Thanh Vũ

Chương 33: Nhạc Trung Chi Loạn


Đọc truyện Thanh Vũ FULL – Chương 33: Nhạc Trung Chi Loạn


Từ Châu Thành rời đi cũng đã hơn nửa tháng.

Xe ngựa đi tới Nhạc Trung Thành, trên xe lúc này cũng đã phủ kín một lớp tuyết trắng.

Từ sau khi nhận thánh chỉ, cảm xúc của Thanh Vũ vẫn rất ổn định.

Ngày ấy coi như từ biệt, Bách Lý Dực ôm nàng đưa vào xe ngựa, đeo lên cổ nàng ngọc bội nhiều năm nay Bách Lý Dực vẫn đeo, nàng cũng không có bao nhiêu phản ứng.

Chỉ đến khi Bách Lý Dực muốn rời tay, nàng bỗng đưa tay, nắm chặt lấy tay người kia, ánh mắt chan chứa nhìn Bách Lý Dực.

Ở bên nhau gần 9 năm, thời điểm phải xa nhau Thanh Vũ cũng sớm đoán ra được, nhưng vẫn là không muốn.

Bách Lý Dực sáng tỏ tâm tư của nàng, đưa tay vuốt ve tóc nàng, nhưng một câu cũng không nói ra.

Thanh Vũ nhìn Bách Lý Dực, đưa tay nắm chặt tay Bách Lý Dực.

Đem tay nàng đặt trước mặt, mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay nàng một chữ 【 Dực 】
“Hả?”
【 Chờ 】
“Được.” Bách Lý Dực gật đầu, buông lỏng tay, nhấc lên vạt áo nhảy xuống ngựa.

Nhìn theo xe ngựa đang dần dần khuất bóng.

Trải qua lần từ biệt này, chính là mấy năm không gặp.

Thanh Vũ, trân trọng.

Đường đi xa xôi như vậy, thể chất của nàng trước nay đều không tốt, Thanh Vũ ốm từ rất lâu.

Sau nửa tháng ở trong Nhạc Trung Thành bệnh tình nàng mới chuyển biến tốt lên được chút.

An thị nữ vẫn theo hầu hạ nàng, nàng bị bệnh bao lâu, liền lo lắng bấy lâu.

Vẫn luôn đi theo bên cạnh nữ tử phương Nam này tiến về phương Bắc.


Cũng may y công đi theo 2 nàng y thuật cũng không kém.

Thương Lạc ở Thông Châu tiếp nhận được đội ngũ vận chuyển lương thực tới, liền dẫn 5000 binh mã hộ tống các nàng vào Nhạc Trung Thành.

Nhạc Trung Thành là năm đó Bắc Hoa dẫn binh tiến đánh Nam Hạ, bị Đoàn Gia của Thương Châu chặn đánh lại đuổi ra khỏi lãnh thổ, liền kí kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.

Từ trăm năm trước kí thỏa thuận tới nay, 3 nhà không xâm phạm lãnh thổ của nhau.

Cứ 20 năm trôi qua, mỗi quốc gia luân phiên phái tới một người làm chủ Thành, tiếp nhận quản lí thành trong vòng 20 năm.

Đương nhiệm làm thành chủ của Nhạc Trung Thành tính tới thời điểm này chính là đại tài tử vang danh trong thiên hạ – Trương Thư Trí.

Người này chính là đại đệ tử của Nhan Khanh Gia, thi thư vô song.

Vừa là tài tử, cũng chính là viện chủ của Viện Sách Thánh Hiền của Cửu Châu.

Đúng, Nhạc Trung Thành này đều được các quốc gia coi trọng, là bởi vì có viện này.

Không ít thần tử của các quốc gia, đều là xuất phát từ nơi này, liền ngay cả Hoa Vũ Đế bây giờ, thời niên thiếu cũng từ ở thư viện này học hành 2 năm.

Vì vậy, lần này đại tuyết xảy ra, cũng đều làm cho các quốc gia coi trọng.

