Đọc truyện Thanh Xuân Bên Anh – Chương 13: Công viên Ocean Park cùng anh
7h sáng hôm sau
Cốc cốc
– Diệp Diệp, em đã dậy chưa.
Hôm nay là ngày hẹn hò chính thức của Diệp Nhi và Kì Lân. Kì Lân vì chuyện tối qua mà cả đêm không ngủ được. Con mèo nhỏ cuối cùng cũng rơi vào tay anh, niềm vui khiến anh gần như thức trắng cả đêm chỉ chợp mắt được vỏn vẹn 2 tiếng. Sau khi tỉnh dậy anh chuẩn bị đồ đạc cùng cô đi hẹn hò. Điểm hẹn hò đầu tiên của hai người là ” công viên đại dương Ocean Park ” thuộc thành phố HongKong
– Đợi em một chút
Hôm nay Diệp Nhi diện cho mình chiếc đầm xuông cổ tròn tay lỡ màu trắng, ở eo có đai thắt nơ. Viền váy được trang trí thêm những hạt ngọc trai tinh khiết. Tóc được thả xuống dài ngang vai, chân đi đôi giày cao gót 4p trông rất xinh đẹp và quyến rũ, cùng với đó là chiếc túi sách màu xanh ngọc mà cha cô tặng cho cô.
Cạch. Cửa phòng được mở ra, mà cô giống như tiên như hạ phàm vậy. Anh nhìn cô đến ngây ngốc, vẫn biết là cô rất xinh đẹp nhưng chỉ cần thoa một chút son thôi là cảm thấy cô vô cùng quyến rũ
– Anh nhìn gì vậy, đi thôi
Lần này cô là người chủ động nắm tay anh đi xuống dưới nhà
– Thiếu gia, tiểu thư hai người có muốn ăn sáng xong rồi đi không
– Chúng tôi sẽ ăn bên ngoài
Cô mỉm cười nói với quản gia, rồi cùng anh ra ngoài. Cảm giác nắm tay của anh thật thích nha.
_______________
Công viên đại dương Ocean Park
– Oa, công viên này cũng rộng quá đi _ ở HongKong lâu như vậy nhưng Diệp Nhi vẫn chưa từng đặt chân đến công viên này. Trước khi gặp anh, cô vẫn là một cô gái không thích ồn ào, thích một mình đọc sách, không thích chốn đông người. Do vậy cô chỉ thân duy nhất với hai người là Khả Ngân và Nam Ca. Sau khi gặp anh, cô thay đổi. Trở thành một cô gái hoạt bát, thích nói cười, cũng thích trốn đông người.
– Nếu em thích, anh có thể xây cho em một cái lớn hơn _ thấy Diệp Nhi thích như vậy anh cũng vui. Sở dĩ anh biết cô có tính khá trầm rất giống anh. Nhưng anh cũng muốn thay đổi bản thân, thay đổi cả cô để cả hai có thể vui vẻ và hạnh phúc như bao người khác. Anh không muốn tình yêu của bọn họ tẻ nhạt, nhàm chán
– Thôi đi, rất tốn kém _ Quá khoa trương đi, thích thì đến đây là được. Nhà họ cũng cách đây không quá xa, vả lại đến đây có rất nhiều người làm cô cảm thấy rất vui.
– Đi thôi _ anh dắt tay cô đến trạm mua vé. Hai người vẫn đứng xếp hàng như bao người khác, vì cô nói với anh ” cô muốn giống như người bình thuờng, không muốn quá đặc biệt “. Nếu không chỉ cần anh nói một câu là không phải đứng hứng nắng để lấy hai tấm vé rồi.
Điểm đặt chân đầu tiên của hai người chính là ” nhà hát Đại Dương “. Nhà hát đại dương là nơi những chú cá heo, những chú sư tử biển. Diệp Nhi nghe cái tên cảm thấy thích thú nên kéo Kì Lân theo luôn.
Ngồi xuống ghế khán giả Diệp Nhi vô cùng háo hức
– Em chưa từng xem cá heo biểu diễn bao giờ. Trước kia chỉ được đi dự tiệc cùng bạn bè và cha mẹ. Thật không ngờ thế giới bên ngoài vui vẻ đến vậy _ mặc dù cô không thích chốn đông người ngưng lần nào cha mẹ cô cũng ép đi để làm quen với các nhân vật có máu mặt trong xã hội. Nhân tiện dắt cô đi gặp con rể tương lai. Nhưng lần nào đến, cậu con rể này cũng lấy cớ và vắng mặt.
– Sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em đi được chứ _ anh xoa đầu cô nói. Được sinh ra trong gia đình danh giá cũng không sung sướng gì. Thật ra cô muốn gia đình mình chỉ là một gia đình nông dân nhỏ. Có cha, có mẹ và còn có cô sống trong hoàn cảnh bình thường, giống như bao người khác. Nhưng cũng chỉ là ước mơ mà thôi. Vì cuộc sống của cô vốn không giống người khác
– Được, sau này anh hứa phải dẫn em đi vòng quanh thế giới đó.
– Anh hứa
Sau khi xem xong màn biểu diễn của cá heo và sư tử biển, hai người ra ngoài đi dạo bộ. Đi được một đoạn, Kì Lân bỗng ngồi xuống, vỗ vỗ lưng của mình
– Lên đi, đi nữa sẽ rất mỏi
– Nhưng leo lên lưng anh, anh sẽ rất mỏi _ Cõng cô anh sẽ thấy rất mệt. Cô cũng không muốn làm anh mệt nên lấy lí do từ chối
– Anh là người luyện võ đấy, em lo gì
– Anh biết võ sao _ Diệp Nhi ngjac nhiên, từ trước đến giờ cô chưa có nghe anh hay ai nói ra anh là người luyện võ. Thảo nào, người anh lại đẹp đến vậy, cơ bụng, cơ bắp đều…aizza Diệp Nhi mày đang nghĩ cái gì vậy
– Sao em lại đỏ mặt
– Á em…tại tại trời nắng haha…là trời nắng nên em đỏ mặt _ cầu trời đất, mong rằng anh ấy không phát hiện, nếu không có đào hố chui xuống đất cô vẫn chưa hết xấu hổ.
– Lên đi
– À, được _ muốn không mất mặt thì phải leo lên thôi. Dù sao cũng không có ảnh hưởng gì
Hai người, một người cõng một người khiến do dân đi đường cảm thấy thật ngưỡng mộ. Nam áo sơ mi trắng quần âu, nữ một thân váy trắng nhìn như đôi tiên đồng ngọc nữ trên trời xuống vậy. Thật ngưỡng mộ mà