Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 114: Cởi chuông còn phải nhờ người buộc chuông


Đọc truyện Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh – Chương 114: Cởi chuông còn phải nhờ người buộc chuông

  Editor: Mẹ Bầu

     Trần Hàng gọi thật nhiều cuộc điện thoại cho An Hồng, thế nhưng điện thoại của cô vẫn trong tình trạng tắt máy.

     Trần Hàng cảm thấy kỳ quái, một tuần trước An Hồng đã gọi điện thoại cho anh, nói mình sẽ đến ở thành phố J tham gia đấu thầu, thứ bảy phải đến uống rượu mừng của người bạn học cùng thời trung học, đợi đến chủ nhật sẽ cùng anh một chỗ ăn một bữa cơm. Nhưng là Trần Hàng chờ đến chủ nhật, thêm ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng không thấy điện thoại của An Hồng gọi đến. Cho đến buổi sáng ngày thứ tư, anh liền gọi điện thoại di động cho An Hồng, nhưng điện thoại của cô tắt máy.

     Mỗi một lần, cách độ một, hai giờ, Trần Hàng đều sẽ lại bấm gọi điện thoại cho An Hồng một lần. Thế nhưng mà luôn luôn chỉ có âm thanh nhắc nhở báo số điện thoại gọi đến đã tắt máy, Trần Hàng nghĩ nghĩ, @MeBau*[email protected]@ lật mở ngăn kéo tìm danh thiếp của An Hồng, bấm số điện thoại của công ty Phong Nguyên.

     Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh lễ phép nói cho anh biết: “Quản lý An xin nghỉ phép một tuần, phải đến thứ hai tuần sau mới trở về đi làm.”

     “Cô ấy đi ra ngoài đi du lịch sao?”

     “Về việc này tôi cũng không rõ lắm, hẳn là không phải như vậy đâu.” Ngữ điệu nói của tiểu thư lễ tân ở đại sảnh, đã có chút kỳ quái, dường như còn mang theo chút cười cười.

     “Tôi có việc gấp tìm cô ấy, xin hỏi cô có biết cô ấy có phương thức liên lạc khác hay không.”

     ” Về việc này tôi cũng không rõ lắm, bất quá có thể Tân tổng của chúng tôi có thể biết, để tôi nối máy giúp anh, xin chờ một chút.”


     Tân Duy tiếp được điện thoại của Trần Hàng, nghe nói anh muốn tìm An Hồng, có chút kinh ngạc: “Xin hỏi anh là ai?”

     “Tôi tên là Trần Hàng, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) là bạn thân của cô ấy ở thành phố J. Tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy, nhưng điện thoại di động của cô ấy vẫn luôn luôn trong tình trạng tắt máy.”

     Tân Duy trầm ngâm một khắc, nói: “Hành tung của Tiểu An tôi cũng không biết. Bất quá vài ngày nay tâm tình của cô ấy không được tốt lắm, cô ấy xin tôi được nghỉ phép một tuần, có lẽ là muốn đi đâu đó để giải sầu chăng.”

     “Tâm tình không tốt ư? Vì sao vậy?”

     “Về chuyện này tôi không tiện nói ra, vì đây là chuyện riêng của cô ấy. Nếu như anh muốn tìm cô ấy, thì Chủ nhật có thể gọi điện thoại cho cô ấy được, phỏng chừng khi đó cô ấy đã khởi động lại máy rồi cũng nên. Đến thứ hai tuần sau cô ấy phải trở về để đi làm.”

     Trần Hàng gặp hỏi không ra được tin tức gì, liền nhanh trí khéo léo nói xạo: “Là như vậy, An Hồng có một cô em gái, cô ấy lập tức muốn trở về nước để nghỉ hè, nhưng mà lại luôn luôn liên hệ không được với An Hồng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cho nên đã tìm tới tôi. Tôi lại đang ở thành phố J, thật sự là nóng ruột nên mới gọi điện thoại đến công ty của cô ấy để tìm An Hồng. Tân tổng, anh có biết đến cùng An Hồng đã xảy ra chuyện gì hay không?”

