Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 21: Thân phận
“Xem ra cô rất bất ngờ.” Hoắc Tư Khiêm cười nói. Anh ta mặc áo trắng quần đen, dáng vẻ thong dong, tao nhã như ngọc.
Không biết vì sao, Hoắc Miên luôn chán ghét người này, còn ghét hơn cả Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật.
Quan hệ của bọn họ là”cắt chẳng đứt, gỡ càng rối*”.
* Trích thơ Tương kiến hoan kỳ 2, tác giả Lý Dục, bản dịch Nguyễn Thị Bích Hải.
Mẹ của Hoắc Miên – Dương Mỹ Dung lúc còn trẻ là diễn viên hạng ba, chuyên đóng phim cổ trang. Mặc dù bà không được tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng bà cũng xinh đẹp đáng yêu. Khi đó, bàỷ vào tuổi còn trẻ, đi lầm đường lạc lối, làm một trong những tình nhân của Hoắc Chính Hải – người thừa kế nhà họ Hoắc quyền thế. Bà vốn tưởng rằng sinh con ra sẽđược trở thành vợ chính thức, nào ngờ cả hai mẹ con đều bị vứt bỏ.
Nhà họ Hoắc chưa bao giờ thừa nhận đứa con gái riêng Hoắc Miên.
Hoắc Tư Khiêm là cậu cả nhà họ Hoắc, con nuôi của bà cả Khương Hồng nhà họ Hoắc. Mặc dù anh ta không phải là con ruột, nhưng anh ta có bà cả làm chỗ dựa, nên địa vịở nhà họ Hoắc rất cao.
Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật là con gái của bà hai Thẩm Giai Ny, được cưng chiều cực kỳ.
Năm xưa, Thẩm Giai Ny là ngôi sao đã từng rất nổi tiếng. Bà ta có thể trở nên nổi bật giữa đám tình nhân chứng tỏ bà ta rất có thủđoạn.
Nhà họ Hoắc chỉ công khai ba đứa con này với bên ngoài. Còn về Hoắc Miên, ngoại trừ người nhà họ Hoắc thì không ai biết cô là con gái của Hoắc Chính Hải.
Hoắc Tư Khiêm từng lén đi gặp Hoắc Miên mấy lần, cũng từng cho tiền, nhưng Hoắc Miên không nhận.
Bởi vì cô luôn cảm thấy, ngoại trừ cái họ Hoắc thì cô không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc cả.
Cô chưa từng thừa nhận người kia là ba của mình.
Cô còn yêu thương cha dượng của mình là chú Cảnh nhiều hơn.
“Có gì bất ngờđâu. Hoắc đại thiếu xuất hiện trong trường hợp này là bình thường, còn bọn dân phố phường chúng tôi đến đây chơi lại khiến anh ngạc nhiên à?” Hoắc Miên nhếch mép cười lạnh.
“Hoắc Miên, hình như cô… rất ghét tôi? Vì sao vậy? Tôi nhớ tôi đối xử với cô không tệ lắm. Hơn nữa… tính theo vai vế, cô phải gọi tôi một tiếng anh cả.” Hoắc Tư Khiêm cầm ly rượu lại gần Hoắc Miên.
Chu Linh Linh ngồi cạnh lẳng lặng nghe, không tiện xen vào.
“Hoắc đại thiếu nói đùa rồi, anh là công tử nhà giàu, tôi chỉ là dân chúng bình thường, làm sao mà thành anh em được. Còn về ghét, anh nói không sai. Anh biết không, trên thế giới này có một loại người khiến người ta ghét từ cái nhìn đầu tiên. Thật khéo, anh chính là người tôi ghét từ cái nhìn đầu tiên.”
Dứt lời, Hoắc Miên không đểý tới Hoắc Tư Khiêm, quay đầu chạm ly với Chu Linh Linh.
“Gần đây ba không khỏe, khi nào rảnh về thăm ông ấy một lát.” Hình như Hoắc Tư Khiêm không chịu thua, tìm chuyện nói với Hoắc Miên.
“Đợi ông ta qua đời rồi anh hãy nói cho tôi biết. Nể mặt ông ta đã cho một con nòng nọc vào hai mươi bốn năm trước, tôi sẽđến thắp nhang trước linh cữu của ông ta.”
Một câu nói làm Hoắc Tư Khiêm nghẹn lời.
Sắc mặt anh ta thay đổi, xoay người đi mất, cóở nữa cũng chỉ tự chuốc lấy nhục.
Hoắc Tư Khiêm đi rồi, Chu Linh Linh bụm miệng gào lên kinh ngạc: “Ôi máơi, bà cô của tớ quá trâu bò rồi! Đây mới là Hoắc Miên mà tớ biết, ha ha, ngay cả cha ruột cũng không để vào trong mắt.”
“Cha ruột gì chứ, tớ chưa từng thừa nhận.” Hoắc Miên hơi buồn bực, lại uống một ngụm rượu.