Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 251: Món quà


Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 251: Món quà

Editor: Nguyetmai

Mùi thơm ở đầu ngón tay cô khiến Tô Ngự cảm thấy hơi xúc động, anh ta rất muốn kéo tay cô lại rồi hôn lên mu bàn tay cô. Nhưng anh ta lại cảm thấy với tính cách hung dữ của Hoắc Miên, rất có thể cô sẽ chặt tay anh ta mất. Cho nên, sau một hồi bối rối, anh ta quyết định từ bỏ ý định này.

“Hạ sốt rồi, tố chất cơ thể anh cũng không tệ lắm.”

“Tất nhiên, trước kia tôi từng làm binh chủng đặc công vài năm, đừng có xem nhẹ ông đây.”

Hoắc Miên không lên tiếng, thu dọn đồ rồi đứng dậy.

“Này này, cô cứ mặc kệ tôi đấy à?”

“Anh đã hạ sốt rồi, bây giờ chỉ cần ngủ một giấc là khỏe.”

“Nhưng mà bây giờ… tôi hơi đói.” Tô Ngự ôm bụng nói.

Hoắc Miên im lặng nhìn anh ta, sau đó đến phòng bếp xem, phát hiện chỉ còn hải sản.

“Sốt là do trong cơ thể có khí hàn, mấy ngày tới anh không được ăn hải sản, cháo hải sản cũng không được, chủ yếu là ăn uống thanh đạm.”


“Cô nói nhiều như vậy rồi, thế cuối cùng cô định nấu món gì cho tôi ăn?” Tô Ngự mong chờ nhìn Hoắc Miên.

Hoắc Miên thở dài một hơi, thôi đã làm người tốt rồi thì làm cho trót vậy.

Hơn nửa đêm còn gọi món từ phòng bếp thì không chỉ làm phiền đầu bếp mà món ăn cũng chưa chắc thanh đạm.

Hoắc Miên lấy gạo trong tủ ra, thái một ít hành và gừng, sau đó nấu một nồi cháo cho Tô Ngự.

Bốn mươi phút sau, một bát cháo nóng hổi khử hàn ra lò.

“Này, ăn đi, tốt cho cơ thể anh đấy.”

“Có tác dụng tráng dương không?”

“Có công hiệu bổ âm đấy.” Hoắc Miên sầm mặt trả lời.

Tô Ngự bật cười thành tiếng, đêm hôm trêu chọc Hoắc Miên đúng là một thú vui của cuộc đời.

“Cô hung dữ như vậy, vừa không dịu dàng vừa không xinh đẹp, sẽ không có người đàn ông nào thèm cô đâu.”

“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi thấy sau này anh nên kiềm chế thì hơn, đừng có lao lực quá độ, kẻo sau này lại bất lực.”

“Chậc chậc… độc miệng thật đấy.”

“Câm miệng, mau ăn cháo đi.” Hoắc Miên không còn tí kiên nhẫn nào với Tô Ngự nữa.

Cái tên này cứ nhằm ngay lúc cô trực mà bị sốt, nếu không giúp anh ta hạ sốt thì chắc là sáng mai bệnh viện sẽ loạn lên mất.

Đoán chừng bà Tô sẽ mắng y tá trưởng đến mức phát khóc cũng nên.

Nói thật, vì quá đậm mùi gừng nên cháo không dễ ăn chút nào, nhưng Tô Ngự vẫn ăn hết sạch một bát, có lẽ là vì đói bụng.

Bận rộn mãi đến hơn hai giờ sáng rồi, Hoắc Miên mệt mỏi tháo kính xuống, đặt trong túi áo blouse.


“Tôi ra bàn trực đây, có việc gì thì bấm chuông.”

“Hoắc Miên.” Lúc Hoắc Miên định bước ra khỏi cửa, Tô Ngự lại gọi cô.

Hoắc Miên quay đầu lại.

“Không có việc gì.” Thật ra anh ta muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên lại không nói nên lời.

Hoắc Miên đã không còn lạ lẫm gì thói quen thích giày vò người khác của Tô Ngự, cho nên cô xoay người đi ra ngoài lần nữa.

Sau khi Hoắc Miên đi, Tô Ngự không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào. Anh ta gọi bốn vệ sĩ vào, mở một cuộc họp tạm thời.

“Các cậu nói xem… nên tặng quà gì cho phụ nữ là tốt nhất?”

“Trang sức.”

“Đồng hồ.”

“Túi xách LV.”

“Đưa thẳng tiền mặt.”

Bốn vệ sĩ, mỗi người nói một câu.


Tô Ngự nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy ẩn ý,: “Nếu đơn giản như vậy thì tôi cần gì phải hỏi ý kiến các cậu? Đúng là ngu xuẩn hết sức.”

Xung quanh Tô Ngự có vô số phụ nữ, chẳng lẽ anh ta còn lạ mấy cách dỗ phụ nữ kiểu này?

“Cậu chủ muốn tặng quà cho ai? Cho bà chủ sao?”

“Nói ít mới tốt cho cậu.” Tô Ngự nhìn thoáng qua tên đần to lớn kia, cảm thấy cụm từ đầu óc ngu si tứ chi phát triển rất hợp với anh ta.

“Cậu chủ, hay là cậu mua chín trăm chín mươi chín bông hồng đi?” Một vệ sĩ khác đề nghị.

“Cậu muốn mở tiệm hoa đấy à?” Tô Ngự tức giận ngẩng đầu lên.

Mấy người nói vài đáp án đều không hợp ý, cuối cùng bị Tô Ngự khoát tay đuổi hết ra ngoài.

Tô Ngự nằm trên giường bệnh bắt đầu suy nghĩ, cái cô Hoắc Miên này không coi trọng tiền, cho nên anh ta phải tặng một món quà thật đặc biệt mới được. Đêm nay Hoắc Miên chăm sóc anh ta vất vả, tặng quà cho cô cũng là lẽ đương nhiên. Tô Ngự tự thuyết phục chính mình như vậy.

Sáng hôm sau, trước khi tan làm Hoắc Miên đến kiểm tra phòng, thấy tinh thần Tô Ngự rất tốt thì cũng yên lòng hơn nhiều.

Trước khi đi, Tô Ngự đột nhiên hỏi cô: “Này, cô có nguyện vọng gì không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.