Đọc truyện Thanh Xuân Cho Anh – Chương 27: Lời hứa với mẹ vợ
Trương Hải vừa rời khỏi phòng…muốn tìm Thím Vương lấy thuốc bôi…Đã thấy Huệ Minh đứng ở khúc cua cầu thang….Nhìn thấy Trương Hải…Huệ Minh nhẹ nhàng bước đến nắm tay anh….
-” Mẹ sẽ về Mỹ trong đêm…”
Trương Hải cuối mặt…thở dài…
-” Để con gọi Chú Ngô đưa mẹ ra sân bay “
Không phải anh vô tình hay nhẫn tâm..
nhưng anh hiểu tính mẹ anh…Bây giờ muốn mẹ anh đối diện với Giản Bình…hoặc chấp nhận cô ngay điều làm khó cho hai người….
mọi thứ sẽ thật gượng gạo…Họ là hai người phụ nữ mà anh yêu quý nhất…
Hơn ai hết..anh muốn họ thật sự hòa hợp…..
nhưng vấn đề là cần thời gian…
-” Ừm…mẹ đi nhé…”
Huệ Minh nhìn anh vài giây, vỗ lên tay anh…cười nhạt…
-” Vâng….”
Trương Hải nhẹ gật đầu….
Khi Huệ Mình muốn xoay người…Anh nắm tay bà….Huệ Minh…quay lại…ánh mắt lóe chút vui mừng…
-” Mẹ….Con biết bây giờ muốn mẹ chấp nhận Tiểu Bình là làm khó cho mẹ…Nhưng mẹ chỉ cần mở lòng với cô ấy dù chỉ một lần…mẹ sẽ cảm nhận được sự đơn thuần và chân thành của cô ấy…Con may mắn vì con được sinh ra trong gia đình mình…Còn Tiểu Bình thì không được may mắn như con hay như bao người khác? Cô ấy sinh ra và lớn lên đã chịu nhiều thiệt thòi….Con mong rằng một ngày nào đó mẹ sẽ giúp con cho cô ấy hiểu được tình thân gia đình là gì…”
Huệ Minh…im lặng lắng nghe anh nói…Bà mỉm cười vỗ nhẹ tay anh…
-” Cho mẹ thêm thời gian….”
-” Con đưa mẹ xuống..”
Trương Hải ôm vai…đưa bà xuống lầu…Huệ Minh tuy vẫn còn chút khuất mắc nhỏ trong lòng…nhưng nghe lời bộc bạch thâm tình của con trai…lòng bà cũng nhẹ hơn phần nào….Lúc Trương Hải đưa Huệ Minh xuống chỉ còn Lãnh Thiên Vy…..Không thấy bóng dáng Triệu Vân….Anh cũng không buồn hỏi đến…..Lãnh Thiên Vy mắt thấy anh…đầu vẫn nhìn xuống đất…đến khi ra xe….cô ta mới dám mở miệng…
-” Anh…em xin lỗi…”
Hai tay cô tay nắm chặt vào nhau..lấy hết can đảm…mới thốt nên lời…
Không ngờ Trương Hải…lại không quan tâm anh hờ hững trả lời…
-” Người em nên xin lỗi không phải là anh…mà là vợ anh “
Chữ ” Vợ Anh ” Trương Hải nhấn mạnh….
Lãnh Thiên Vy đâu ngu dốt mà không hiểu ra dụng ý của anh…cô im lặng cho đến khi ngồi vào xe…..
**********************
Trên con đường trãi đầy đất sỏi…hai bên trồng rất nhiều cây hoa bằng lăng…nhìn từ xa…dưới màu xanh của cây tươi mát…là những cánh hoa bằng lăng màu tím thơ mộng…phủ dài cả đoạn đường….
Xe ngừng trước một khu mộ nhỏ…
Nghĩa địa rất thưa thớt,Giản Bình dắt Trương Hải quẹo qua mấy khúc quanh theo hướng dẫn của cô, vòng qua một khoảnh đất trống nhỏ, cuối cùng mới tới nơi.
Chỗ này chỉ là một khu mộ bình thường, không có người chăm sóc, trông nom, khắp nơi đều là phần mộ hoang vu, cỏ dại đủ loại mọc đầy, nhìn u buồn lạ lùng.
Giản Bình quỳ trước mộ mẹ, lấy khăn đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng lau chùi bụi trên bia rồi đặt bó hoa cúc trắng… lên mộ.
Trương Hải ở bên lặng lẽ nhìn cô, anh vòng ra phía sau…nhổ những phần cỏ mọc leo lên trong mộ….Mộ của mẹ Giản Bình được xây và sơn bằng vôi trắng..nên cỏ không mọc lên được…chỉ mọc dại chen chút lát đát hai bên…Chỉ vài phút ngôi mộ đã được dọn sạch sẽ dưới bàn tay của Trương Hải…
Nhìn người đàn ông của mình luôn ưa sạch sẽ…an nhàn những lại không ngại khó tỉ mỉ…dọn mộ cho mẹ…lòng Giản Bình hạnh phúc biết bao….Cô kéo anh lại nắm chặt tay anh…
-” Mẹ, con kết hôn rồi.”