Nam Hạ là quốc gia đầu tiên phái người tới cứu viện, Trương Thư Trí vừa mới nhận được tin báo đã vội vàng ra tiếp đón.

Bởi vì các quốc gia có ước định không dẫn binh vào thành.

Thương Lạc không thể đem binh mã vào thành, chỉ lệnh cho binh mã trú đóng ngoài cửa, phân phó cho phó tướng đi vào thành.

“Lương thực trong thành đã sớm bị dùng hết rồi, may mà các ngươi tới kịp.” Sau khi tiếp đón được mọi người, Trương tiên sinh bồi tiếp Thương Thu tiến vào trong thư viện, vừa đi vừa nói.

Vừa nghĩ tới quanh cảnh bên đường, rõ ràng đều là thanh niên trai tráng, nhưng đìu hiu không sinh khí, Thương Thu không thể không nhíu mày.

“Trong thành có nhiều lương thực cất giữ như vậy, nhanh vậy đã hết sao?” Theo nàng biết, Nhạc Trung Thành ít nhất có 2000 hộ người, coi như tuyết rơi dày đặc như vậy cũng không thể dẫn tới cảnh tượng như thế.

Trước kia nàng còn tưởng rằng, tình hình không đáng lưu tâm.


Một thư sinh đi bên cạnh tiên sinh cười tự giễu nói, “Công chúa có chỗ không biết, 2000 hộ trong Nhạc Trung Thành, hơn một nửa là người đọc sách a.”
Thương Thu nghe xong cũng sáng tỏ.

Quân tử xa nhà bếp, đối với việc nông canh biết rất ít, bên trong Nhạc Trung Thành lương thực nhiều như thế đều là vận chuyển từ các trấn xung quanh vào.

Hiện nay đường vận chuyển lương thực tới Nhạc Trung Thành đã bị cắt đứt, dân tị nạn lại dồn dập vào thành, Nhạc Trung Thành tự lo còn chưa xong, những vẫn tiếp nhận dân tị nạn, rất nhanh đạt đến trình độ sơn cùng thủy tận, cũng may là nơi Cửu Châu lưu tâm, mới có thể thoát khỏi cảnh khốn khó này.

Thương Thu cùng Trương Thư Trí vừa đi vừa nói, sau khi an bài xong chuyện cứu tế, lúc này mới đi vào trong thư viện.

Thanh Vũ đi trên đường nãy giờ, tâm tình cũng không vui vẻ cho lắm.

Thêm nữa nhiễm lạnh, bị bệnh một hồi, thời điểm đi tới Nhạc Trung Thành, sắc mặt càng thêm xám trắng.

Buổi chiều tại thư viện, Viện trưởng của thư viện mời tiệc, thân thể nàng lại càng thêm suy nhược.

Trong phòng ăn của thư viện, đầu bếp dùng lương thực chuyển tới ngày hôm nay làm một bữa tối không tính là quá phong phú.

Trương Thư Trí dẫn Thương Thu ngồi ở bên trên, quan chức trong thành cùng nâng chén chúc tụng.

Thân là công chúa Nam Hạ, đương nhiên năng lực giao tiếp với mọi người của Thương Thu không kém ai.

Dăm ba câu nói của nàng cũng đã làm cho đa số thư sinh cùng quan lại cảm thấy thư thái.

Chỉ có Thanh Vũ đang ngồi bên cạnh Trương Thư Trí vẻ mặt mờ mịt nhìn thư sinh bên dưới.

Trương Thư Trí thấy nàng không hăng hái lắm, như là bệnh chưa lành, không khỏi hỏi một câu, “Tiểu sư muội thân thể không khỏe hả?”
Thanh Vũ đương nhiên là biết lai lịch sư phụ của mình, cũng hiểu được viện trưởng trước mắt mình chính là Đại sư huynh của nàng, thấy hắn thân thiết hỏi thăm nàng như thế, cũng không thể không hoàn hồn, lắc đầu một cái ra hiệu mình không có chuyện gì.

