánh, da trắng hồng, cũng được coi là học sinh nữ đẹp trong lớp, hơn nữa còn phát triển cao hơn so với bạn khác, mới lớp ba, đã bắt đầu dậy thì, ngực và mông đã bắt đầu hình thành đường cong.
Lúc này cô ấy sợ hãi đi lên bục giảng, thầy Diêu bảo cô ấy đến gần một chút, hỏi cô một câu hỏi trong bài thi.
Đây là một chuyện quá bình thường, ở lớp thời gian chữa bài tập, Thầy giáo hỏi học sinh mấy câu hỏi. Mọi người đều đã quen, cúi đầu “sột soạt” làm toán, cũng không ai chú ý đến hai người trên bục giảng.
Trừ An Hồng
Vị trí của cô ở ngay sau thầy giáo, gần sát cửa phòng học, đầu tiên cô thấy khuôn mặt đỏ lên một cách kỳ quái của Tống Lý Đình sau khi lên bục giảng, sau đó, mới chú ý tới cái tay thầy Diêu đang vuốt ve mông của Tống Lý Đình từ phía sau.
Cái tay kia, chỉ có An Hồng nhìn thấy.
Thầy Diêu quên mất, phía sau lưng còn có một người.
An Hồng căng thẳng xuýt chút nữa quên cả thở, mặc dù tuổi cô còn nhỏ, nhưng trong tiềm thức vẫn biết rõ, đây hoàn toàn không phải là hành động bình thường. Tống Lý Đình lắc lắc người muốn rời xa bàn giáo viên một chút, nhưng thầy giáo Diêu lại giữ cô ấy lại, tay trái vẫn không quên ở trên mông cô ấy bóp một cái.
An Hồng cảm thấy muốn ói.
Sau đó cô không hề chớp mắt, đem hộp bút máy, ném mạnh về phía thầy Diêu.
Âm thanh “Loảng xoảng” vang lên, hộp bút tung ra, đồ dùng học sinh rơi đầy đất, tất cả bạn học đều kinh ngạc nhìn lên bục giảng, Tống Lý Đình nhân lúc này lập tức cách xa thầy Diêu ba bước.
Thầy giáo Diêu quay đầu lại, đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chặp An Hồng.
An Hồng vẫn duy trì tư thế ngồi chồm hổm dưới đất, không hề sợ hãi trừng mắt lại nhìn lão ta.
Thầy Diêu lập tức đứng lên, bước hai bước lớn đến trước mặt An Hồng, xách nổi cô lên, sau đó đánh một bạt tai lên mặt cô.
Bàn tay rơi xuống phát ra tiếng vang lớn, khiến các bạn học khác sợ ngây người. Mũi An Hồng bị đánh chảy máu, cô vẫn không nói tiếng nào, xoay đầu lại còn nhìn lão chằm chằm.
Thầy Diêu giận đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Mày được lắm, dám dùng hộp bút ném vào tao hả? À? À? Mày chờ đấy, lần này không gọi người đến xử phạt mày, thì tao không phải họ Diêu!”
Lão lôi cánh tay An Hồng kéo cô đến chỗ ngồi: “Thu dọn đồ đạc, đi với tao đến văn phòng, loại học sinh như mày, tao không dạy được nữa!”
An Hồng chậm rãi dọn dẹp sách vở, sau khi thu dọn xong, bị thầy Diêu giật lấy. An Hồng nắm chặt quai cặp không thả.
Thầy Diêu giận dữ, kiên quyết dành lại cặp sách, một người nhỏ bé như An Hồng bị lão kéo tới kéo lui, dù đụng phải bàn học cũng nhất quyết không buông tay.
Nhưng thầy Diêu dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, vừa bắt đầu lão còn chưa dùng hết lực, không ngờ An Hồng bướng bỉnh như vậy, lão cũng bắt đầu ra tay độc ác, hét lên: “Bỏ ra cho tao!!” rồi lập tức dùng sức giành lại chiếc cặp, đi thẳng đến bên cửa sổ ném cặp sách xuống từ tầng ba.
Cặp sách cô vẫn chưa đóng lại, sách vở bay tứ tung. mấy bài thi tán ra bay tứ tung trên trời.
Dưới tầng vang lên tiếng hét của học sinh, An Hồng tay không đứng ở nơi đó, mũi còn chảy máu, Thầy Diêu thở hổn hển chỉ vào mặt cô, ánh mắt ác độc như muốn đâm thủng mặt của cô.
An Hồng đột nhiên hét lên, sau đó xông thẳng đến trên người thầy Diêu đánh lão, cắn lão.
Vào giờ phút này, cô nhớ đến tất cả mọi chuyện, những uất ức ba năm qua phải chịu, vừa rồi còn chính mắt nhìn thấy chuyện xấu xa của lão, còn có —— Hàn Hiểu Quân cũng sắp rời khỏi đây, mọi chuyện đã đẩy cô đến bên vực thẳm, dù cô có bị thầy Diêu đánh chết, cô cũng không sợ, tên ác ma biến thái này, An Hoành chỉ hận không thể cắn từng miếng từng miếng thịt trên người lão xuống.
Thầy Diêu trở tay tát bay cô ra ngoài.
An Hồng đứng lên từ dưới đất, trên người cô có mấy chỗ bị trầy da, trên mặt sưng đỏ loang lổ vết máu, mấy bạn học bên cạnh nhìn thấy đều thốt lên sợ hãi.
Thầy Diêu nói: “Mày chờ bị đuổi học đi”
An Hồng quẹt máu mũi, nhìn Tống Lý Đình đang đứng ngây người trên bục giảng, rồi nhìn chằm chằm thầy Diêu, lạnh lùng nói: “Ông dám khai trừ tôi…tôi sẽ đem chuyện ông vừa làm nói cho mọi người biết.”