Thanh Vũ

Chương 8: Lễ Vấn Tóc


Đọc truyện Thanh Vũ FULL – Chương 8: Lễ Vấn Tóc


Vấn tóc
Tháng Hai, hoa đào nở ngợp trời toàn bộ Châu Thành.

Vì năm ngoái tuyết rơi một trận lớn, năm nay hoa đào nở lại càng thêm động lòng người.

Hôm nay Thụy vương phủ tương đối náo nhiệt, các quan cùng quý tộc có máu mặt trong thành đều đã tới nơi này rồi.

Hoa Bắc cùng Đại Hạ là hai nước có giao hảo rất tốt, vì vậy liền tổ chức lễ Vấn Tóc vô cùng long trọng cho vương gia đến từ Bắc Triều.

Bất luận nam bắc, năm 12 tuổi mới vấn tóc.

Không khí thật là long trọng, bởi vì Đại Hạ đã phái người từ rất sớm tới vương phủ tổ chức đại tiệc.

Tình cảnh thật là náo nhiệt, Kim Thừa tướng cũng đã mang theo đoàn ca múa của mình đến, các chư vị đại thần trong triều cũng mang theo con cái mình tới dự.

Cảnh tượng này, thấy thế nào cũng rất vui vẻ.

Ở Bắc triều, nam hài khi đến tuổi, sẽ được phụ thân dùng dây thừng cột chặt tóc.

Đợi đến khi đủ 12 tuổi để làm lễ vấn tóc mới gỡ dây thừng xuống, sau đó cắt nhỏ đoạn dây thừng để hải tử củng mình hảo hảo thu gọn.

Hiện nay Bách Lý Dực ở miền nam, vì lẽ đó có người khác đại diện thay phụ thân nàng giúp nàng cắt đứt dây thừng, sau đó các thị nữ liền giúp nàng cột lại tóc, thu dọn lại một phen coi như là xong nghi thức..

Kim thừa tướng của Đại Hạ mang đến một túi gấm, đưa đến bên hông Bách Lý Dực cột lại, cẩn thận từng chút như phụ thân của nàng vậy.

Các vị sứ thần của Bắc Hạ mấy hôm trước vừa mới đến Châu Thành đều vỗ tay tán thưởng, ca tụng hai nước trăm nam giao hảo.

Không khí quả thức hết sức vui vẻ.


Bách Lý Dực cũng không thể không tỏ ra vui vẻ một chút, đối diện với nhiều người không quen biết cứ phải cười nói thật vô cùng mệt mỏi.

Bữa tiệc tổ chức đến tận khi mặt trờ hạ xuống, bầu trời đầy sao……!
Chuyện trong phủ đã có Trưởng Sự an bài thỏa đáng, sau khi tiệc rượu kết thúc, Bách Lý Dực kéo thân thể mệt mỏi của mình đi tắm rửa qua loa liền ngủ thiếp đi.

Nàng xưa nay chưa từng mệt mỏi như vậy…Đương nhiên, Trưởng Sự của phủ nàng còn thảm hơn nhiều………!
Đáp lễ lại lễ vật của mọi người cũng đã được an bài thỏa đáng, con số đạt được khiến cho người ta cũng phải đau đầu, trong vòng mười ngày nửa tháng e rằng làm không kịp, làm cho gia nhân cùng Lâm Tổng quản cũng cảm thấy khó có thể hoàn thành, từ ra tết đã vô cùng bận bộn, nhưng hiện tại…….!
Lâm Tổng quản nhìn theo các thị nữ được dẫn vào tây sương không nói một lời…..Kim thừa tướng của Đại Hạ đưa tới một đám thị nữ cũng có nhan sắc cho công tử nhà hắn, vị phụ thân của Bách Lý Dực ở Bắc Triều kia cũng sai người đưa đến ba thị nữ có nhan sắc nổi bật, mà ngoài hai người họ ra, các đại thần Nam Triều cũng đưa tới một đám ca cơ cho công tử nhà hắn, tăng thêm giao hảo với quý tộc miền nam……..!
Làm cho một người nổi tiếng là khuôn mặt không biến sắc như Lâm tổng quản cũng sợ hãi một phen, này đây 26 ngọc nữ như hoa, thêm vào một vị do Ngũ hoàng tử ban tặng, trong phủ có 27 nữ nhân của Thụy Vương…..!Điều này thật sự là……!Trời ơi!!! Các công tử khác của Bệ hạ ngày trước làm lễ vấn tóc cũng chỉ thu nạp tối đa 10 người, hiện nay………..!
Lâm Tổng Quản nhìn một hàng nữ tử theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, cũng còn may mình chỉ là tổng quản trong phủ.

Đối với lần này, hắn cực kì thông cảm cho công tử của hắn, đồng thời cảm thấy vô cùng mừng rỡ, cũng còn tốt, cũng còn tốt…….Cái cảm giác này, thật sự là tương đối vi diệu a……!
Nhưng là khi Bách Lý Dực nghe Trưởng Sự của mình báo cáo, cũng không biểu hiện thái độ gì.

