Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 276: Cậu Tô không vui (3)
Editor: Nguyetmai
Hoắc Miên và Tần Sở đều không ngờ có thể gặp Cảnh Chí Tân ở đây.
Cảnh Chí Tân đi cùng một bạn nữ, đó là một cô bé khá ngại ngùng, đeo kính, vẻ ngoài bình thường.
“Ơ, Chí Tân, sao em lại tới đây?” Hoắc Miên hỏi.
“Em và bạn học tới đây xem phim, bọn em vừa mua chung.”
“À…” Hoắc Miên hơi xấu hổ.
“Chị, đây là bạn học của em, tên là Trịnh Diễm Như.” Cảnh Chí Tân chủ động giới thiệu: “Còn đây là chị tớ, tên là Hoắc Miên.”
Sau đó, Cảnh Chí Tân nhìn Tần Sở, nói: “Đây là bạn trai của chị tớ.”
“Chào chị, chào anh rể.” Trịnh Diễm Như ngượng ngùng chào hỏi.
Tần Sở gật đầu, tỏ vẻ chào lại.
Hoắc Miên vô cùng ngại, nếu sớm biết sẽ bị phát hiện thì cô đã nói thật với Chí Tân rồi.
“Ừ, chào em.”
“Chị, anh chị xem phim nào vậy?” Hình như Cảnh Chí Tân không để ý chuyện chị mình và Tần Sở ở bên nhau.
“Phim cậu bé rừng xanh.”
“Bọn em cũng xem phim này, chúng ta cùng nhau xem đi.” Cảnh Chí Tân vui vẻ nói.
“Thôi, bọn em tự xem đi.” Hoắc Miên uyển chuyển từ chối.
Ai ngờ Tần Sở lại nói: “Vậy cùng nhau xem đi, trong phòng VIP có nhiều sofa trống lắm.”
“Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá, còn là phòng VIP nữa đấy, bọn em được hưởng ké rồi.” Cảnh Chí Tân cười nói.
Cuối cùng, bốn người cùng đi vào rạp chiếu phim, chia nhau ngồi trên ghế sofa rộng lớn.
Cô bé rất gò bó, thỉnh thoảng lén kéo tay áo Cảnh Chí Tân, nhỏ giọng nói gì đó.
Còn Tần Sở thì vẫn luôn ôm eo Hoắc Miên. Mặc dù anh rất muốn có hành động thân mật hơn, nhưng bất đắc dĩ cậu em vợ đang ngồi trước, không tiện ra tay.
Trong bầu không khí không được tự nhiên, bốn người xem hết phim, cùng nhau đi ra ngoài.
“Chị có đói bụng không? Chúng ta cùng đi ăn nhé?”
“Chị không đói.” Hoắc Miên lập tức từ chối, loại không khí này thật sự rất xấu hổ.
Cô gạt Chí Tân chuyện quay lại với Tần Sở, Chí Tân cũng gạt cô chuyện yêu sớm. Trời ạ!
“Khuya lắm rồi, chúng ta về trước đi, hôm nào có cơ hội lại đi cùng nhau.” Tần Sở khá khách sáo.
“Vâng, anh Tần Sở, bọn em đi trước, anh chị chú ý an toàn.”
Cảnh Chí Tân vui vẻ chào tạm biệt Tần Sở và Hoắc Miên. Trước khi đi, cậu còn không quên dặn dò chị: “Chị đối xử với anh Tần Sở tốt một chút, đừng quá hung dữ.”
“Bớt lo chuyện người khác đi, thằng nhóc thối!” Hoắc Miên gõ đầu Chí Tân.
Thật ra, Chí Tân nói như vậy không phải là không có nguyên nhân. Năm xưa, lúc Hoắc Miên và Tần Sở yêu nhau, Hoắc Miên mười bảy tuổi, Cảnh Chí Tân mười hai tuổi, cậu tận mắt thấy chị mình hung dữ với anh rể tương lai.
Trên đường trở về, Hoắc Miên không được yên lòng.
“Làm sao vậy? Sợ Chí Tân nói cho mẹ em biết à?” Tần Sở một tay lái xe, một tay nắm chặt tay Hoắc Miên.
Hoắc Miên lắc đầu: “Không phải, em lo lắng cho Chí Tân.”
“Lo lắng vì anh tặng xe thể thao cho nó, nên cô bé kia mới tiếp cận nó?” Tần Sở nói toạc nỗi lòng của Hoắc Miên.
Hoắc Miên lập tức gật đầu.
“Không cần lo lắng, nó lớn rồi, sẽ có cách xử lý của mình.”
“Chí Tân quá đơn thuần, em sợ nó sẽ bị tổn thương.”
“Em không chăm sóc nó mãi mãi được, nó cần phải tự mình lớn lên.”
Hoắc Miên gật đầu, mệt mỏi gối đầu lên đùi Tần Sở.
“Em như vậy… anh sẽ không nhịn được.”
“Anh suy nghĩ lung tung gì đấy, lo lái xe đi.” Hoắc Miên nhéo bắp đùi Tần Sở, tức giận nghiến răng nói.
“Hình như Chí Tân vừa nói em nên đối xử dịu dàng với anh.”
“Hay là anh quay lại mách Chí Tân đi?” Hoắc Miên liếc mắt.
Tần Sở mím môi nhịn cười, không dám tiếp tục trêu chọc bà chủ nhà mình nữa.
Có thể là vì nằm trên đùi Tần Sở, Hoắc Miên được thả lỏng, cho nên ngủ quên mất.
Đến lúc thức dậy, Hoắc Miên phát hiện hai người còn ở trong xe, đã một tiếng trôi qua.
“Điên rồi… Sao anh không gọi em?” Hoắc Miên ngồi bật dậy.
“Anh thấy em ngủ ngon quá.”