Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 293: Mẹ cô biết cô hung dữ thế này không? (10)


Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 293: Mẹ cô biết cô hung dữ thế này không? (10)

Editor: Nguyetmai

“Bà ấy bảo cô đi thì cô đi đi.”

Nghe Tần Sở nói như vậy, Giang Lâm Nguyệt lập tức vui vẻ, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

Có phải là Tổng giám đốc đồng ý dẫn cô ta về nhà ăn cơm không? 

Lúc này, Tần Sở nói thêm: “Sao cô còn không đi, chờ ở đây làm gì?”

“Tôi… xe của tôi bảo dưỡng rồi, còn chưa tới ngày lấy lại, cho nên tôi muốn…”

“Cô có thể đón taxi đi.” Tần Sở ngăn lời Giang Lâm Nguyệt muốn nói.

“À, vâng, Tổng giám đốc Tần, tôi thu dọn đồ rồi đi ngay.” Nghe Tần Sở nói vậy, mặc dù trong lòng Giang Lâm Nguyệt hơi thất vọng, nhưng vẫn không làm tắt được nhiệt tình đến nhà họ Tần ăn cơm.

Nếu cô ta được sự tán thành của ông Chủ tịch và bà Chủ tịch, thì chuyện vào nhà họ Tần chỉ là sớm hay muộn mà thôi. 

Giang Lâm Nguyệt đi rồi, Tần Sở cũng thu dọn đồ ra ngoài.

Có điều, anh không lái xe về nhà, mà lái xe đến khu điều dưỡng phía Nam đón Hoắc Miên tan làm.

Đến nơi, Tần Sở gửi tin nhắn Wechat: “Anh tới rồi.”

Ba phút sau, Hoắc Miên chạy ra khỏi bệnh viện hơn năm trăm mét mới thấy xe của Tần Sở. 


Đương nhiên, đây là do cô yêu cầu, cô không muốn bị đồng nghiệp thấy xe sang trọng đưa đón mỗi ngày, sẽ bị người ta chỉ trích.

“Hôm nay anh tan làm sớm.” Hoắc Miên cười khẽ.

“Ừ, lát nữa em muốn ăn gì?”

“Chúng ta mua thức ăn về nhà nấu, anh muốn ăn gì?” Tâm trạng Hoắc Miên rất tốt.

“Anh có hẹn với Cao Nhiên, cậu ấy bảo chúng ta chọn chỗ.”

“Anh lại hẹn Cao Nhiên? Em có nên gọi Linh Linh đi cùng không?” Hoắc Miên cười nghịch ngợm.

“Tốt nhất là không nên.”

“Sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng thấy bọn họ không thích hợp? Không cần làm mai nữa?”

“Không phải, hôm nay Cao Nhiên dẫn theo bạn gái.”

“Ơ, Cao Nhiên thoát FA rồi à?” Hoắc Miên hơi bất ngờ.

“Anh không rõ lắm, lát nữa gặp mặt mới biết được.”

Tần Sở không muốn nhiều lời, lái xe chở Hoắc Miên dạo quanh thành phố.


Cuối cùng, Hoắc Miên nói muốn ăn món cay Tứ Xuyên, cho nên Tần Sở dừng xe trước cửa tiệm món cay Tứ Xuyên nổi tiếng.

Tần Sở gọi điện thoại cho Cao Nhiên nói địa điểm.

Mười lăm phút sau, Cao Nhiên lái xe tới, một cô gái mặc váy màu vàng nhạt bước xuống từ chiếc Jaguar.

Cô gái khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mắt to, da trắng, mái tóc dài đen nhánh, đạt tiêu chuẩn người đẹp. 

Nói thật, Hoắc Miên cảm thấy khí chất của cô ta kém xa Chu Linh Linh. Nhìn cô ta có vẻ yếu đuối, nhìn là biết thuộc loại chỉ biết nũng nịu.

Không giống kiểu phụ nữ mạnh mẽ như cô và Linh Linh. 

“Các cậu chờ lâu rồi à?” Cao Nhiên dẫn bạn gái đi tới, cười hỏi.

“Không lâu lắm, mới có mười lăm phút mà thôi.” Quan niệm về thời gian của Tần Sở rất chính xác.

Cao Nhiên bật cười: “Ôi, thời gian của Tổng giám đốc Tần rất quý giá, chờ tôi tận mười lăm phút là nể mặt quá rồi, hôm nay tôi mời.”

“Lúc đầu tôi cũng không có ý định mời, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Hoắc Miên, cô quản chồng cô đi, nói với cậu ấy mất hứng quá.” Cao Nhiên chán nản.

“Chồng tôi nói không sai, không phải anh nói muốn mời chúng tôi ăn sao?” Hoắc Miên cố ý nói như vậy.

“Quả nhiên là người một nhà, người này còn đen tối hơn người kia.”

Trong lúc nói cười, bốn người cùng ngồi xuống, phòng riêng không lớn lắm, nhưng cũng khá rộng rãi.

“Đây là…” Hoắc Miên nhìn thoáng qua bạn gái của Cao Nhiên.

“Đây là bạn tôi, Lâm Tuyết Kiều.”

“Bạn à? Không phải là bạn gái sao? Cần gì giới thiệu kín đáo như vậy?” Hoắc Miên nhiều chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.