Đọc truyện Thanh Vũ FULL – Chương 60: Động Phòng Hoa Chúc
Sáng sớm ngày mùng 2, tiếng pháo nổ ngoài cửa Thương Phủ từ canh tư đến giờ vẫn chưa ngưng nghỉ.
Cơ hồ là một đêm chưa ngủ, Bách Lý Dực thay hỉ phục từ sáng sớm xong, tinh thần vẫn vô cùng sáng láng.
Lại nói, đó cũng không phải là lần đầu tiên Bách Lý Dực thành thân, mà lần đại hôn lần trước so với lần này phiền phức hơn rất nhiều, đến lúc Bách Lý Dực cưỡi ngựa đến cửa biệt viện đón tân nương tử, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đại khái, vẫn là căng thẳng a.
Dù sao cũng là hôn ước một đời, chính là lời hứa đời đời kiếp kiếp ở bên một người.
Lúc cõng theo Thanh Vũ đi về phía kiệu hoa, Bách Lý Dực nhớ đến ngày đông 13 năm trước.
Chính là vào lúc ấy, nàng đưa tay về hướng Thanh Vũ, nhưng vào lúc ấy chưa từng nghĩ tới sẽ nắm bàn tay này đến cuối cuộc đời.
Bước chân của Bách Lý Dực rất bình ổn, Thanh Vũ nằm nhoài trên lưng nàng, trên đầu đội khăn nên không thể nhìn rõ xung quanh náo nhiệt thế nào, nàng như con mèo lười chăm chú ôm chặt lấy Bách Lý Dực, nhẹ nhàng nở một nụ cười an tâm.
Rất nhiều năm trước, nàng đều mơ ước sẽ có một ngày như thế, mặc hỉ phục, trở thành thê tử của Bách Lý Dực, đi theo phía sau hoặc sóng vai đi chung với Bách Lý Dực.
Chỉ cần các nàng bên nhau, là đủ rồi.
Nhảy qua chậu than, đến hoàng hôn thì hoàn thành xong cách nghi lễ thành thân, giống như trong ước định, các nàng đã trở thành phu thê của nhau.
Đại hôn có rất nhiều người đến dự, đa số đều là các nhân vật có máu mặt ở Thương Châu, đều có quan hệ rất tốt với Thương phủ, thời khắc nhìn thấy tân lang, mọi người đều có chút kinh diễm.
Dung mạo như thế này, đừng nói là nữ nhân, coi như là nam nhân cũng bị tân lang này câu người đến tàn nhẫn, cũng khó trách, Thương Thanh Vũ khó có thể buông tay.
Vốn dĩ ngày hôm nay tân lang phải đi chúc rượu khách mời, nhưng do tối nay là ngày động phòng hoa chúc của nàng, mà nàng cũng không muốn phí thời gian với những người này.
Vội vã đi tới cửa phòng, Bách Lý Dực tràn đầy hứng khởi muốn đẩy cửa phòng, thời khắc tay vừa chạm vào cửa, lại buông lỏng tay.
Kẹt kẹt một tiếng, Bách Lý Dực đẩy cửa ra, cẩn thận từng chút đi vào.
Nhìn nến đỏ chập chờn cháy trong phòng, nhất thời có chút thấp thỏm.
Vòng qua bức bình phong, liếc mắt liền nhìn thấy Thanh Vũ mặc trên mình hỷ phục đỏ chót, ngồi ngay ngắn bên giường, Bách Lý Dực không khỏi xoa xoa bàn tay, đè nén lại kích động cùng mừng rỡ trong lòng, nhẹ nhàng đi tới.
Tiếng bước chân quen thuộc đang tới gần, liền ngay cả người bình tĩnh như Thanh Vũ cũng không tránh khỏi có chút kích động.
Dưới lớp khăn đỏ, Thanh Vũ mím mím môi, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng lại thấp thỏm.
Hai tay đặt trên đầu gối, cũng có chút căng thẳng mà níu chặt y phục.
Bách Lý Dực đi tới bên cạnh Thanh Vũ, dừng bước, cẩn thận ngắm nhìn nương tử của mình, bàn tay có chút run rẩy đưa ra, bỏ khăn chùm đầu của nương tử xuống.