Hai người bọn họ tính ra vẫn là lần đầu tiên chào hỏi, tuy nhiên đã biểu lộ thân phận của nhau, hơn nữa trước đây sư phụ của Trương Thư Trí cũng từng dặn dò hắn, giờ khắc này nhìn tiểu sư muội của mình cũng có chút thương yêu, không khỏi khuyên nhủ, “Sư muội nếu như mệt mỏi, liền có thể trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiều sự vụ bận rộn.”
Quan hệ của hai người bọn họ đương nhiên là làm cho mọi người cả kinh.

Cũng là điều dễ hiểu, dựa vào thân phận của Trương Thư Trí, văn nhân trong thiên hạ có hơn một nửa phải gọi hắn 2 chữ Ân sư”, mà sư phụ hắn là Nhan Khanh Gia cũng càng được văn nhân tôn sùng.

Nam Bắc hai triều đều muốn mời Nhan Khanh Gia làm tể tướng, còn xét về thân phận viện trưởng của Viện Sách Thành Hiền, vẫn là thanh danh lan xa.


Vô số tài nhân trong thiên hạ muốn bái hắn làm sư phụ, đều là mong mà không được.

Mà thiếu nữ trước mắt……….Chẳng lẽ…….!
Thương Thu ở một bên như nhớ tới điều gì, khẽ cau mày, nhìn về phía Thanh Vũ, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Người trong phòng đều nhìn về thiếu nữ bên cạnh Trương Thư Trí, trao đổi ánh mắt, rốt cục cũng có người mở miệng hỏi, “Trương tiên sinh, vị cô nương này…….”
Liền nhìn thấu nghi hoặc của bọn họ, Trương Thư Trí vuốt râu nở nụ cười, biết thời biết thế nói, “Đây là Thanh Vũ, là đệ tử cuối cùng của sư phụ Nhan Khanh Gia ta, cũng chính là Bắc quận chúa do Hoàng đế Nam Hạ mới sắc phong, lần này quyên tặng cũng chính là do Thất công chúa cùng với sư muội ta làm.”
Mọi người nâng chén, đều khen Thanh Vũ đại thiện.

Ngồi ở trong đám văn sĩ thao thao bất tuyệt khen mình, Thanh Vũ trước sau vẫn mỉm cười.

Thương Thu ở một bên nhìn thấy cảnh tượng văn nhân chúc tụng, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Loại này dự cảm không tốt này sau khi cứu tế cứu nạn xong, liền xảy ra……..!
Thương Thu cùng Thanh Vũ dẫn người đến cửa thành phát lương.

Có lẽ là do dung mạo hai người đều thượng thừa, người phía dưới đều hoán các nàng là bồ tát sống.

Thêm nữa lại có một số người hữu tâm, liền đem chuyện Thanh Vũ chính là đệ tử cuối cùng của Nhan Thanh Gia nói ra, trong khoảng thời gian ngắn, tài tử giai nhân cùng dồn dập ngâm thơ tán thưởng đại thiện của Thanh Vũ.

Không tới nửa tháng, 3 châu đều biết trong Nhạc Trung Thành có vị bồ tát sống, trong lúc này, đoàn tiếp tế lương thực từ Bắc Hoa cũng đã vào trong Nhạc Trung Thành.

Mà một đội buôn xuất phát từ Thương Châu cũng giúp vận chuyển lương thực từ Thông Châu tới Tế Châu.

Nhất thời, Thông châu binh động.

Tần vương Thương Lạc liền cắt đứt đường vận chuyển lương thực, quân Nam Hạ lẻn vào trong Nhạc Trung Thành.

Cùng lúc đó, Bắc Định Vương của Nam Hạ động binh ở Thông Châu, tuyết vừa mới ngừng rơi một thời gian, đứng ở trong dãy núi an tịnh trăm năm ở trong Nhạc Trung Thành nhìn ra Cửu Châu mênh mông kia, rốt cục chiến tranh cũng đã nổ ra.

