Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 197: Quà tặng của anh


Đọc truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh – Chương 197: Quà tặng của anh

Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng về tới thành phố J thì đã là 10 giờ 30 đêm rồi. Trần Hàng đã đến sân bay để chờ đón cô.

     Ngồi trên xe Trần Hàng, An Hồng lập tức hỏi anh: “Anh muốn cho em xem cái gì?”

     “Ở trong cặp của anh.” Trần Hàng nổ máy xe, “Để sau đã, khi đến khách sạn anh sẽ nói chuyện tỉ mỉ với em. Anh đã đặt trước một gian phòng trong khách sạn cho em rồi.”

     Xe chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn. Trần Hàng cũng không xuống xe, anh mở cốp xe, lấy cái cặp từ bên trong đó ra, rồi rút từ trong cặp ra một cái túi hồ sơ đưa tới trong tay An Hồng.

     “Vốn dĩ, anh không nên nhận lấy thứ này, nhưng mà thứ này lại quá quý giá, quan trọng, @MeBau*[email protected]@ anh nghĩ cần phải do chính em quyết định.”

     An Hồng một bên mở ra, một bên hỏi: “Cái gì vậy anh?”

     Nhìn chồng giấy tờ rút từ trong túi hồ sơ ra, An Hồng ngắm nghía những tờ giấy màu đỏ lẫn màu trắng, đã cảm thấy có gì đó không thích hợp.

     Là ba bản giấy chứng nhận và giấy ủy thác bán bất động sản có công chứng thư.

     Cô ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hàng vẻ nghi ngờ.

     Trần Hàng lại lấy từ trong cặp lấy ra hai chùm chìa khóa, giao đến trong tay An Hồng: “Hai căn phòng nhỏ, hai chùm chìa khóa, trong đó có một chùm chìa khóa hẳn là em rất quen thuộc.”


     An Hồng xem hai chùm chìa khóa trong tay, một chùm chìa khóa mới, một còn chùm chìa khóa kia rất cũ kỹ, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  lại phi thường quen thuộc.

     Chìa khóa cửa chống trộm, chìa khóa cửa chính, còn có một ít chìa khóa nhỏ các ngăn tủ trong phòng. . . Đây là chùm chìa khóa phòng 301 đơn nguyên 1  tòa nhà số 39, tiểu khu Hòa Bình, đã từng là nhà của cô khi xưa.

     “Sao. . . Sao lại thế này?” Ý nghĩ của An Hồng đã hỗn loạn, “Tại sao chùm chìa khóa lại ở trong tay của anh?”

     “Là Lộ Vân Phàm đưa cho anh.”

     “Cái gì?” An Hồng cực kỳ kinh ngạc.

     Trần Hàng gật đầu, trầm giọng nói: “Hai ngày trước cậu ta đã tới tìm anh, giao cho anh mấy thứ này. Chúng ta còn làm giấy ủy thác bán ra có công chứng, cậu ấy mời anh hỗ trợ, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nói anh hãy giao lại những giấy chứng nhận bất động sản này cho em, mau chóng sang tên lại cho em.”

     “Vì sao?”

     “Bởi vì. . . Cậu ta lo lắng mình sẽ trở nên hai bàn tay trắng, cho nên muốn thừa dịp hiện tại, trước giao lại mấy thứ này cho em.”

     “. . .” An Hồng choáng váng, “Căn phòng này. . . Tại sao lại mang tên của anh ấy vậy?”

     “Sáu năm trước đây Lộ Vân Phàm đã mua nó.”

     An Hồng trầm mặc, sờ chiếc phong bì đựng giấy chứng nhận bất động sản trong tay, cô muốn khóc.


     Trần Hàng cũng không nói chuyện, mấy phút đồng hồ sau, An Hồng nhét lại toàn bộ những gì đó trong tay mình trở lại trong tay Trần Hàng: dinendian.lơqid]on “Anh đi trả lại cho anh ấy đi, em không cần.”

