Thanh Xuân Cho Anh

Chương 24: Muốn đợi anh trở về


Đọc truyện Thanh Xuân Cho Anh – Chương 24: Muốn đợi anh trở về

Huệ Minh chần chờ không biết phải làm sao…lúc chưa đến đây bà cũng có suy nghĩ giống như Lãnh Thiên Vy…nhưng không hiểu sao…bây giờ bà cảm thấy không đành lòng….vì đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ đấy hay vì sự yếu đuối cố tỏ ra mạnh mẽ..từ lúc giờ bà quan sát dù run rẩy…hoang mang…nhiều lúc uất ức…mắt cũng ửng đỏ tuyệt nhiên cô bé đó vẫn mạnh mẽ không cho mình rơi nước mắt…

Lãnh Thiên Vy liếc nhẹ sang Triệu Vân….cô ta bước đến nắm tay Huệ Minh…

-” Dì…cô ta là một con rắn độc…dì để cô ta ở cạnh bên anh Hải.. sẽ hủy hoại cả tương lai của anh ấy…còn nữa…dì làm vậy sẽ không công bằng với chị Tiểu Vân…Dì nghĩ có đúng không?”

Huệ Minh quay sang nhìn Triệu Vân…Cô ta cúi mặt…cười gượng…càng làm Huệ Minh xót xa…càng ngẫm nghĩ thấy lời Lãnh Thiên Vy càng đúng…bà hít thở sâu…hướng về Giản Bình….

-” Cô Giản!  cô ra giá đi… cô muốn bao nhiêu sẽ rời khỏi con trai tôi “

Thím Vương quýnh quáng cả lên khi nghe bọn họ muốn đuổi Giản Bình ra khỏi nhà…

mà bà lại bất lực không biết làm sao…bà không biết ai đúng ai sai…nhưng hiện giờ cậu chủ chưa về…nếu Giản Bình bị đuổi ra khỏi nhà bà biết ăn nói làm sao với Trương Hải…..

-” Bà chủ…bà nghe tôi nói được không…bà đừng làm vậy với Tiểu Bình…đợi cậu chủ về rồi tính được không bà…”

Thím Vương…tha thiết mong rằng Huệ Minh nghĩ lại…

-” Bà im miệng…nếu không muốn bị đuổi khỏi đây cùng cô ta….Còn cô…cô muốn bao nhiêu…có nghe dì tôi hỏi không? “

Giản Bình hít thở sâu…cô mím chặt môi tái nhợt….không quan tâm Lãnh Thiên Vy…cô nhìn thẳng vào mắt Huệ Minh…giọng nói có chút run rẩy nhưng rất kiên quyết…


-” Xin lỗi…cháu không cần tiền….Khi chúng cháu quyết đến bên nhau là do anh ấy bắt đầu…nếu bây giờ chính miệng anh ấy nói kết thúc…. cháu sẽ ra đi…không luyến tiếc hay níu kéo….cũng như sẽ không mang theo bắt cứ thứ gì không thuộc về cháu “

Huệ Minh nhướn mài…

-” Ý cô là?”

-” Cháu muốn đợi anh ấy về….. “

Giản Bình hai tay buông xuống nắm chặt vào nhau…lấy hết can đảm đối diện với ánh mắt sắc bén của Huệ Minh….

-” Cô thật không đơn giản “

Bà nhếch môi…đúng là bà đã nhìn lầm…Thế mà lúc đầu còn thương hại cho cô….

Lãnh Thiên Vy nhìn sang Triệu Vân…sau đó cô ta đứng bật dậy…nghiến răng trừng lấy Giản Bình…

-” Đồ mặt dày này…rượu mời không uống muốn uống rượu phạt….Một xu cũng không có…cô cút khỏi đi cho tôi…cút khỏi mắt chúng tôi….đồ không biết liêm sỉ….”

Lãnh Thiên Vy biết Huệ Minh im lặng không ngăn cảng…cô ta được nước làm tới.Không kiêng dè tấn cô Giản Bình,vừa xô vừa đẩy.

Cả người Giản Bình chao đảo…cánh tay đau nhói vì móng tay sắc nhọn của Lãnh Thiên Vy cào lấy…đau rát không thôi….

-” Không… tôi không đi…cô không có quyền đó…tôi sẽ đợi anh ấy về…”

Bàn tay nhỏ trắng bệch vịnh lấy đầu ghế sopha…nhưng thân thể yếu ớt…sức khỏe không đủ để có thể chống cự…Lãnh Thiên Vy lên cơn điên thật sự…cô ta vừa lôi vừa kéo…một tay còn bấm nút điện thoại..quát lớn vào điện thoại…

-” Anh lên đây cho tôi…giúp tôi một tay “

-” Ôi! Cô Vy cô đừng làm thế…Cậu chủ mà về là không xong đâu….”

