Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 282: Cần phải thay đổi bầu không khí khiếm nhã (4)
Editor: Nguyetmai
“Ừm, em đói rồi, tối nay có món gì ngon vậy?” Hoắc Miên thè lưỡi.
“Đợi một lát nữa thì biết, mau rửa tay đi.”
Hoắc Miên lên lầu thay bộ đồ mặc ở nhà màu đỏ nhạt, sau đó rửa tay rồi đi xuống lầu.
Tần Sở đã dọn đồ ăn lên bàn. Không ngờ… lại là một bữa tiệc hải sản lớn.
Ốc xào cay, cua hấp, nghêu luộc, sò điệp hấp miến tỏi, ốc xà cừ luộc, còn có món tôm tít hấp cô thích ăn nhất.
“Anh đi chợ hải sản mua à?”
“Không, anh cho người của công ty mua của dân chài, hải sản được mua trực tiếp từ thuyền đánh cá về bến, khá là tươi ngon.”
“Chồng à, chỉ có anh hiểu em.”
Hoắc Miên nhìn cả bàn hải sản mà muốn chảy nước miếng.
“Thích ăn thì ăn nhiều vào, nhưng phải húp canh gừng ấm bụng trước đã.” Nói xong, Tần Sở đưa một bát nước gừng đường đỏ cho Hoắc Miên.
Đối với sự chăm sóc chu đáo của Tần Sở, Hoắc Miên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Nhưng anh ăn hải sản sẽ bị viêm ruột. Vậy bây giờ anh ăn cái gì?” Hoắc Miên lo lắng hỏi.
“Anh ăn mì thịt anh tự nấu.”
“Ơ… em ăn hải sản, còn anh thì ăn mì, có phải là em bắt nạt anh quá không?”
“Chúng ta đăng ký kết hôn lâu như vậy rồi mà hình như em còn chưa đè anh bao giờ.”
“Phụt… Tần đại nhân, anh đừng nói mờ ám như vậy, em đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà.”
“Anh vẫn luôn rất đàng hoàng.” Tần Sở cúi đầu ăn mì.
“Được rồi được rồi, em biết anh cố ý đùa em. Chồng ơi, hôm nay viện trưởng Ngô tới khu điều dưỡng phía Nam họp, ông ấy nói… muốn đưa em đi bệnh viện hoàng gia nước Anh làm bác sĩ trao đổi. Anh có ý kiến gì không?” Hoắc Miên cố ý hỏi.
Sau khi nói xong, Hoắc Miên lén nhìn phản ứng của Tần Sở.
Quả nhiên, tay cầm đũa của Tần Sở hơi khựng lại. Sau đó, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Bệnh viện hoàng gia có trình độ chữa bệnh đứng đầu thế giới. Nếu em có cơ hội, vậy đương nhiên là rất tốt.”
“Nhưng em phải đi tận nửa năm đấy. Lúc đó, anh sẽ nhớ em không?”
“Không nhớ.” Tần Sở trả lời rất dứt khoát.
Hoắc Miên hơi thất vọng cúi đầu, yên lặng ăn tôm tít hấp.
Lúc này, Tần Sở lại nói thêm: “Anh sẽ cùng em đi nước Anh, chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày, còn nhớ gì mà nhớ.”
“Anh cũng đi nước Anh? GK thì sao?” Hoắc Miên mở to hai mắt.
“Đó là chuyện ba anh, đâu có liên quan gì đến anh.”
“Chồng ơi… anh thật sự rất ngầu.” Hoắc Miên ngọt ngào nói, sau đó tiếp tục cười: “Thật ra em đang đùa anh đấy, em đã từ chối viện trưởng Ngô rồi. Em không đi nước Anh, người nhà của em đều ở đây, em không muốn rời khỏi nơi này, cuộc sống hiện giờ của em đã rất thỏa mãn rồi.”
“Tiểu Miên, nếu em thật sự muốn đi thì anh đi cùng với em.” Tần Sở biết học y đã từng là mơ ước lớn nhất của Hoắc Miên.
Hoắc Miên lắc đầu: “Không muốn đi, giấc mộng mỗi giai đoạn của con người đều khác nhau, có thể trước đây em rất muốn học y, nhưng bây giờ em lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Tại sao phải thay đổi cuộc sống hiện giờ chứ?”
“Dù em quyết định như thế nào đi nữa, thì anh đều ủng hộ em.”
“Nếu anh là Hoàng đế thì nhất định sẽ là hôn quân, ha ha…” Hoắc Miên cười rất vui vẻ.
“Nếu là vì em thì anh không ngại làm hôn quân.” Tần Sở không nghĩ thế, nói một cách hùng hồn.
Thỏa mãn ăn hết xong bữa tiệc hải sản, hai người ôm nhau ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hoắc Miên đi làm sớm.
Tám giờ bốn mươi lăm phút, Đình Đình lững thững tới muộn.
“Bị kẹt xe.” Đình Đình nói ba chữ đơn giản, hình như không ý thức được hậu quả đi làm muộn.
“Đi làm muộn năm phút phạt một trăm tệ, muộn mười phút phạt hai trăm tệ. Cô đi làm muộn hơn mười lăm phút, mười một giờ trưa đến phòng tài chính nộp ba trăm tệ tiền phạt.” Hoắc Miên nói bằng giọng công thức hóa.
“Cô dựa vào cái gì mà phạt tôi?” Đình Đình nổi giận nhìn Hoắc Miên.