Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 257: Đáng tin cậy
Editor: Nguyetmai
Ông Lưu bỏ quả táo cắn dở trên tay xuống, cười tủm tỉm nhìn Hoắc Miên rồi nói: “Ông thấy gần đây cháu chăm sóc cho ông chu đáo, lại còn chơi cờ với ông, cẩn thận theo dõi việc uống thuốc, ông đã thương lượng với bà nhà, quyết định giới thiệu bạn trai cho cháu. Tiểu Hoắc nhân phẩm tốt, là người đáng tin cậy nhất bệnh viện này, ăn mặc giản dị, quan trọng nhất là không bộp chộp. Bây giờ đám thanh niên có rất ít người được như cháu.”
“Đúng vậy, ông Lưu nhà bà cứ khen cháu tốt thế này tốt thế kia với bà mãi, bà tin là ông ấy không nhìn nhầm người.”
“Ấy… Đợi chút, ông Lưu, thật ra cháu…”
“Cháu đừng nói gì cả, hãy nghe ông nói đã, cháu trai của ông đã cưới vợ lập gia đình hết rồi, nên không thể mai mối được, nhưng em tư của ông có một đứa cháu trai tuổi xấp xỉ cháu, tính tình cũng thật thà, bây giờ đang nhập ngũ ở bộ phận hậu cần không quân, đã làm Đại đại đội trưởng rồi, tuổi trẻ tài cao. Mà quan trọng nhất là sau này nó còn có thể tiếp tục thăng tiến, chỗ đóng quân cũng không xa, ngay tại thành phố S, nếu đến lúc đó hai đứa kết hôn mà cháu không muốn ở thành phố S thì cứ tiếp tục làm việc và sinh hoạt ở đây, khoảng cách gần như vậy cũng không phải là vấn đề gì.”
Hoắc Miên nghe xong toát hết cả mồ hôi, chuyện này là sao vậy, người còn chưa gặp mà đã tính đến chuyện kết hôn rồi.
Vấn đề mấu chốt là cô đã kết hôn rồi, ông Lưu đây là đang mai mối sai người rồi.
Hoắc Miên lập tức đứng bật dậy,: “Ông Lưu, ngại quá cháu…….”
“Ông biết là con gái các cháu hay ngại nên đã hẹn sẵn hộ cháu rồi, ngày mai cháu trai của ông đến thăm, hai đứa tiện thể gặp nhau luôn, người trẻ tuổi lúc nào chẳng có chuyện để nói với nhau, nếu không thành đôi thì thành bạn bè cũng được.”
Ông Lưu nghĩ cũng rất thoáng, bà Lưu ngồi cạnh cũng phụ hoạ theo,: “Đúng vậy, nhân phẩm của thằng nhóc kia cũng đáng tin lắm, mặc dù hơi cổ hủ một chút nhưng rất đáng để dựa dẫm. Cháu yên tâm đi, ông bà không hại cháu đâu.”
“Cháu biết là ông bà có ý tốt, nhưng vấn đề chính là cháu đã…….”
“Ấy kìa!!! Mau bật TV tivi lên nào, đừng bỏ lỡ bản tin thời sự.” Ông Lưu vỗ trán một cái, lập tức cúi đầu xuống tìm điều khiển từ xa.
Bạn đời của ông Lưu cũng bận rộn theo, cứ thế bỏ qua lời kháng nghị của Hoắc Miên…
Hoắc Miên lẳng lặng ra khỏi phòng bệnh, xem ra lại sắp có một buổi xem mắt đầy máu chó rồi… Nếu như bị Tần Sở biết, liệu anh có đánh chết cô không? Cô vừa nghĩ đến chuyện này lập tức rùng mình một cái.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Miên còn chưa tan làm, cháu trai của ông Lưu đã đến rồi.
Để cho không khí thêm phần nổi bật, ông Lưu cố ý bảo hai người đi dạo ngoài vườn hoa ở phía sau để nói chuyện.
“Xin chào, tôi là Lưu Quý.” Người đàn ông cao 1m8 một mét tám có khuôn mặt chữ điền và làn da ngăm đen chủ động giới thiệu.
“Xin chào, tôi tên là…”
“Hoắc Miên đúng không? Tôi nghe ông ba nhà tôi giới thiệu rồi, ông ấy nói cô là một cô gái rất đặc biệt.”
“À……. Không có gì đâu, chẳng qua tính tình tôi hơi nóng vội hơn những y tá khác mà thôi.” Hoắc Miên cười cười cười khẽ.
“Nóng vội là tốt, thường những người có tính tình nóng vội thì sẽ có quan niệm về thời gian, sẽ không đi trễ. Tôi ghét nhất là người hay đi trễ, chúng tôi đi bộ đội không được sai dù chỉ một giây một phút nào.”
“Vâng, tôi nghe ông Lưu nói anh là Đại đại đội trưởng, rất lợi hại.”
“Lợi hại gì chứ, trong họ nhà tôi thì quân hàm của tôi là nhỏ nhất rồi, mục tiêu của tôi ít nhất là phải làm đến chức Đoàn đoàn trưởng.”
Hoắc Miên gật đầu……. Hình như cô cũng không còn gì để nói nữa rồi, khá là xấu hổ.
“Vậy cô cảm thấy tôi thế nào? Nói thật nhé, tôi đi bộ đội nên không có thời gian để yêu đương, nếu đã nhắm trúng cô gái nào thì sẽ lập tức hỏi ý kiến của người ta, mong là cô sẽ bỏ qua cho sự lỗ mãng này.” Bỗng nhiên người đàn ông mặt chữ điền kia nói thẳng ra.