Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 274: Cậu Tô không vui (1)
Editor: Nguyetmai
Sau khi nhìn rõ ràng mặt cô gái kia, ánh mắt Tô Ngự tràn ngập vẻ thất vọng…
Không thể phủ nhận, đây là một gương mặt rất xinh đẹp, còn rất trẻ nữa. Nhưng lại không phải là khuôn mặt có thể khiến anh ta động lòng.
Có lẽ là do chỉnh sửa hơi nhiều nên khi cô gái kia cười lên nhìn có vẻ hơi cứng nhắc, nếu nhìn ở khoảng cách gần thì rất mất mĩ cảm.
“Tổng giám đốc Tô, chén này em xin kính anh, cảm ơn anhđã cho em cơ hội này.”
Tô Ngự lại lạnh mặt: “Không cần.”
Sau đó quay đầu đi, không buồn để ý đến tiếng gọi của cô gái kia nữa.
Cứ thế cả một buổi tối, Tô Ngự không nói với cô ta thêm câu nào nữa.
Miên Hoa Đường rất tủi thân, mượn cớ đi vệ sinh để lén hỏi Lisa.
“Chị Lisa, chẳng phải Tổng giám đốc Tô đã chọn em vào vai nữ phụ số hai rồi sao? Vì sao anh ấy có vẻ không thích em lắm?” Miên Hoa Đường tưởng rằng Tô Ngự vừa ý mình là vì ngoại hình, buổi tối sẽ đến dẫn cô ta đi, dù là phải ngủ thì cô ta cũng cam tâm tình nguyện.
Vì cô ta biết rõ, nếu có thể ngủ với Tô Ngự thì cuộc đời này của cô ta sẽ thăng rất nhanh.
Tất cả những người mà Tô Ngự từng ngủ cùng, ai cũng đều rất thuận buồm xuôi gió…
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Lisa cũng không hiểu lý do tại sao Tô Ngự lại chọn Miên Hoa Đường.
Lisa còn cho rằng Tổng giám đốc Tô sẽ chọn Vương Sảng có ngoại hình tươi trẻ kia, ít ra thì cô bé kia cũng không phẫu thuật thẩm mỹ.
Nào ngờ khẩu vị của Tổng giám đốc Tô lại mặn đến vậy. Nhưng cô nào ngờ chỉ đơn giản là vì tên cô gái này có dính chữ “Miên” nên được hưởng lây hào quang của người nào đó.
Buổi tối lúc sắp chia tay, Miên Hoa Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn tiến đến đỡ lấy Tô Ngự.
“Tổng giám đốc Tô, để em đỡ anh.” Giọng nói cô ta mềm nhũn.
“Cút ngay, đừng có động vào tôi.” Tô Ngự hung hăng hất tay, suýt nữa thì khiến Miên Hoa Đường ngã xuống đất.
Trong giới này, Tô Ngự nổi tiếng là nóng tính, anh ta chưa bao giờ thương hoa tiếc ngọc, thường xuyên đối xử rất thô lỗ với phụ nữ. Tất nhiên không phải là những hành vi bạo lực ẩu đả, chỉ là thái độ với phụ nữ khá thô bạo mà thôi.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất…
“Xem ra Tổng giám đốc Tô không có ý định ngủ với cô rồi, đừng nghĩ gì nhiều, về quay phim cho thật tốt vào.” Lisa thấy rõ mọi chuyện, lập tức mở miệng nhắc nhở Miên Hoa Đường.
“Vâng thưa chị Lisa.” Miên Hoa Đường rưng rưng nước mắt, mặc lễ phục dạ hội hở vai rời đi.
Tô Ngự mang vẻ mặt lạnh như băng, ngồi lên thẳng chiếc Lamborghini màu đen…
“Tổng giám đốc Tô, ngài có cần gọi lái xe đến chở về không?” Lisa ân cần hỏi thăm.
“Không cần.” Nói xong, Tô Ngự đạp mạnh chân ga, phóng đi nhanh như chớp.
Đến biệt thự tư nhân.
Còn chưa thấy buồn ngủ, Tô Ngự lấy một chai Lafite từ tủ rượu ra, tự rót rượu rồi uống một mình.
Điện thoại đặt trên bàn trà, vừa liếc cái là thấy được, trên màn hình chiếc 6S màu xám bạc là một cô gái đeo gọng kính màu đen, mặc áo blouse trắng, ánh mắt hơi ngốc manh, khuôn mặt thanh tú, đáng yêu.
Một chén rượu vào bụng xong, Tô Ngự lại càng thấy phiền muộn hơn…
Anh ta duỗi tay ra, vuốt nhẹ ảnh chụp trên màn hình điện thoại, tự giễu cười nói: “Tôi gặp quỷ thật rồi, thật sự rất muốn đến gặp em.”
Anh ta không có Wechat của Hoắc Miên, có số điện thoại nhưng anh ta không muốn gọi, vì anh ta biết rõ Hoắc Miên có bạn trai rồi.
Muộn thế này rồi mà gọi điện, đoán chừng sẽ khiến đôi tình nhân nhà người ta giận dỗi nhau.
Mặc dù Tô Ngự rất muốn cạnh tranh thử, nhưng muốn làm quang minh chính đại, chứ không phải làm loại chuyện hèn hạ này để phá đám.
Càng nghĩ càng thấy không yên lòng, anh ta dứt khoát gọi điện thoại cho bạn tốt Ngụy Liêu.
Ngụy Liêu đang ngủ mơ mơ màng màng nhìn thời gian trên điện thoại mắng: “Anh Tô này, bây giờ là mấy giờ, con mẹ nó, cậu không ngủ đi mà làm gì vậy?”
“Không ngủ được.”
“Ngủ không được thì tìm mấy em gái để chịch đi.” Ngụy Liêu không nghĩ gì mà nói luôn ra.
“Chịch cậu ấy, cho cậu mười phút để đến nhà tôi.”
“Tôi không có hứng thú với đàn ông.” Ngụy Liêu cười.
“Yên tâm, dáng vẻ ẻo lả không phải là khẩu vị của ông.”
Ngụy Liêu cúp điện thoại, chưa đầy tám phút sau đã lái xe đua đến biệt thự của Tô Ngự.
Quả nhiên, trừ việc tìm anh ta để uống rượu thì Tô Ngự không còn việc gì khác.
“Tâm trạng không tốt à?” Ngụy Liêu chọc một tay vào túi, cười khẽ.
“Ừ.”
“Gần đây lúc nào cậu cũng như vậy, rốt cuộc là cô em nào thần thông quảng đại đến mức có thể làm cậu mất hồn mất vía thế? Tôi thật sự rất muốn gặp thử một lần.” Ngụy Liêu có thể áng chừng đoán ra được tình hình của Tô Ngự, vì anh ta không thiếu tiền, cũng không nghe thấy nhà họ Tô xảy ra chuyện gì, chuyện duy nhất bất thường đó là vừa ý một cô em rồi nhưng không theo đuổi được, bởi vì lúc trước Tô Ngự đã từng nói qua một lần trong nhóm Wechat.
“Ai…” Nhắc đến chuyện này, Tô Ngự lại càng buồn bực hơn, chỉ hít một hơi, sau đó lại tự cạn một ly.
Ngụy Liêu cười khẽ đi đến, cầm lấy ly rượu rỗng của Tô Ngự lên nhìn: “Anh Tô, thế này có vẻ không giống phong cách của cậu cho lắm.”