Tháng 2, băng tuyết cũng đã bắt đầu tan, các nhân sĩ trong Viện Sách Thánh Hiền bị một đội binh lẻn vào trong thành khống chế, bao gồm cả Thương Thu công chúa cùng với Bắc quận chúa Thanh Vũ.

Đồng thời các binh sĩ Tần Vương lẻn vào trong thành không có thánh chỉ của vua cũng không dám lộn xộn, cũng đều bị bắt làm tù binh.

Đến đây, Thương châu binh động, thêm Tần vương Thương Lạc thống lĩnh xuất quân, cùng quân của Định Bắc Vương, hiện tam quốc thế chân vạc, vây nhốt Nhạc Trung Thành.

Còn có đại quân của Bắc Hoa vẫn chậm trễ chưa động quân, sau tuần thứ 2 của tháng 2, cũng chậm rãi xuất phát đến Nhạc Trung Thành.

Tứ phương cứ thế, không dám khai cuộc.


Văn nhân trong triều đều dâng tấu tạo áp lực lên Hoàng Đế, Nhạc Trung Thành không thể không loạn, cuộc chiến không thể không bắt đầu.

Thời cơ qua đi mà binh vẫn không động, thời gian tiêu hao hết lương thảo mà đến, không ai muốn làm tội nhân thiên cổ của Cửu Châu, rút cục dẫn quân xuất hiện.

Người không nhẫn lại được chính là Bắc Định Vương của Nam Hạ.

Gót sắt của Bắc Định Vương đạp nát cửa thành Nhạc Trung, tam quân cũng tiến đến chém giết một hồi.

Đêm đó, ở trên núi cao bên trên Thánh Hiền trang, đốt lên một ngọn lửa.

Ánh lửa thắp sáng lên mặt nạ dưới khôi giáp của một người.

Tựa hồ như một tín hiệu, bọn người ẩn nấp trong bóng tối dồn dập lộ ra nanh vuốt.

Trong ánh lửa trùng trùng, Thương Thu được đỡ lên xe ngựa, quay đầu liếc nhìn Thánh Hiền sơn trang, trong đầu lóe lên ánh mắt trong sáng của thiếu nữ kia.

Một canh giờ trước, thời khắc động binh, một đội tinh binh tập kích nhóm bắt cóc các nàng, cởi trói cho nàng, đưa nàng cứu ra.

Khi đó Thương Thu được cứu ra, trơ mắt đứng nhìn Thanh Vũ bị nhóm người kia bắt đi.

Không nhịn được hoán một câu, “Thanh Vũ………”
Đáp lại nàng, thiếu nữ kia ngoái đầu nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo.

Cái nhìn kia làm lòng người an ổn.

Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, Thương Thu vẫn nhớ tới ánh mắt của thiếu nữ này, trong sáng đến khó quên.

Chỉ là, cũng không bao giờ có thể gặp lại lần nữa.

Ba ngày sau, một xe ngựa vội vã chạy ra khỏi khói lửa chiến tranh, đi tới Châu Thành.

Viện Sách Thánh Hiền ở Nhạc Trung Thành bị đốt ba ngày ba đêm, âm thanh chém chém giết giết dần tắt, mọi chuyện dần dần lắng lại.

3 quốc gia đều phái binh lính tới Nhạc Trung Thành chém giết, thay vào đó, có một đội quân chưa bao giờ xuất hiện trước mắt mọi người.

Tất cả bọn họ đều mặc trên người hắc giáp, đội mũ đen kịt, tay cầm trường đao sáng quắc.

Vị tướng quân kia đang mơ hồ suy nghĩ một hồi, chợt nghe mật thám báo lại, trợn tròn hai mắt.

Hắc giáp tướng quân của Tần gia Bắc Hoa, sau hai mươi năm mai danh ẩn tích, rốt cục xuất hiện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.