Khuôn mặt rực rỡ như hoa đào tháng 3 hiện ra trước mắt.
Người ngẩng đầu, người cúi đầu, thời khắc ánh mắt đối diện với nhau, đem dáng vẻ của đối phương khắc sâu vào tâm trí.
Trầm mặc nhìn đối phương một hồi lâu, cả hai người đều không có động tác nào khác.
Một người có thói quen chủ động như Bách Lý Dực trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Trái ngược lại, Thanh Vũ đưa tay ra, kéo lấy ống tay áo Bách Lý Dực, đem tay mình đặt trong lòng bàn tay đối phương, ngước mắt, nhìn thẳng vào con ngươi đối phương, cong ngón tay lên, nhẹ nhàng phác họa, 【 Dực 】
“Hả?”
【 Kết hôn rồi.
】
“Ta biết………………..” Bách Lý Dực vốn dĩ vô cùng thấp thỏm, nhìn dáng vẻ của thê tử mình, Bách Lý Dực rốt cục lấy lại được tinh thần, nở một nụ cười, “Vì lẽ đó, bây giờ là nên uống ly rượu giao bôi, phải không?”
Thanh Vũ gật đầu.
Nói xong, Bách Lý Dực đứng dậy, đi về phía bàn, cầm bầu rượu lên, rót đầy 2 ly rượu trên bàn, rượu đầy đến tám phần, nàng bưng ly rượu lên, đi về hướng Thanh Vũ, đưa vào trong tay Thanh Vũ, “Nào, uống nó.”
Thanh Vũ mỉm cười, tiếp nhận ly rượu trong tay Bách Lý Dực, ngồi đối diện với vàng.
Hai người trao đổi ly rượu, giống như hai con hạc trắng cuộn vào nhau, đem ly rượu uống cạn một hơi.
Từ giờ khắc này trở đi, chính là có thể đồng cam cộng khổ.
Uống xong chén rượu giao bôi này, nghi thức ngày hôm nay đã hoàn thành một nửa.
Bách Lý Dực thấy Thanh Vũ đang muốn tẩy trang, liền hoán người đi vào, đem nước nóng chuẩn bị sẵn đưa tới, hầu hạ Thanh Vũ rửa mặt.
Đợi đến khi hai người nhẹ nhàng khoan khoái nằm lên trên hỉ giường, âm thanh náo nhiệt ngoài cửa phòng cũng đã ngưng, đèn đuốc cũng đã tắt.
Có lẽ hôm nay có nhiều việc, Bách Lý Dực cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nằm lên giường liền cảm thấy buồn ngủ.
Ngọn nến trên bàn cũng đã bị đốt đến nửa đoạn, sáp nến chảy xuống, càng làm cho ánh nến trở lên chói mắt.
Màn che vẫn chưa được buông xuống, ánh nến chập chờn trong phòng, thực làm cho người ta khó có thể vào giấc.
Thanh Vũ nằm ở bên cạnh Bách Lý Dực, nghĩ về những chuyện ngày hôm nay, thân thể vốn dĩ có chút mệt mỏi, giờ khắc này dần dần tỉnh lại.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi lâu, nàng vươn mình, đem thân thể mình nằm gọn trong lồng ngực Bách Lý Dực.
Cho tay vào trong chăn ấm áp, lặng lẽ chạm xuống bụng Bách Lý Dực, nắm chặt lấy tay trái của nàng.
Bấm tay, ở trong lòng bàn tay của đối phương, nhẹ nhàng phác họa, 【 Dực.
】
Bách Lý Dực vốn dĩ không định ngủ, đương nhiên là cảm nhận được động tĩnh của Thanh Vũ, Bách Lý Dực cúi đầu, dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu đối phương, khẽ hừ một tiếng, “Hả?”
【 Không muốn ngủ.
】 Thanh Vũ ôm eo nàng, viết vào trong lòng bàn tay của nàng.
Bách Lý Dực vươn mình, đưa cả người Thanh Vũ nằm gọn trong lồng ngực mình, sau đó dùng sức, liền để cả người Thanh Vũ nằm trên người mình.