     Tân Duy biết An Hồng có một người em gái ở đang du học ở nước ngoài, nghe Trần Hàng nói như vậy, đành phải trả lời: “Tôi thật sự không liên hệ được với cô ấy. Cô ấy có vấn đề trong chuyện tình cảm, nghĩ muốn được yên tĩnh một mình một chút. Mời anh nói lại với em gái của cô ấyn di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn đến Chủ nhật thử liên lạc lại với cô ấy xem thế nào.”

     “Vấn đề tình cảm?” Trần Hàng nhíu mày, “Cùng Lộ Vân Phàm sao?”

     “Chuyện này…”


     “Tân tổng, anh cứ yên tâm, tôi là bạn thân của An Hồng đã rất nhiều năm nay rồi, mọi chuyện của cô ấy tôi đều biết hết, xin mời anh cứ nói thẳng.”

     Tân Duy thấy người này biết Lộ Vân Phàm, cũng không che giấu nữa: “Vâng, là chuyện với Lộ Vân Phàm, hai người bọn họ dường như là chia tay.”

     “Chia tay ư? Chia tay từ khi nào vậy? Vì sao lại chia tay? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Hàng vội hỏi.

     Tân Duy nghĩ nghĩ, liền nói đại khái câu chuyện cho Trần Hàng nghe: “Lộ Vân Phàm có bạn gái khác. Vảo buổi tối thứ sáu tuần trước chúng tôi tham gia dự thầu xong thì tham gia một buổi dạ tiệc nhỏ. Bạn gái của Lộ Vân Phàm, người ta làm ầm ĩ tới tận cửa, làm cho thật không vui vẻ. Tôi xem phản ứng của Tiểu An như vậy, phỏng chừng cô ấy cũng không biết chuyện gì. Bất quá người khác thì lại không hề nghĩ như vậy. Ngày hôm qua Tiểu An đến lại công ty, muốn xin tôi được nghỉ phép một tuần. Tôi nghĩ muốn để cho bản thân cô ấy được yên tĩnh một chút, đi ra ngoài chơi một chuyến cũng tốt.”

     Trần Hàng nói lời cám ơn với Tân Duy, sau đó treo điện thoại. Anh suy tư hồi lâu, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, liền cầm lấy chìa khóa xe xin phép lãnh đạo rồi lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.

     Lộ Vân Phàm họp xong xuống lầu trở về văn phòng, vừa đi, anh vừa nói qua với Tiểu Cao thu xếp một ít công việc. Khi đi qua cửa phòng khách, trong phòng có người nhanh chóng đứng dậy đi ra gọi: “Lộ Vân Phàm!”

     Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó là Trần Hàng. Thư ký Tiểu Tống cũng lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên: “Lộ tổng, vị Trần tiên sinh này luôn luôn ở chỗ này đợi ngài.”

     “Bác sĩ Trần, chuyện gì vậy?” Lộ Vân Phàm hỏi.

     “Tìm một nơi nào đó để nói chuyện một lúc.” Trần Hàng nâng nâng kính gọng vàng, ánh mắt lạnh lùng quét mắt qua Tiểu Cao cùng Tiểu Tống.


     Lộ Vân Phàm giao tập tài liệu trong tay cho Tiểu Cao: “Đi đến phòng làm việc của tôi trước đi.”

     Tiểu Tống rót một chén trà cho Trần Hàng, lúc rời liền đi khép cửa lại. Lộ Vân Phàm đi đến cạnh ghế sofa, nói: “Mời ngồi, bác sĩ Trần.”

     “Không cần đâu, tôi chỉ nói vài lời rồi sẽ đi ngay.” Trần Hàng nhìn lại Lộ Vân Phàm: “Chúng ta cứ việc nói thẳng ra với nhau, chuyện của anh và An Hồng như thế nào rồi?”

     “Chuyện của tôi và cô ấy hình như không cần thiết phải báo cáo cho anh biết thì phải!” Lộ Vân Phàm không khách khí ngồi xuống ở trên ghế so pha, ngẩng đầu nhìn Trần Hàng cười cười, “Thật xin lỗi, chân của tôi không được tốt, anh cứ tùy ý.”

