Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 244: Khoe của
Editor: Nguyetmai
“Tớ không biết, có ai nói chính xác được chuyện tương lai đâu. Nói thật, tớ chưa từng dám nghĩ một ngày nào đó tớ còn có thể ở bên Tần Sở, cùng anh ấy sống những ngày tháng bình thường. Tớ không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, phải đối mặt với điều gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.”
“Vậy cũng tốt, để tránh cậu suy nghĩ lung tung những thứ vô dụng kia.”
“Gần đây cậu thế nào? Thoát ra khỏi nỗi ám ảnh thất tình chưa?”
“Tớ đã thành công tiến đến một tình yêu khác rồi, ha ha…” Chu Linh Linh kiêu ngạo tuyên bố.
“Được rồi, cậu thắng!”
“Muốn hoàn toàn thoát khỏi một mối tình thì cách duy nhất là tiến đến một mối tình khác. Lẽ nào cậu chưa từng nghe câu nói này à?”
“Đối tượng lần này của cậu là người thế nào?” Hoắc Miên cảm thấy tính chất công việc của Linh Linh khá phức tạp. Vừa nghe đến tiếp viên hàng không, rất nhiều người đều nghĩ đến đồng phục quyến rũ gì gì đó, luôn có định kiến với công việc này.
Hơn nữa, khuôn mặt Chu Linh Linh thanh thoát, thường xuyên có khách hàng chủ động xin cách liên lạc với cô ấy.
“Anh ta là con nhà giàu, không phải là giàu bình thường đâu, nghe nói thường xuyên đi cùng với Tô Ngự. Anh ta nói hôm nào sẽ dẫn tớ đi gặp cậu Tô, thật chờ mong….”
“À… cậu Tô, không cần thiết thì đừng gặp, cậu sẽ thất vọng thôi.”
“Hở? Chẳng lẽ cậu gặp cậu Tô rồi?”
“Anh ta đang điều dưỡng ở chỗ làm của tớ, cả ngày cứ như đại gia vậy. Cả bệnh viện chỉ hận không thể treo cái bảng thờ anh ta.”
“Thật sao? Ha ha, cậu mau nói cho tớ biết đi, Tô Ngự trông như thế nào, có đẹp trai như trong ảnh không? Có phải giọng nói rất hay không? Có phải rất hào phóng không? Có phải siêu nhiều bạn gái không? Nữ ngôi sao Triệu Thanh Nhã đang nổi gần đây có quan hệ gì với anh ta không?” Chu Linh Linh hỏi liên tục.
Cuối cùng, Hoắc Miên lại chỉ trả lời: “Tô Ngự là đồ quỷ sứ siêu đáng ghét, kiêu căng ngông cuồng, tính tình xấu xa, không xứng với cái danh Tứ bốn công tử. Anh ta chính là một con khủng long bạo chúa chuẩn bị phun lửa bất cứ lúc nào.”
“Ha ha ha ha ha, lần đầu tiên tớ nghe thấy có người đánh giá Tô Ngự như thế đó. Cậu đúng là kỳ lạ.”
“Tớ nói thật, cậu tin hay không thì tùy.”
“Biết rồi, biết rồi, bây giờ trong mắt cậu chỉ có Tần đại thần Tần nhà cậu thôi. Người đàn ông khác có ưu tú thế nào cũng không lọt vào mắt cậu được.”
Lải nhải với Chu Linh Linh được một lát thì đến giờ làm việc, Hoắc Miên tắt wechatWechat, bắt đầu làm việc.
Tan làm về nhà, trong lúc vô tình lật xem lịch, Hoắc Miên phát hiện còn mấy ngày nữa là đến đám cưới của Ninh Trí Viễn.
Lúc ăn cơm tối, Hoắc Miên bối rối hỏi: “Chồng ơi, chúng ta có nên đi dự đám cưới của Ninh Trí Viễn và Ngô Hiểu Tuyết không?”
“Có, em cứ mang theo một hai trăm nghìn tiền mừng cưới là được rồi.” Tần Sở nói một cách thờ ơ.
“Cái gì? Nhiều vậy sao? Điên à? Quan hệ giữa em và anh ta không tốt, tại sao phải mừng nhiều thế chứ?”
“Để anh ta biết chồng em không thiếu tiền.”
“Anh đang khoe của sao?”
“Anh đang khiến cho anh ta không dám tơ tưởng đến em nữa.”
“Không được, một trăm nghìn nhiều lắm đó, tại sao phải cho anh ta nhiều tiền như thế?” Trong lòng Hoắc Miên cảm thấy không công bằng.
“Một trăm nghìn mà nhiều à? Xem ra quan niệm về giá trị của hai chúng ta thật sự chênh lệch. Em đừng băn khoăn nữa, nghe anh, ngày mai anh bảo phòng tài vụ chuyển tiền cho em. Em đi cho có lễ nghĩa là được rồi, không cần ở đó ăn cơm, đưa tiền rồi về cho anh.”
Hoắc Miên gật đầu,: “Em biết mà. Nhưng anh không cần chuyển khoản đâu, trong thẻ em còn rất nhiều tiền.”
Tần Sở cưng chiều xoa đầu Hoắc Miên, chỉ nói: “Ngoan, nghe lời anh.”
Sáng hôm sau, Tần Sở vừa đi làm không bao lâu, Hoắc Miên liền nhận được hai trăm nghìn chuyển khoản.
Chi hai trăm nghìn để mừng cưới tình địch, rốt cuộc Tần đại nhân anh hào phóng đến mức nào vậy? Người ngốc tiền nhiều là chỉ anh đó sao?
Ba ngày nhanh chóng trôi qua. Hoắc Miên do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định mặc chiếc váy Chanel màu đen kiểu dáng thanh lịch.
Một mình cô đi đến lầu ba của khách sạn Thịnh Kinh.
Từ xa, cô đã thấy Ninh Trí Viễn mặc lễ phục chú rể, nở nụ cười dối trá đón khách.
Lúc thấy Hoắc Miên, trong mắt anh ta hiện lên vẻ bất ngờ.
“Tiểu Miên…” Ninh Trí Viễn vẫn gọi Hoắc Miên như trước đây.