Thím Vương xớ rớ ngăn cảng…bà thấy mặt Giản Bình ngày càng trắng bệch…lại nghe Lãnh Thiên Vy gọi điện kêu người cô ta lên…bà vô cùng lo lắng….sao giờ này Trương Hải lại chưa về không biết Giản Bình chống cự được bao lâu….

-“Bà chủ tôi xin bà…bà để cậu chủ về rồi giải quyết được không..đừng làm vậy với con bé”

Thím Vương không kìm được nước mắt….


Huệ Minh bất lực thở dài…

-” Tiểu Vy hay là thôi đi con….”

-” Dì…dì mềm lòng thì hãy để con…cô ta trơ tráo thế là cùng…”

Cánh cửa mở ra tên tài xế của Lãnh Thiên  Vy vừa gọi cũng đã đến..anh ta nhìn cảnh hỗn loạn hơi bất ngờ…

-” Đứng đó làm gì…phụ tôi lôi cô ta xuống xe….Loại đàn bà không biết nhục là gì….

nhanh lên..”

Người đàn ông cao to nhanh chạy đến…nắm cánh tay Giản Bình…cùng Lãnh Thiên Vy lôi cô ra cửa…

Giản Bình luc này bắt đầu hỏang sợ…nỗi sợ không thể gặp anh…nước mắt cô lờn quanh hốc mắt chỉ trực chờ là rơi…cô như quỵ xuống để hai người đó lôi…

-” Buông tôi ra…tôi muốn đợi anh ấy….tôi không muốn đi…xin cho tôi đợi anh ấy về đi mà….”

-” Cô Vy…cô muốn mang Tiểu Bình đi đâu…cô làm sao ăn nói với cậu chủ “

Thím Vương vẫn không bỏ cuộc….

-” Tôi sẽ đưa cô ta đi một nơi thật xa…khi nào anh tôi kết hôn với chị Tiểu Vân…tôi sẽ thả cô ta về…có về thì sao chứ…mọi chuyện đã xong xuôi…nói cô ta bỏ trốn theo nhân tình…anh tôi cũng sẽ tin thôi…Nói chung chỉ cần không cho cô ta bên cạnh anh Hải…thì làm gì cũng được…bà mà hé miệng thì biết hậu quả rồi đó….đưa cô ta đi…”

Nghe lời Lãnh Thiên Vy nói mà sống lưng Giản Bình lạnh toát…cô càng vùng vẫy dữ dội….


-” Buông ra…buông ra…tôi xin cô…tôi không đi…. “

Mặc Giản Bình van xin…nài nỉ…họ vẫn lôi cô xềnh xệch ra hướng  cửa…

Khi Giản Bình thật sự cho rằng đời này cô sẽ vĩnh viễn không được gặp anh….cánh cửa bất ngờ bị một lực bên ngoài đạp vào  rất mạnh….

Trương Hải bước vào phía sau anh là Joll và Tài xế Ngô….

Lãnh Thiên Vy há hốc miệng…quên cả bỏ tay Giản Bình ra…

Lần đầu Huệ Minh mới nhìn thấy sắc mặt con trai bà khủng bố như vậy…âm trầm đến đáng sợ….tự nhiên bà thấy chột dạ….

Không ngờ anh sẽ xuất hiện…Triệu Vân cũng hốt hoảng không kém Lãnh Thiên Vy…hai tay bấu chặt vào ghế….cô đã điều tra biết được hôm nay anh đến công ty vì có cuộc hẹn quan trọng nên khi Huệ Minh và Lãnh Thiên Vy về nước được ba ngày…bọn họ âm thầm lên  kế hoạch.. hôm nay biết anh không có ở nhà mới tìm đến gặp Giản Bình….

Thím Vương gặp Trương Hải về….bà thở hắt ra…nỗi vui mừng không nói nên lời….

-” Buông cô ấy ra “

Trương Hải bước từng bước đến gần Giản Bình…cảm nhận  khí lạnh toát từ người anh tên tài xế…nhanh chóng buông tay….sợ sệt đứng qua một bên….

Trương Hải đỡ lấy thân hình sắp đứng không vững của Giản Bình vào lòng…nhìn cô từ trên xuống dưới…trên tay,  trên vai, trên cổ, không nơi nào không có dấu đỏ và các vệt cào…trái tim Trương Hải thắt lại….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.