     “Chuyện của anh, với tôi mà nói, chỉ một chút tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng mà vì có An Hồng cho nên chuyện này đối với tôi mà nói rất trọng yếu! Hiện tại tôi không sao tìm được cô ấy, điện thoại di động của cô ấy luôn tắt máy. Tôi biết tựa như giữa hai người đang có chút vấn đề. Lộ Vân Phàm, rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

     “Không thể trả lời.” Lộ Vân Phàm mở ra hai tay sang hai bên thành ghế, nhíu mày trả lời.

     Trần Hàng nhịn xuống sự tức giận. Kỳ thực ở trong lòng anh đã nghĩ ra đại khái được chuyện gì rồi. Hiện thời nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh kia của Lộ Vân Phàm, anh cảm thấy suy đoán của mình có lẽ là đúng rồi.

     Anh hỏi: “Lộ Vân Phàm, mấy tháng trước anh đến thành phố T tìm An Hồng, có phải là cố ý hay không?”

     “Là vì công việc thôi, bác sĩ Trần à, anh đã suy nghĩ nhiều rồi.”

     Trần Hàng không có để ý đến lí do thoái thác của anh, tiếp tục hỏi: “Những cục diện kiaà không phải là do anh bố trí hay sao?”


     “Tôia không biết anh đang nói cái gì.”

     “Lộ Vân Phàm! Vấn đề của tôi rất trọng yếu! Tôi hi vọng anh nghiêm túc trả lời tôi!”

     “Mắc mớ gì đến anh?” Lộ Vân Phàm rút ra một điếu thuốc châm lửa, “Bác sĩ Trần, tôi và anh hình như chúng ta không quen nhau thì phải.”

     “Nhưng mà tôi và An Hồng thì lại rất quen thuộc. Chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi!” Thấy Lộ Vân Phàm tươi cười vẻ mặt có chút vô lại, Trần Hàng tức giận.

     “Vậy sao, tôi ngược lại lại không biết, hóa ra quan hệ của hai người lại có thể tốt đẹp đến nước này rồi.” Lộ Vân Phàm rảnh rang hút thuốc, “Vậy thì anh phải đi tìm cô ấy chứ, tới tìm tôi để làm cái gì?”

     “Tôi không tìm thấy cô ấy! Tôi lo lắng cho cô ấy! Tôi lo lắng cô ấy gặp chuyện không may! Cô ấy…” Trần Hàng cố nhẫn nhịn, giọng điệu liền chậm lại, “Lộ Vân Phàm, tôi biết anh vẫn còn đang để ý đến chuyện năm đó, nhưng tất cả mọi chuyện này không phải đều đã qua rồi hay sao? Anh phải dùng tới trăm phương ngàn kế như vậy để đào một cái hố để cho An Hồng nhảy xuống hay sao? Anh đã dẫn cô ấy lên Thiên đường, hiện tại lại tự tay đẩy cô ấy vào trong địa ngục như vậy, anh có biết là anh đang làm cái gì hay không, hả?”

     “Tôi đương nhiên là biết chứ!”

     Lộ Vân Phàm lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trần Hàng: “Bị mang lên Thiên đường, rồi lại bị đẩy xuống Địa ngục, không chỉ phải là chỉ có một mình cô ấy thôi đâu.”

     “Anh! Anh có phải là đàn ông hay không vậy? Anh có biết anh làm như vậy hết thảy đối với An Hồng mà nói đã có ý vị như thế nào không? Anh có biết rằng, có lẽ sẽ hủy hoại cuộc sống của cô ấy hay không? Mấy năm nay quả thật cô ấy đã sông rất không dễ dàng, thật vất vả mới sống đến được bây giờ, vậy mà anh cư nhiên…”

     Nói còn chưa dứt lời, Lộ Vân Phàm đã đứng lên: “Bác sĩ Trần, tôi không có hứng thú nghe anh kể lại chuyện xưa. Tôi còn bận rộn rất nhiều công việc, nếu như anh không có chuyện gì khác, tôi nghĩ là anh có thể rời đi được rồi đó! Xin lỗi không tiễn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.