Ngực bị cơ thể của Thanh Vũ đè lên, đối với một người luyện võ như Bách Lý Dực cũng không phải là chuyện to tát gì, ổn định lại hơi thở, cất giọng khàn khàn thì thầm vào tai Thanh Vũ, “Ta cũng không có ý định ngủ.”
Thanh Vũ sợ mình đè nàng đau, liền vội vàng chống hai tay bên cạnh người Bách Lý Dực.
Tư thế này tạo khoảng cách giữa hai người, gió đông bắt thuận thế chui vào trong chăn.
Bách Lý Dực thấy Thanh Vũ như thế, thuận thế ngồi dậy, cả người ngồi dựa vào đầu giường, ôm lấy eo Thanh Vũ, để cho nàng ngồi lên bắp đùi mình, ngồi đối mặt.
Hai tay nàng ôm lấy eo thon của Thanh Vũ, cười gian xảo nói, “Chuyện đêm tân hôn còn chưa làm, ta làm sao cam lòng đi ngủ?”
Thanh Vũ cũng tùy ý nàng, thuận thế đem đầu dựa lên bả vai Bách Lý Dực, tay phải ôm lấy eo Bách Lý Dực, dùng ngón tay nhẹ nhàng phác họa, 【 Vậy tại sao không nói lời nào? 】
Bách Lý Dực trầm ngâm chốc lát, ôm lấy eo Thanh Vũ, mới chậm rãi nói rằng, “Bởi vì ta đang nghĩ, đêm động phòng hoa chúc, phu thê sẽ làm gì a?” Nói xong, làm vẻ như tổng kết nói, “Thoạt nhìn là tán gẫu trong sáng trong chăn a.”
Thanh Vũ nhất thời không nói gì, cũng không biết đáp lại nàng ra sao, chỉ đưa tay ôm chặt lấy Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực vỗ vỗ sống lưng Thanh Vũ, nói, “Lại nói, trở về lâu như vậy rồi, vẫn chưa nghe ngươi kể chuyện của ngươi mấy năm gần đây, hiện nay có thời gian, kể cho ta nghe một chút có được không?”
Thanh Vũ gật đầu, nhẹ nhàng trở mình, tìm vị trí thoải mái nhất trong lồng ngực Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực cũng điều chỉnh lại tư thế, để Thanh Vũ ngồi bên cạnh mình, ôm lấy eo nàng ngồi ở đầu giường.
Đưa tay, chắm chặt lấy tay Thanh Vũ, ngón tay trỏ xoa xoa ngón tay mảnh khảnh của Thanh Vũ, Bách Lý Dực hỏi, “Năm Hoa Vũ đế thứ 25, không có chuyện gì đáng nói sao?”
【 Kết hôn.
】 Thanh Vũ suy tư một hồi, viết vào trong tay Bách Lý Dực.
Nhận được đáp án, Bách Lý Dực liên tục lắc đầu, cười nói, “Cái này không được tính là chuyện tốt.”
【 Ừ, đây là đại sự.
】 Thanh Vũ hất lông mày, bày ra vẻ mặt trịnh trọng.
“……”
Bách Lý Dực không nói gì, chỉ đành chuyển đề tài, tiếp tục nói, “Vậy năm thứ 24?”
【 Thương châu, học thêu.
】
“Thật ngắn gọn,không có chuyện gì khác sao?” Bách Lý Dực đung đưa thân thể Thanh Vũ, có chút bất mãn ai oán.
Thanh Vũ suy tư một lúc, xác thực là không có chuyện gì đáng nói, liền lắc lắc đầu.
Bách Lý Dực cũng không làm khó nàng, liền nói, “Vậy không có trò gì vui hơn sao?”
Nàng ngắm nghía ngón tay Thanh Vũ, hiển nhiên là tràn đầy phấn khởi.
Thanh Vũ cũng không thích làm trái ý Bách Lý Dực, liền cẩn thận nghĩ lại những chuyện thú vị để kể cho Bách Lý Dực nghe.
Nhưng những năm vừa qua đối với Thanh Vũ mà nói, bởi vì chuyện làm ăn của Thương phủ, Thanh Vũ phải vào nam ra bắc không ít nơi, cũng gặp qua không ít người.
Kể qua kể lại không ít chuyện, cũng làm cho tâm tình của Bách Lý Dực khá lên không ít.