     Trần Hàng thở dài một hơi, lại trả lại đồ vật kia trở về cho cô: “Một căn phòng ở khác, anh đã đi xem rồi, anh hi vọng em cũng có thể đi xem nó một chút. An Hồng, sau khi em xem xong, tiếp đó em có đưa ra quyết định gì khác cũng không muộn.”

     An Hồng phiền chán bất an, ngực phập phồng kịch liệt. Trần Hàng vỗ vỗ lên vai cô: “Anh không đi vào tiễn em đâu. Em hãy đến quầy lễ tân trước sảnh, báo tên của em là được. Đêm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy đi xem căn phòng kia, rồi sau đó gọi điện thoại cho anh.”

     Thật lâu sau, An Hồng rốt cục gật gật đầu.

     Sáng ngày hôm sau, An Hồng mang theo túi hồ sơ ngồi lên taxi.

     Lái xe hỏi: “Tiểu thư, đi nơi nào?”

     “Đường Khê Giang, số nhà 276.”

     Đường Khê Giang đã ở vùng ngoại thành của thành phố J. Xe chạy qua một khu vực có phong cảnh thác nước.

     Đúng vào giữa hè, An Hồng nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài. Bên đường lá cây vẫn đứng yên lặng bất động, giống như có lẽ đã bị ánh mặt trời gay gắt nướng đến không còn chút sinh khí nào. Đi qua khu vực có cảnh thác nước, An Hồng vươn cổ lên, ánh mắt không hề chớp lấy một cái, nhìn về hướng xa xa, trong lòng không thể kiềm chế mà cứ nghĩ đến người thiếu niên cao ngất, vào nhiều năm trước đã đứng ở trong suối nước kia.

     Xe gào thét chạy vụt qua, An Hồng thu hồi tầm mắt, cúi đầu không nói. Lúc này, lái xe cùng cô tán gẫu giết thời gian.


     “Tiểu thư, đường Khê Giang, từ sau số nhà 200 trở đi thì đều là khu biệt thự cả. Cô ở đây sao?”

     “Không phải”

     “Đi đến làm khách à?”

     “Cũng không phải.”

     Lái xe nhún nhún vai: “Vậy thì chắc không phải là đi mua phòng ốc đó chứ? Chỗ kia phòng ở cũng bán được không tệ lắm.”

     “. . .”

     “Cái khu vực nhà ở kia Vũ Hoa đã khai trương bán rất tốt. Khu này có biệt thự, cũng có nhà cao, có nhiều tầng. Nghe nói chất lượng phòng ở vững vàng, vẻ bên ngoài cũng xinh đẹp, các tiểu khu được làm xanh hoá nên đặc biệt tốt. Hồi bắt đầu phiên giao dịch, lúc ấy đã bị cướp sạch rồi! Cô nói xem, tại sao có thể có nhiều người có tiền như vậy chứ, có thể mua nổi loại phòng ở đến hơn mấy trăm ngàn vạn như thế. Vậy khu nhà biệt thự mà cô muốn đến đó có tên gọi là gì vậy? Khụ, tự nhiên tôi không nói lên được rồi.”

     An Hồng không tiếp chuyện, cô biết tên của khu nhà biệt thự kia. Khi xem trong giấy chứng nhận bất động sản trong chiếc túi tài liệu, cái tên đó liền khắc thật sâu, làm chấn động lòng của cô.

     Lái xe nói: “Đúng rồi, Tập đoàn Vũ Hoa đã xảy ra chuyện, cô có nghe nói không?”

     An Hồng nghiêng đầu nhìn anh: “Có nghe nói.”

     “Loại này Xí nghiệp lớn này xem ra cũng không dễ dàng. Tài chính bị đứt  đoạn như vậy, nói không chừng chỉ không được bao lâu nữa sẽ ngã thôi. Nghe nói hiện tại cái hạng mục của Vũ Hoa đang xây dựng đều đã đình công rồi. Em vợ tôi cũng còn mua của Vũ Hoa một căn phòng đó, tình hình này, nếu đầu voi đuôi chuột thì không biết sẽ phải làm sao bây giờ đây!”