Bất quá cũng là nữ nhân mà thôi, nuôi dưỡng trong phủ cũng không tốn thêm là bao, huống chi tiền chu cấp này đều do những người ban tặng chi trả, nàng cũng không để tâm.

Huống chi, những nữ nhân kia nuôi dưỡng ở trong phủ, cũng không có ảnh hưởng gì tới nàng.

Cho tới đáp lễ cái gì người trong phủ cũng đã sắp xếp hết rồi, nàng chỉ cần tập trung học tập cùng rèn luyện thân thể là được, một điểm gánh nặng cũng không có……..!
Nghe xong thuộc hạ báo cáo, Bách Lý Dực liền nhấc chân đi về phía thư phòng.

Nàng vừa vào cửa liền nhìn thấy đứa bé kia đang đứng trên ghế, cầm bút vẽ vẽ trên giấy.

Một bên có thị nữ cung kính đứng hầu, khói đàn hương từ trong lư hương lượn lờ tung bay, nhuộm dần toàn bộ gian phòng.

Bách Lý Dực đối với Thanh Vũ sủng ái đến mức, bất kể đồ gì ban tặng cho nàng cũng đều phải là thứ tốt nhất.

Mặc dù nàng chỉ mới đến phủ mấy tháng, Bách Lý Dực đối với yêu cầu của nàng tất cả đều là cầu gì được lấy.


Tuy rằng, xưa nay Thanh Vũ chưa từng đòi hỏi điều gì quá đáng.

Nhưng sủng ái đến như vậy đều truyền ra bên ngoài vương phủ, liền ngay cả các vị công tử cùng học với Bách Lý Dực cũng đều biết trong vương phủ có một tiểu nha đầu được Bách Lý Dực tâm tâm niệm niệm tỉ mỉ cưng chiều.

Cũng may tuổi của Thanh Vũ còn quá nhỏ, nếu không, rất nhiều người sẽ cho rằng chuyện tình năm đó của Hạ Hằng Đế cùng Lương Quân quận chúa lại được tái hiện rồi.

Vị Công tử Bắc Triều này lại tạo lên một giai thoại………!
Mặc dù vậy, vị trí của Thanh Vũ trong vương phủ cũng hết sức khó xử, bởi vì nàng được Bách Lý Dực nhặt về, cha mẹ đều không còn, thế nhưng bởi vì…Tuổi nhỏ như thế này lại được Bách Lý Dực độc sủng cưng chiều, không phải tỳ nữ cũng không phải cơ thiếp, vì lẽ đó….Danh xưng cũng hơi khó xác định.

Sau đó vẫn là An thị nữ mở lời, để tất cả mọi người trong vương phủ gọi đứa bé này là Tiểu Cô Nương…..!
Mặc dù là đứa bé được nhặt về, nhưng vị trí của nàng bây giờ cùng với thị nữ không giống nhau, thế nhưng vì được Bách Lý Dực sủng ái, các thị nữ vẫn hết chức trách chiếu cố nàng.

Bách Lý Dực dạy nàng viết chữ cũng đã hơn bốn tháng, một số chữ cơ bản cùng ý tưởng sáng tác Thanh Vũ cũng đã hiểu qua.

Nàng tư chất rất thông minh, Mà Bách Lý Dực cũng hiếm khi kiên trì dạy ai đến vậy, vì lẽ đó tiến độ tiếp thu của nàng cũng rất nhanh.

Dần dần, một vài cuộc trò chuyện nhỏ cũng bắt đầu xuất hiện giữa hai người.

Tỷ như, Bách Lý Dực hỏi Thanh Vũ muốn ăn gì hay muốn làm gì, Thanh Vũ có thể dùng bút viết xuống mong muốn của mình, không nhất định là phải theo ý của Bách Lý Dực.

Tuy rằng chuyện này chỉ mới bắt đầu từ một tháng trước, thế nhưng hiện tại càng ngày càng thuần thục.

Đương nhiên, chữ đầu tiên mà Thanh Vũ biết viết là chữ “Dực”, lúc trước, nàng lần đầu tiên nhìn thấy chữ này không hiểu.

Chỉ là nhìn thấy Bách Lý Dực viết xuống, từng chút từng chút dùng nét chữ xiêu vẹo của mình viết theo.

Tuy rằng, đến bây giờ đối với chữ này nàng vẫn chưa thể hiểu thấu triệt…..!
Tóc của Bách Lý Dực hiện giờ đã được cột lại, tóc dài được cột chặt lại bằng sợi vàng thêu, được cố định lại lần nữa bằng sợi dây màu trắng, tóc mai được cắt sửa lại tinh tế, khoác lên mình y phục màu trắng của nam tử, cả người toát lên vẻ thanh tú tuấn dật.


Hẳn là một thiếu niên tuấn tú.

