Đọc truyện Thanh Vũ FULL – Chương 23: Dưới Tán Cây Tháng Năm
Mấy ngày gần đây, phố lớn ngõ nhỏ Châu Thành vẫn đang thảo luận về chuyện ngày ấy ở Ngụy Vương Phủ, nguyên tưởng rằng chỉ là phạt qua loa, nhưng chưa từng nghĩ tới Ngụy Vương này lại xử phạt nặng như vậy.
Quả thật là người từ nhỏ mang theo 300 ngàn binh mã ở Thương Lan ngăn trở người Man Tộc xâm nhập lãnh thổ, thật là dũng mãnh không tưởng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẫn là Bách Lý Dực xuất chúng, câu nói ngày ấy của nàng truyền đến tai tiểu thư các nhà khác khiến cho các nàng cũng phải mắt sáng ba phần.
“Ngươi dùng tay trái chạm vào người nàng, ta liền chặt tay trái của ngươi đi, ngươi dùng tay phải chạm người nàng, ta liền chém bỏ tay phải của ngươi, nếu ngươi dùng hai tay chạm vào người nàng, ta liền lấy mạng của ngươi!” Giọng nói trầm thấp như đang cố kìm nén từ trong viện của phủ công chúa Lan Đình truyền đến, nhưng người nghe có thể ngờ ngợ đoán ra được là giọng nói của nữ tử.
Mộc Uyển Phong tam công tử – là nữ tử của Hữu tướng quân, nàng luôn luôn là người hoạt bát hơn người, nàng đem bản mặt cùng giọng nói ngày ấy của Bách Lý Dực diễn tả lại, làm trò cười cho mọi người cười khanh khách.
“Ha ha, Mộc Tam a, Thụy Vương dù thế nào cũng là nam tử, lời nói cũng không yếu ớt như ngươi.” Tống Nhã ngồi ở một bên vừa nghe lời nàng nói, cầm quạt tròn trong tay che miệng cười khẽ.
“Aizzzz.” Mộc Uyển Phong đứng thẳng người lên, vén môi nói, “Nhã tỷ tỷ ngươi nói như vậy không đúng, dung mạo của Thụy Vương này so với nữ tử còn muốn diễm lệ hơn ba phần, có khi so với ta còn muốn dịu dàng đa tình hơn đây.” Nàng nâng ngón tay lên, nói đễn chỗ dịu dàng đa tình dùng ngón tay lướt qua lông mày của mình, đôi mắt trong trẻo như nước khẽ khép hờ lại, làm cho người xem trước giờ quen với khí thế hùng hổ của nàng ngưng thở chốc lát.
Hàng loạt động tác này của nàng, lại làm cho mọi người trong đình khanh khách cười vang.
“Ha ha, Mộc Tam, ngươi nghĩ ngươi ngoại trừ múa thương còn có thể dịu dàng đa tình sao ~~~” Thương Tinh Ương ngồi ở đối diện nàng nhìn nàng cười chế nhạo.
“Bát công chúa, lời nói này của ngài là khi dễ ta, ai nói múa thương thì không thể dịu dàng đa tình ~ Ngài không thấy trong lịch sử mấy trăm năm của Nam Hạ ta, có bao nhiêu nữ anh hùng cởi chiến bào ra chính là nữ tử thông thạo cầm – kì – thi – họa? ” Mộc Uyển Phong nhanh nhảu trả lời, mà nàng cùng với Bát công chúa quan hệ luôn rất tốt, vì lẽ đó lời nói cũng không kiêng dè nhiều.
“Vâng vâng vâng, ngươi nói cái gì cũng đúng.” Thương Tinh Ương vừa nghe lời nói của nàng liền muốn đỡ trán, đến cuối cùng nhịn không được cười khanh khách.
Quả nhiên, nàng lần này đành phải bất đắc dĩ nhìn Mộc Tam công từ đắc ý mấy phần.
Nở nụ cười rất phong lưu.