     “Tôi tin tưởng, Vũ Hoa có thể vượt qua được lần này.”


     Tầm mắt An Hồng xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn ra phía xa xa. Một một toà nhà màu sáng bán hoặc cho thuê dần dần xuất hiện ở trước mặt cô.

     Lái xe cho xe ngừng ở ven đường: “Tiểu thư, đã đến nơi rồi.”

     An Hồng trả tiền xuống xe. Ánh mặt trời thật chói chang. Cô giơ tay lên ngăn cản ánh sáng chói mắt, nghiêng đầu nhìn cái bảng tên trên cánh cửa chính của tòa nhà trong cụm nhà bán hoặc cho thuê.

     Trên chiếc bảng tên màu lam ghi rõ: số 276 đường Khê Giang. Còn có một phiến đá cẩm thạch cực to khác, chạm khắc bốn chữ to rõ ràng trên đó, dưới ánh mặt trời phản chiếu lại ánh sáng kỳ dị – Hồng An Hoa Uyển.

     Cho dù đã biết đến cái tên của nó rồi, nhưng trong phút chốc nhìn thấy nó, trái tim An Hồng vẫn là nhảy lên kịch liệt. Mồ hôi dọc theo gương mặt trượt xuống, cô trấn định lại hô hấp của mình, đi đến lối vào tiểu khu.

     Nhân viên bảo vệ ở cửa thật sự đã làm hết phận sự, hỏi xem An Hồng muốn đi nơi nào. An Hồng báo địa chỉ, hai người bảo vệ liếc nhau, lập tức cho đi.

     “Ngài có muốn gọi một chiếc xe điện xe để đi không? Khu nhà mà ngài muốn đi đến kia nằm ở khu vực khá xa.”

     “Không cần đâu, cám ơn!

     An Hồng tự đi vào trong một mình. Đập vào mắt trước hết chính là một khoảng mặt cỏ rộng lớn, ở giữa có một con đường dành cho xe chạy qua. Chung quanh trồng đủ loại cây cối, trên cỏ còn có thật nhiều các đồ chơi vui chơi giải trí cho thiếu nhi và các phương tiện để cho người lớn tập thể hình, rất thích hợp cho các lứa tuổi trong thành viên các hộ gia đình, sau khi ăn xong có thể tản bộ tiêu khiển sử dụng.

     Cô đánh giá bốn phía, đây là một khu dân cư xa hoa xây dựng ở ngay dưới chân núi. Xuyên qua bãi cỏ này, chính là bốn khu nhà trọ nhiều tầng màu trắng gạo, mỗi tòa nhà đều chỉ có năm tầng, mỗi một tầng lầu đều rất rộng. Bên dưới lầu, việc xanh hoá cũng làm rất tốt, bên cạnh còn điểm xuyết một hòn non bộ với các vòi phun nước. Dòng nước trong suốt từ trên đỉnh núi giả nhảy nhót phun rào rào xuống bên dưới, làm nước trong hồ lóe sáng lên. An Hồng nhìn mà không sao nén nhịn được phải dừng bước, cô nhìn trong chốc lát, rồi sau đó mới lại đi dọc theo con đường cho xe chạy đi về phía trước.

     Cô đi thẳng lên đường dốc, loáng thoáng đã nhìn thấy mấy tòa nhà màu trắng gạo nằm ẩn giấu ở bên trong bóng cây. Đó là khu nhà được sắp xếp. Càng đi vào trong, cây cối ven đường càng cao lớn tươi tốt. Bóng cây che mát, mang đến cho An Hồng một chút cảm giác mát mẻ.

     Cô lau cái trán đầy mồ hôi, phát hiện mình đã đi được 15 phút rồi, vậy mà vẫn còn chưa đi đến địa phương mà cô muốn đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.