Không giống như trước đây chỉ để tóc suôn dài trên bả vai, cả người toát lên mấy phần anh tuấn tú giật.

Dường như bỗng chốc cao lớn hơn rồi, không còn mang theo khí tức hài tử như trước kia.

Đứa bé kia đối với dáng vẻ của Bách Lý Dực hiện nay vô cùng thích thú, thấy Bách Lý Dực đến liền dừng bút ngẩng đầu tươi cười với Bách Lý Dực, cười ngây ngô rực rỡ.

Bách Lý Dực rất thích dáng vẻ này của nàng, liền tiến lên, đứng bên cạnh ghế của nàng đưa ra cánh tay.

Thanh Vũ cầm bút lên, lơ đãng nhìn bốn phía, sau đó để bút trong tay xuống.

Lại đứng thẳng, xoay người lại, tay nhỏ cẩn thận ôm chặt lấy cánh tay Bách Lý Dực.

Bách Lý Dực thuận thế ôm nàng vào trong lòng, sau đó đưa nàng từ trên ghế xuống, cất bước ngồi bên cạnh giường nhỏ, sau đó đen Thanh Vũ đặt lên trên đùi.

Bách Lý Dực một tay ôm lấy thân thể nàng, một tay xoa xoa lên đầu nàng, nhẹ nhàng nói, “Khó sao?” Ngày hôm qua giao cho nàng ít bài tập, ngày hôm nay lại dạy nàng một ít văn tự.

Thanh Vũ lắc lắc đầu, biểu thị còn có thể tiếp thu.

“Mệt không?” Bách Lý Dực tiếp tục dò hỏi, đứa bé kia vẫn lắc đầu một cái.

“Tiếp tục?”
Đứa bé nặng nề gật đầu.

Thị nữ đứng ở một bên đem sách lấy ra, dọn lại mặt bàn, sau khi dọn xong giấy bút.

Bách Lý Dực liền ôm Thanh Vũ đi đến, để nàng ngồi trên ghế, mình đứng một bên.

Thanh Vũ đứng lên ghế cao hơn Bách Lý Dực rất nhiều.

Nhưng Bách Lý Dực cũng không thấy ngại, chỉ đọc sách xem mặt chữ, sau đó một bên đọc một bên viết, để cho nàng biết chữ này đọc như nào và viết như nào….!
Từ ngày hôm nọ đến giờ, mỗi ngày đều là như này.


Đứa bé kia không biết nói chuyện, mà Bách Lý Dực ở trong nhà cũng không phải là người ưa nói chuyện.

Tuy rằng hai người ở bên nhau ít khi nói chuyện, nhưng ở chung nhiều ngày tình cảm cũng được bồi dưỡng lên rất nhiều.

Mọi người thấy thế cũng dung túng cho hai người họ, để bọn họ ở chung.

Cũng là càng thêm quan tâm đứa bé kia hơn……!
An thị nữ vô tình đi qua thư phòng, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai bóng người nhỏ nhỏ của bọn họ đang đứng sóng vai, liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Ba năm”
Đây là vị tướng quân kia nói, có thể không cần tới ba năm, đối với đứa bé này, bọn họ không thể lưu lại…….!
Chim yến lại bay về trước nhà, một năm xuân mới lại đến.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót lanh lảnh.

Bách Lý Dực dạy Thanh Vũ xong, liền bắt đầu căn dặn lại với nàng một ít văn tự lạ.

Đây là văn tự do Bách Lý Dực sai người thu thập trong dân gian, bên trong là câu truyện rất dễ hiểu, thế nhưng đối với Thanh Vũ mà nói, lại rất thú vị.

Gặp phải những tình huống nàng chưa hiểu, nàng sẽ lập tức tóm chặt lấy ống tay áo Bách Lý Dực, nhìn Bách Lý Dực bằng ánh mắt long lanh tội nghiệp mong cầu Bách Lý Dực giải thích.

Lúc đầu Bách Lý Dực cảm thấy hết sức đau đầu, nhưng lại không đành lòng, liền bắt đầu dò hỏi những người trong phủ.

Nếu là động vật thì vẽ lại, nếu như là thực thể gì đó liền mua về.

Cứ như vậy hành hạ lại hành hạ, thường xuyên qua lại, hai người càng ngày càng hiểu rộng biết nhiều.

Nhưng ngày hôm nay Bách Lý Dực kể chuyện với Thanh Vũ, nàng cũng không cầu mong Bách Lý Dực giải thích điều gì.

Đôi mắt của nàng đang đặt ở ngoài cửa sổ, trong ánh mắt chất chứa khát vọng làm cho Bách Lý Dực cũng hơi động….!
Tựa hồ, đã từ rất lâu, Thanh Vũ vẫn luôn ở trong Vương phủ, chưa đi ra ngoài……!
Một ngày xuân rực rỡ như vậy, Bách Lý Dực ôm Thanh Vũ, trong đáy lòng tự nhiên phát sinh ra một ý nghĩ…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.