Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 279: Cần phải thay đổi bầu không khí khiếm nhã (1)
Editor: Nguyetmai
“Khụ khụ… đề nghị này của Hoắc Miên không tệ, đúng là kiểu dáng đồng phục của bệnh viện đã cũ rồi, nhìn lâu khó tránh mất thẩm mỹ, ý kiến này rất hay.” Một trưởng khoa nịnh nọt.
Phần lớn người ở khu điều dưỡng phía Nam đều rất nhanh nhạy về tin tức.
Với bọn họ mà nói, không có gì là bí mật.
Chuyện viện trưởng Ngô coi trọng Hoắc Miên, trong lòng mọi người đều biết không ít thì nhiều, cũng biết Hoắc Miên suốt đêm phẫu thuật cứu mạng cháu gái ruột của viện trưởng Ngô.
Cho nên, Hoắc Miên vừa đề nghị, trưởng khoa liền phụ họa.
Tống Lâm cũng gật đầu: “Viện trưởng Ngô, Hoắc Miên nói đúng, dù sao chỗ chúng ta làm cũng là bệnh viện, đồng phục cần phải trang trọng mới được.”
“Nhớ điều này, xong hội nghị bắt đầu sửa đổi.” Viện trưởng Ngô nói với trợ lý ngồi cạnh.
Nam trợ lý lập tức ghi vào sổ.”Còn ai có ý kiến gì không?” Viện trưởng Ngô nhìn khắp bốn phía.
Thật ra, mỗi quý đều có hội nghị thế này, những người dự cũng đã quen rồi, sẽ không ai muốn đưa ý kiến.
Ý kiến tốt, sẽ bị mọi người mắng là chơi nổi.
Ý kiến không tốt, sẽ bị viện trưởng mắng là không thực tế.
Một phút im lặng trôi qua… Hoắc Miên nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không ai muốn nói, cho nên giơ tay một lần nữa.
“Hoắc Miên, cô nói đi.” Viện trưởng Ngô gọi tên.”Viện trưởng Ngô, tôi cảm thấy khu điều dưỡng phía Nam của chúng ta cần sửa đổi hoàn toàn, bởi vì bầu không khí ở đây tệ quá rồi.
Không biết ngài có nghe những lời bàn tán về khu chúng ta hay không, có rất nhiều lời nói khó nghe.
Trên thực tế, khu chúng ta nên làm như thế nào để trở thành khu điều dưỡng tốt nhất, coi trọng sự khôi phục của bệnh nhân nhất, mà không phải là làm những chuyện lung tung vớ vẩn.
Cần phải thêm người cho tổ điều trị của khu điều dưỡng, bởi vì nếu bệnh nhân điều dưỡng đột nhiên xảy ra tình huống gì đó, chỉ bởi vì không cấp cứu đúng lúc, mà làm lỡ thời cơ điều trị tốt nhất, thì chúng ta sẽ áy náy.
Cho nên, tôi hi vọng viện trưởng phái thêm một vài chuyên gia y thuật cao đến đây trấn giữ.
Còn nữa, tôi nghĩ cần phải đề cao trình độ chuyên nghiệp của nữ y tá trong khu chúng ta.
Tôi đề nghị đào tạo thực hành định kỳ, kiểm tra đánh giá định kỳ, có chế độ thưởng phạt rõ ràng, vận động tính tích cực của mọi người.
Cuối cùng, tôi hi vọng viện trưởng quét sạch bầu không khí xấu trong khu chúng ta, trả lại cho người dân một khu điều trị khỏe mạnh trong sạch.
Tôi đã nói xong, cảm ơn mọi người.”Hoắc Miên nói liên tục, mọi người sững sờ nghe.
Cuối cùng, viện trưởng Ngô dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang như sấm, kèm theo ánh mắt khen ngợi của ông.
Quả nhiên, Hoắc Miên là một mầm mống tốt, ông không nhìn lầm.”Hoắc Miên nói vô cùng hay, mọi người đừng ngại, có ý gì thì cứ nói ra.”
“Viện trưởng, nghe nói y tá trưởng Hoắc tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba, không phải chuyên ngành bác sĩ, tuổi cũng còn nhỏ, có vài lời chỉ là lý luận suông, cải cách không phải chuyện trong một sớm một chiều, xin ngài nghĩ kĩ rồi làm.”Quả nhiên, có người lên tiếng phản đối.
Quách Ngọc Dân – một trong phó viện trưởng khu điều dưỡng phía Nam, là một bác sĩ nổi tiếng đã hành nghề hai mươi năm, sau đó được thăng chức phó viện trưởng.
Nghe nói tác phong làm việc của ông ta cực kì kém, thường xuyên chơi quy tắc ngầm với y tá xinh đẹp trong khu, nhưng không có ai dám đắc tội ông ta.
Quách Ngọc Dân và Hoắc Miên vốn không có gì liên quan đến nhau, bởi vì Hoắc Miên không phải loại phụ nữ xinh đẹp, ông ta chướng mắt cô.
Thế nhưng, đồng nghiệp Đình Đình của Hoắc Miên là một trong những bạn giường của ông ta.
Có vài lần Đình Đình oán trách Hoắc Miên, cho nên ông ta nhớ kĩ cái tên Hoắc Miên này.
Hôm nay Hoắc Miên tỏa sáng rực rỡ, ông ta cảm thấy cô đoạt danh tiếng của ông ta, cho nên vô cùng khó chịu.
Hoắc Miên cười nói: “Phó viện trưởng nói sai rồi, bằng cấp không có nghĩa là năng lực, ông không thể bởi vì bằng cấp của tôi thấp mà phủ nhận đề nghị của tôi, như vậy là không công bằng.”
“Công bằng? Công bằng chính là nghe lời phát biểu bậy bạ của một cô y tá không hề có kinh nghiệm sao? Phát biểu cải cách?”
“Chẳng lẽ hội nghị hôm nay không phải là để chúng ta thoải mái nói ra ý kiến của mình sao?” Hoắc Miên phản bác.”Nói ra ý kiến là nói ra cách nhìn về vấn đề một cách lý trí, chứ không phải là mơ mộng đánh vỡ truyền thống vốn có.” Rất hiển nhiên, phó viện trưởng không có ý định sửa đổi và cải cách khu điều dưỡng phía Nam.”Phó viện trưởng, tôi rất lý trí, phân tích rất khả quan.
Khu điều dưỡng phía Nam của chúng ta cần nâng cao tố chất chuyên nghiệp và trình độ chữa bệnh, như vậy thì chúng ta mới có thể đi xa hơn.” Hoắc Miên bình tĩnh trả lời.”Vậy thì sao? Rốt cuộc cô có tư cách gì đứng ở đây chỉ dạy những bác sĩ hành nghề lâu năm như chúng tôi?” Vẻ mặt phó viện trưởng âm trầm.