Lục công chúa Thương Tuyết tọa cao cao bên trên nhìn hai nàng bắt đầu quậy phá, không khỏi lắc đầu, “Tiểu Bát……” Nàng ở nơi này là ngươi có thân phận cao quý nhất.
Là một trong hai vị công chúa nổi danh của vương triều Nam Hạ, hành vi cẩn trọng, phẩm hạnh ôn nhu cùng cử chỉ hào phóng, chúng quý nữ* đều rất yêu quý nàng, kể cả các đệ đệ muội muội cũng đều yêu quý nàng.
Thất công chúa Thương Thu cũng không phải là ngoại lệ.
(quý nữ = ý chỉ người phụ nữ có thân phận cao quý)
Thương Thu ngồi ở bên cạnh Lục công chúa, nghe Thương Tinh Ương nói như vậy, cũng có thể đoán ra được tâm tư của nàng.
Nếu lại che miệng cười không ngăn cản, chỉ sợ Tiểu Bát công chúa cũng sẽ bị chính tỷ tỷ của mình khi dễ.
Nàng mím mím môi, khẽ nở nụ cười, “Được rồi, được rồi, ngày hôm nay không phải tới đây nói chuyện linh tinh bên ngoài, Sư phó của Ngọc Bích Lâu đã được mời tới quý phủ, làm mấy món điểm tâm rất ngon, đợi lát nữa cùng nếm thử.”
“Hả?” Bát công chúa nhìn Thất tỷ của nàng, đôi mắt sáng quắc, “Có đồ ăn ngon?” Sư phó của Ngọc Bích Lâu là người làm điểm tâm ngon nhất trong Châu Thành, chỉ mới nghe thấy đồ ăn, Tiểu Bát nhà ta đã nuốt mấy ngụm nước miếng rồi.
Mộc Uyển Phong vừa nhìn thấy vẻ mặt của người bên cạnh, cũng biết là xảy ra chuyện gì, nhíu mày nở nụ cười, gương mặt chế nhạo, “Sư phó của Ngọc Bích Lâu làm điểm tâm cho mọi người, lát nữa nhất định ta phải ăn nhiều một chút để nếm đủ hương vị a.
Từ biệt từ năm ngoái đến nay ta chưa được thưởng thức qua.”
“Mộc Tam không được cướp đồ ăn của ta!” Tiểu Bát trừng mắt nhìn Mộc Uyển Phong.
Thất công chúa cùng mọi người thấy cảnh này không nhịn được lại che miệng cười.
Chỉ có Lục công chúa nhìn thấy lại không khỏi lắc đầu, cái này, Tiểu Bát a…..Nhìn thấy mọi người che miệng cười.
Bát công chúa cũng hiểu được mình bị người kia trêu chọc, được lắm Mộc Tam, nàng thẹn quá cúi đầu, nghiến răng ken két tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
Thị nữ bưng điểm tâm từ hành lang bên kia đi tới, tốt xấu thế nào cũng là muội muội của mình.
Thất công chúa cũng cố nhịn không cười nàng nữa, liền tiến lên bắt chuyện bọn tỷ muội cùng thưởng thức điểm tâm.
Thương Tinh Ương được ăn đồ ăn ngon, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, liền không cùng Mộc Tam công tử kia so đo.
Nắng tháng 5 vô cùng rực rỡ, chiếu xuống trăm hoa đang đua nở ở sân trước nhà chính, lại càng làm những đóa hoa này thêm động lòng người.
Các quý nữ ngồi trong lương đình nội viện, lương đình này chỉ có duy nhất một hành lang dẫn tới.
Xung quanh lương đình đều là trăm hoa đua nở, thơm ngát vô cùng.
Trong lòng những thiếu nữ này đều là thi thư, nhìn thấy cảnh phong diễm lệ như vậy, không khỏi tán dương vài câu.
Mấy vị quý nữ trò chuyện một chút, không biết làm sao còn nói đến Bách Lý Dực.
