Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 284: Mẹ cô biết cô hung dữ thế này không? (1)
Editor: Nguyetmai
Hoắc Miên đang ngồi ở bàn làm việc viết tư liệu. Nghe tiếng ồn ào của Vương Đình Đình, cô không ngẩng đầu lên, mà lấy một tờ hóa đơn phạt từ trong ngăn kéo ra.
Trên tờ hóa đơn ghi nộp phạt năm trăm tệ.
Nói cách khác, sau khi chơi cờ cùng ông cụ, Hoắc Miên chủ đi đến phòng tài chính nộp tiền phạt.
Thấy hóa đơn, Vương Đình Đình chán nản không nói được câu nào.
Nói thật, cô ta chưa từng thấy người biến thái nào như Hoắc Miên, ngay cả nộp tiền phạt cũng chủ động đi nộp.
“Còn việc gì không? Không có việc gì thì đi làm việc của cô đi. Lúc rảnh rỗi nhớ luyện tập kỹ thuật ghim kim, sau này nếu có người bệnh khiếu nại thì phải phạt tiền đấy.”
Mấy cô y tá không dám nhiều lời, lập tức ra khỏi cửa.
“Hoắc Miên là cái thá gì chứ? Thật tức chết đi được, loại phụ nữ như cô ta, không xinh đẹp, không vóc dáng, mặc đồ rẻ tiền, lại còn low nữa, không biết tại sao cậu Tô lại coi trọng cô ta?” Vương Đình Đình ước ao, ghen tị, thù hận.
“Nghe nói y tá trưởng từ chối cậu Tô.” Một cô y tá mới tới chen lời.
“Từ chối gì chứ, buồn cười chết tôi. Các cô còn quá trẻ, tôi nói cho các cô nghe, từ chối chỉ là mặt ngoài thôi, nói không chừng cô ta đã leo lên giường cậu Tô từ lâu rồi. Cô ta là loại phụ nữ bên ngoài càng đứng đắn thì đằng sau càng hư hỏng, hừ, tôi thấy loại phụ nữ này nhiều rồi.”
Nghe Vương Đình Đình nói như vậy, mấy cô y tá khác cũng hùa theo nói xấu.
Hoắc Miên không ngại người khác nói cô như thế nào, nguyên tắc của cô là làm tốt công việc của mình, dù sao thì cô cũng không thể mong tất cả mọi người đều thích cô, cô đâu phải là nhân dân tệ đâu.
Sắp đến giờ tan làm, Hoắc Miên thấy Tống Lâm đi vào.
“Trưởng phòng Tống.” Hoắc Miên đứng dậy cười nói.
“Có rảnh không? Có muốn đi uống một ly với tôi không?”
“À… vâng.” Đối với lời mời của Tống Lâm, Hoắc Miên không biết phải từ chối như thế nào.
Giờ tan làm, Hoắc Miên tranh thủ gửi tin nhắn Wechat cho Tần Sở: “Chồng ơi, em đi ăn với đồng nghiệp, sẽ về nhà hơi muộn.”
“Không được uống rượu!” Tần Sở trả lời bốn chữ.
“Tuân lệnh, Tần đại nhân.”
Sau đó, Hoắc Miên và Tống Lâm lái xe đến một tiệm thịt nướng kiểu Hàn ở trung tâm thành phố.
Căn phòng riêng không lớn, mặt trải Tatami, thanh lịch mà không mất đi sự thú vị.
Lúc Tống Lâm không mặc đồng phục nữa, mà thay đồ bình thường, trông cô ta cũng rất gợi cảm, vì cơ bản là ngực Tống Lâm rất lớn.
Đi cùng với Tống Lâm, ngực Hoắc Miên trở thành sân bay, quắt queo như thể học sinh trung học.
“Trưởng phòng Tống, cô có tâm sự gì à?”
“Không, tôi chỉ là thưởng thức cô, muốn cùng cô ăn một bữa cơm mà thôi.” Tống Lâm cười khẽ.
“Thưởng thức tôi?” Hoắc Miên rất bất ngờ.
“Tôi nghe không ít chuyện về cô, không ngờ cô lại từ chối lời mời đưa ra nước ngoài học tập của viện trưởng. Cô biết có bao nhiêu người muốn đi nước Anh không?”
“À, chuyện đó sao, nó thật sự không thích hợp với tôi.”
“Về chuyện chỉnh đốn và cải cách khu điều dưỡng phía Nam, có rất nhiều người giận mà không dám nói gì. Trong hội nghị lần trước, cô dám công khai đối đáp với phó viện trưởng, trong khi cô không có SEI. Chỉ riêng chuyện này thôi, tôi xin kính cô một ly.”
Nói xong, không đợi Hoắc Miên trả lời, Tống Lâm uống cạn ly bia.
Hoắc Miên xấu hổ, chỉ có thể uống theo một ly.
“Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ nói thật mà thôi. Lúc đầu tôi đến khu điều dưỡng phía Nam, tôi đã biết thanh danh của nơi này rất kém, nhưng tôi vẫn muốn tới. Sau khi đến đây, tôi phát hiện nơi này có đầy đủ mọi thứ, hoàn cảnh tốt, thiết bị tốt, chỉ là bầu không khí quá tệ. Nếu chỉ vì điều này mà làm hỏng một khu điều dưỡng cao cấp thì thật sự đáng tiếc lắm. Tôi chỉ đưa ra đề nghị, mấu chốt là viện trưởng Ngô có tiếp thu hay không.”
“Hoắc Miên, thật ra có rất nhiều người bàn tán rằng cô là người tình của viện trưởng Ngô…” Tống Lâm nhìn chằm chằm Hoắc Miên, nói rõ từng chữ từng câu.