Bởi vì không thể nói chuyện, những chữ Thanh Vũ viết vào tay Bách Lý Dực đều vô cùng ngắn gọn.
Thành thật mà nói, tự kể ngắn gọn như thế quả thực kém xa những người có kể thao thao bất tuyệt kể lại, còn chưa nói tới, những việc này, hẳn là có người báo cho Bách Lý Dực rồi.
Nhưng cảm nhận ngón tay Thanh Vũ phác họa trong lòng bàn tay mình, Bách Lý Dực cũng không cảm thấy nhàm chán vô vị, trái lại, còn có một cảm giác an tâm không tên.
Ánh nến đốt rụi hơn một nửa, hiện nay chỉ còn lưu lại một ít trên bàn.
Dựa vào ánh nến chập chờn trong phòng, Thanh Vũ nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của Bách Lý Dực.
Nàng nhớ lại những chuyện xảy ra trong bốn năm sau khi nàng rời đi, lại nghĩ đến những tháng ngày bên nhau trước đây, âm thầm nhắm mắt lại.
Đầu đông năm Hoa Vũ Đế thứ 10 gặp nhau, năm thứ 11 bắt đầu để ý đến nàng, năm thứ 12 cầm tay, năm thứ 13 lập ra lời hẹn ước mãi mãi không chia lìa, năm thứ 14 không ly biệt, năm thứ 16 động tình, năm thứ 17 đính hôn.
Cho tới bây giờ, đã là ròng rã 14 năm, nàng chính thức trở thành thê tử của nàng.
Bách Lý Dực nắm chặt tay Thanh Vũ, nắm chặt lấy ngón tay đang phác họa trong lòng bàn tay mình, “Thanh Vũ.”
Nàng đột nhiên ngăn động tác của Thanh Vũ, Thanh Vũ ngước mắt, hơi nghi hoặc nhìn nàng.
Đọc được ý hỏi trong mắt Thanh Vũ, Bách Lý Dực xoa xoa ngón tay Thanh Vũ, khẽ cười một tiếng, từ từ nói rằng, “Từ nay về sau, bất luận ngươi đi đâu, ta cũng đều đi bên cạnh ngươi, được không?”
Thanh Vũ gật đầu, dựa lên bả vai nàng.
Viết vào lòng bàn tay nàng, 【 Dực, nhà.
】
Bách Lý Dực ngẩn ra, nắm lấy bả vai nàng, ôm nàng, nhẹ nhàng dụ dỗ, “Thanh Vũ cũng là nhà của ta.”
【 Vì lẽ đó……!Không nên rời đi.
】
“Được, sẽ không rời đi.” Bách Lý Dực vừa mới nói xong, liền cảm thấy trên môi có một vật ướt át chạm vào, định thần vừa nhìn, hóa ra là Thanh Vũ đang nằm trong lồng ngực nàng ngẩng đầu lên hôn nàng.
Không cần phải nhiều lời nữa, Bách Lý Dực nghiêng thân, đem tất cả những điều định nói nhấn chìm trong nụ hôn.
Một khắc tân hôn đáng giá ngàn vàng*, thời khắc chạm vào Thanh Vũ, Bách Lý Dực cảm thấy mình đêm nay thật sự không nên sốt sắng thái quá, làm trễ nhiều thời gian như vậy.
Quả nhiên, đêm động phòng hoa chúc, nằm trong chăn bông tâm sự trong sáng quả nhiên không phải là ý tưởng khả quan, còn không bằng cởi bỏ hết y phục ra mà chén(*) nhau.
(Lời của edit: (*) tự dưng quên câu thành ngữ này, không nhớ là “Tân hôn” hay là “Đêm xuân” nữa, nếu sai các bác đừng cười em nhé.)
( (*) nguyên bản tác giả không dùng từ “chén” lấy nhau đâu, chỉ là cởi y phục ra thôi, cơ mà em thấy không đủ độ lên dùng luôn từ “Chén” ahihi)
________________________________
Đợt này em lười lắm, nên mỗi ngày lại 1 chương thôi:v hôm nào cao hứng, em lại dịch 3 – 4 chương:)) các bác cứ thong thả mà chờ:)).