Mộc Uyển Phong mấy ngày gần đây mới từ Yến Châu trở về, thời điểm nói tới Bách Lý Dực không tránh khỏi than thở một câu, “Cũng không biết vị Thanh Vũ công tử kia dáng dấp như thế nào? Lại có thể làm cho nhiều người theo đuổi nàng như vậy?” Nàng từ năm ngoái theo cha đến Yến Châu tòng quân, vì vậy nên không hiểu chuyện ở kinh thành Nguyên Châu này.
Vì lẽ đó, Thanh Vũ này dáng dấp ra sao nàng cũng không biết.
Đúng là tất cả quý nữ nơi này, bao gồm cả Bát công chúa, mấy ngày gần đây tham gia không ít tiệc rượu của quý tộc, đương nhiên là từng gặp qua Thanh Vũ.
Nghe được nàng vừa hỏi, chúng quý nữ đều chỉ mím môi cười khẽ.
Lục công chúa từ nãy đến giờ chưa lên tiếng lần nào rốt cục buông xuống chén trà trong tay, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng nói, “Thanh Vũ này, dịu dàng thanh thuần.”
Mộc Uyển Phong nghe xong, ngẩn người ra.
Nghe nói chỉ mới là đứa trẻ 12 tuổi mà thôi, mà lời nói này của công chúa, không phải cũng coi nàng là thiếu nữ rồi sao? Ý tứ trong này……!
Thất công chúa nghe lời này của tỷ tỷ, chỉ mím mím môi, ngước mắt.
Ánh mặt trời chiếu xuống tường thành màu xanh lục, phản chiếu ra một mảng ánh sáng xanh lục.
Tia sáng mát mẻ ấy chiếu vào trong mắt, Thương Thu dường như có thể nhìn thấy đứa bé đang vùi trong lồng ngực Bách Lý Dực kia.
Yên Tĩnh như vậy, an tĩnh giống như quang cảnh này, chán nản, khiến cho người ta muốn quên đi dáng dấp của nàng.
Nữ tử kia, làm cho người ta có cảm giác, từ trước đến nay đều bỏ qua tuổi tác của nàng.
Quý phủ của Thất công chúa mỗi tuần đều tổ chức thương nghị, nhưng ngày hôm nay nàng không có tâm trạng để tâm tới ý kiến của người khác.
Giờ khắc này, Bách Lý Dực cùng Thanh Vũ đang ở dưới tán cây đa hóng gió.
Thanh Vũ tọa ở trên ghế nằm của Bách Lý Dực, còn Bách Lý Dực đang ngồi bên cạnh nàng.
Tóc Bách Lý Dực xõa trên vai, mặc trên mình áo bào rộng lớn, không thắt đai lưng.
Thời điểm gió thổi tới, thổi lên trường bào của nàng, tóc đen quấn quýt với vạt áo, quả thực vô cùng phong lưu.
Thỉnh thoảng híp mắt nhìn Thanh Vũ, mắt phượng hẹp dài của nàng tràn đầy sủng nịnh.
Tháng 5 là một mùa vô cùng mệt mỏi, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng cho lần thứ hai giao hạt.
Bách Lý Dực híp mắt một hồi, sau đó chậm rãi mở mắt ngắm nhìn Thanh Vũ.
Vì chuyện tình ngày ấy ở Ngụy Vương phủ, mấy ngày gần đây đều không nhận được thiệp mời của người khác, Bách Lý Dực cùng Thanh Vũ mới có mấy ngày yên ổn hiếm thấy.
Đương nhiên, thỉnh thoảng có Tần Vương Thương Lạc tới quấy rối…..!
Tháng 5 hàng năm, Thanh Vũ sẽ bị cảm lạnh, năm nay cũng không ngoại lệ.
Ban đêm ngày hôm trước bị nhiễm phong hàn, thấy nàng ngày hôm nay khỏe hơn chút, vì lẽ đó vội vàng đưa nàng ra ngoài sân hít thở khí trời mới mẻ, không muốn nàng cả ngày phải ở trong phòng buồn bực.
Mặc dù sức khỏe có khá hơn một chút, nhưng xem ra khuôn mặt vẫn còn chút trắng xám.
Bách Lý Dực đi tới, đứng trước người Thanh Vũ, bóng người thon dài của Bách Lý Dực phủ lên người nàng.