Giản Bình siết tay Trương Hải
-” Anh ấy tên Trương Hải…anh ấy đối xử với con rất tốt”
Trương Hải chăm chú nhìn người phụ nữ trong ảnh… Giản Bình xinh đẹp rất giống mẹ cô, nhất là đôi mắt to tròn đen láy,
dường như được làm bằng nước mùa thu…trong veo…khi cười thì cong cong như ánh trăng lưỡi liềm…vừa rực sáng lại dịu dàng…
Anh thả tay Giản Bình ra…Thắp cho bà một nén hương trầm…sửa lại bó hoa trên mộ…
quỳ thẳng trên đất, dập đầu ba cái, trịnh trọng kêu một tiếng mẹ.
-“Mẹ con là Trương Hải….con hứa với mẹ…
con sẽ thay mẹ yêu thương và chăm sóc Tiểu Bình thật tốt…mong mẹ yên lòng”
Một câu của anh khiến nước mắt Giản Bình tuôn rơi. Cô còn nhớ lúc nhỏ, cho dù nhà không có tiền, mẹ luôn nghĩ mọi cách cho cô thứ tốt nhất, không để cô phải chịu thiệt thòi…
-” Hải…anh biết không…lúc em còn nhỏ mẹ hay nói…đặt cho em cái tên Giản Bình vì muốn cho em sau này lớn lên..có cuộc sống luôn bình an…Trước em không tin, vì từ khi mẹ em mất….ba em lại bỏ lại em đi cùng người đàn bà khác…Em phải tự bươn tự trãi từ năm em 14 tuổi…cuộc sống cô độc…sớm chịu lũi thủi một mình… làm sao dính líu đến hai chữ bình an được nữa.Nhưng từ khi gặp anh, hình như tất cả mọi chuyện đều rẽ sang lối khác… Hiện giờ em thật sự rất hạnh phúc….như mẹ em hi vọng, bình an hạnh phúc. Đáng tiếc bà không được chứng kiến.”
Càng nói giọng Giản Bình nghẹn ngào lạc đi…Trương Hải đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng không khuyên dỗ. Những năm qua nhất định cô đã chịu đủ uất ức, lần này để cô khóc cho đã đi, trút hết một lần…rồi từ nay cô chỉ còn niềm vui và hạnh phúc…vì anh sẽ không để cô phải chịu khổ cực hay tủi nhục….
Nửa tiếng sau hai người mới rời khỏi nghĩa trang…Xe chạy vào khu xóm nhỏ…vì đường rất hẹp…nên Trương Hải phải để xe ngoài đầu đường….những người dân ở đây ai cũng xúm lại bàn tán…vì ở khu quê nghèo lại xuất hiện chiếc xe sang trọng…không khỏi khiến họ lóe mắt và bất ngờ…..
-” Cháu chào Cụ ạ…”
Giản Bình xuống xe không ngừng ngoan ngoãn chào hỏi những người hàng xóm…ai cũng cau mày quan sát Trương Hải và Giản Bình…Vẻ ngoài bắt mắt của Trương Hải đối với những người dân nơi đây anh không thua bắt cứ minh tinh nổi tiếng nào trên TV…chỉ đơn giản áo sơ mi trắng kết hợp quần âu…vẻ đẹp trai cũng hơn phần thiên hạ…nhìn cô gái nhỏ xinh xắn bên cạnh…mọi người thấy quen nhưng lại không nhìn ra…
họ từ khi nào lại quen với người giàu có như thế này…
Đến khi Giản Bình cất tiếng chào họ….lúc này họ mới nhận ra…
-” Ôi…Tiểu Bình là con đúng không…trời ơi bây giờ sao xinh đẹp quá…Bà thật nhận không ra “
-” Tiểu Bình hơn nửa năm nay con đi đâu…ôi con bé giờ xinh đẹp quá đi “
-” Tiểu Bình…là Tiểu Bình…Con bé khác quá…Sao lại đẹp thế này…”
……………..
Ở thôn quê người dân thường nhiệt tình chất phát…gặp lại cô gái nhỏ mọi người không ngừng hỏi thăm…
-” Đây là…Tiểu Bình à…đây là bạn cháu sao?
Trương Hải mỉm cười…không mấy thân thiện nhưng cũng không quá lạnh nhạt…
Giản Bình lúc này mới nhớ đế Trương Hải bị bỏ quên một bên cô kéo anh đến..ôm lấy tay anh…..
-” Dạ…anh ấy tên là Trương Hải là chồng con ạ “
-” Hả? “
Đồng loạt mọi người điều có chung một phản ứng…cô mất tích đâu một thời gian giờ quay về đã kết hôn…không bất ngờ thì là gì….
Giản Bình cười đến vui vẻ…đuôi mắt cong cong tràn ngập hạnh phúc….
Chỉ là ngạc nhiên rồi ai cũng lấy lại bình tĩnh…không ngừng chúc mừng cô…còn chúc cô sớm sinh quý tử…..
Giản Bình nắm tay Trương Hải đi theo đường mòn về nhà mình….trên đường cô ríu rít kể anh nghe chuyện này…chuyện kia về tuổi thơ cô…cô chỉ anh thấy…những nơi kỉ niệm gắn liền với cô….
Trương Hải im lặng lắng nghe rất nghiêm túc …nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cô anh cũng vui lây…chỉ thầm nói với mình…quá khứ của cô không có anh..nhưng hiện tại và tương lai anh sẽ nắm tay cô đi suốt đoạn đường còn lại…
-” Tới rồi…đây là nhà em “