Bách Lý Dực cúi đầu, nhìn thiếu nữ có hơi yếu đuối này, đưa tay sờ sờ gò má của nàng, ôn nhu hỏi, “Ngươi mệt rồi sao?”
Lòng bàn tay ấm áp của Bách Lý Dực đặt trên mặt nàng, Thanh Vũ vô cùng thích thú sượt sượt làm nũng.
Nàng lắc đầu, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay nhàn rỗi còn lại của Bách Lý Dực, ở trong lòng bàn tay của đối phương viết.
“Rất khỏe.”
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác tê tê dại dại, làm cho Bách Lý Dực cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bách Lý Dực đương nhiên hiểu ý của nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của nàng một hồi, sau đó thu hồi tay lại, nhéo nhéo lên chóp mũi của nàng, khẽ nói, “Ngốc.”
Thanh Vũ đưa tay kéo kéo y phục của nàng, giọng nói có chút yếu ớt.
Thanh Vũ nháy mắt nhìn Bách Lý Dực, hiếm khi thấy Thanh Vũ hoạt bát như vậy.
Bách Lý Dực cúi đầu nhìn thiếu nữ kia, cười khúc khích, sau đó nhíu mày, “Ngươi không phục?”
Thanh Vũ lôi y phục của đối phương, chu cái miệng, hai gò má banh ra, tỏ vẻ giận dỗi.
Ta chính là không phục, là không phục……Mang bệnh trong người đương nhiên là muốn làm nũng.
Thanh Vũ cũng không ngoại lệ.
Nói cho cùng, bất quá nàng cũng chỉ là đứa trẻ mới 12 tuổi, tâm trí dù có trưởng thành như thế nào đi nữa cũng muốn làm nũng một phen.
Bách Lý Dực thấy bộ dạng này của nàng, lại càng thêm vui vẻ.
Nàng nuôi Thanh Vũ từ nhỏ, đương nhiên là nhìn thấy nhiều dáng vẻ của Thanh Vũ.
Đứa bé này, đại đa số thời điểm là dè dặt mà dịu dàng, nhưng chưa từng nghĩ tới Thanh Vũ cũng có bộ dạng đáng yêu như thế này.
Trong lòng tựa như có gì đó chạm vào, ngứa một chút.
Chợt cúi đầu, hôn lên bờ môi mềm mại kia.
Thời điểm hai môi chạm nhau, Thanh Vũ trợn tròn hai mắt, một khắc sau ửng hổng từ cổ đến hai bên gò má….!
Các thị nữ canh giữ cách mười bước thấy cảnh tượng này, đều đột nhiên cúi đầu, cố gắng trấn định cúi đầu nhìn giày.
Chà Chà, phi lễ chớ nhìn a phi lễ chớ nhìn a……!
Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.
Bách Lý Dực đứng dậy, nhìn thấy đứa bé này thẹn thùng đến ửng hồng hai vành tai, híp con mắt lại, cười đắc ý nói, “Còn tức giận hay không?” Nàng vuốt ve tóc Thanh Vũ, giọng nói vô cùng ôn nhu.
Đứa bé chỉ kéo kéo y phục của đối phương, không đáp lời.
Bách Lý Dực nhìn dáng vẻ thẹn thùng cúi đầu của nàng, tâm càng thêm ngứa.
Đưa tay nắm lấy eo nàng, làm cho cả người nàng nằm gọn trong lồng ngực mình, sau đó nhìn trời than thở một câu.
Thực sự là, càng ngày càng khó khắc chế a…….!
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá rậm rạp chiếu xuống, đem tháng 5 này tô điểm càng thêm tươi đẹp.
Tháng 5 a, Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi…….Bách Lý Dực ôm đứa bé, nhìn cành lá rậm rạp trên đầu, đôi mắt sâu thẳm thẳm của Bách Lý Dực ánh lên tinh quang sáng lạn làm cho người ta kinh ngạc.
5 tháng sau, thái độ của những người kia sẽ thế nào đây? Thật là chờ mong a…..