Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 42: Yếu nhất bát cường


Đọc truyện Thánh Vũ Xưng Tôn – Chương 42: Yếu nhất bát cường

Yếu nhất 8 cường Tiểu Nguyệt:

Người đến xem so tài đông nghẹt, reo hò thét lên liên tiếp không ngừng.

Hiển nhiên theo những cuộc tranh tài tiến hành, khí thế càng thêm nhiệt liệt, vài toà lôi đài lần lượt tiến vào trận đấu quyết định, làm khán giả cảm xúc phấn khởi lên đến cực hạn.

Lôi đài số tám không khí hơi có vẻ hơi chùng xuống, nhưng trong không khí yên tĩnh lại xen lẫn những lời bình luận to nhỏ, đám khán giả ánh mắt có chút chờ mong, nhìn thẳng hướng lôi đài.

Trên đài Sở Thiên tóc bạc sáng chói, áo trắng như tuyết. Sở Nguyên áo mũ chỉnh tề, ưỡn ngực đứng. Hai người phân biệt đứng lôi hai đầu lôi đài, đối diện nhìn chăm chú lẫn nhau, tuy cách một cái lôi đài, lại cho người ta loại ảo giác hai người đang đứng rất gần nhau.

Trận này khác hẳn với các trận trước, trọng tài cũng không giống như ngày thường, không lập tức tuyên bố bắt đầu khi hai người lên đài, mà hơi tạm dừng một đoạn thời gian. Trong lúc đó, khán giả không khỏi bắt đầu khẩn trương, hô hấp dồn dập, tiếng nghị luận từ nhỏ thành to, phảng phất như thuỷ triều, liên tiếp, cuồn cuộn không ngớt.

“Các ngươi nói ai có thể thắng?” Nói chuyện là một thiếu niên còn nhỏ, lần đầu quan sát loại tranh tài này, hắn lộ ra vẻ hưng phấn, non nớt và hiếu kì che kín hai mắt.

Câu hỏi thăm giống hất nước vào chảo dầu đang nóng, mọi người cảm xúc bạo tăng, nhao nhao khịt mũi coi thường.

“Ngươi là đồ ngớ ngẩn, đương nhiên Nguyên ca thắng. Phải biết lần trước so tài, hắn liền lấy được chiến tích không tầm thường không tầm thường. Huống chi lại qua ròng rã một năm, thực lực khả năng tinh tiến hơn nữa. Sở Thiên vừa khải linh không lâu, sao có thể cùng so sánh?”

“Nghe nói Sở Thiên có chút bản sự, thế nhưng chỉ nổi tiếng trong đám người mới. Trận so tài tầm cỡ gia tộc như thế này, còn chưa tới phiên loại trẻ con ra mặt. Qua mấy năm, có lẽ còn có cơ hội xuất hiện nha, ha ha…”


Vị này dựa vào kiến thức lão luyện, hắn đối người hay đối với sự tình đánh giá từ trước đến nay đều đúng trọng tâm, hắn đối Sở Thiên cũng không xem trọng, dù sao lão nhân đã già, lại tìm từ tương đối hàm súc, nói chưa hết liền lay động mớ tóc trắng thưa thớt trên đầu, thở dài thần sắc tiếc nuối.

Những người khác liền không có khách khí, một thiếu niên trẻ tuổi nóng tính, mặt mũi tràn đầy khinh thường: “Sở Thiên một là bốc được luân không, hai là cả hai đối thủ thực lực bình thường, vận khí tốt tiến vào trận quyết định này thôi. Mà nguyên ca một đường ngay cả gặp cường địch, lại phá quan trảm tướng, hát vang tiến mạnh, mạnh như Sở Lâm đều bại trong tay, tất cả là nhờ lực cũng không có nửa phần may mắn.”

Phụ cận tất cả mọi người kiên nhẫn lắng nghe, thậm chí mấy muội tử gương mặt xinh đẹp đều nghiêm nghị, ngưng thần lắng nghe lời bàn cao kiến, người này càng thêm đắc ý, nghiêm sắc mặt khẳng định nói: “Đều tiến vào trận đấu cuối cùng này, hai người lại hoàn toàn chênh lệch. Thật là sắt không sợ lửa trui rèn, đánh nhau xong thật giả liền rõ. Các ngươi nhìn đi, đợi chút nữa Sở Thiên chắc chắn bị hai ba chiêu thu thập.”

Nói xong, nhìn qua mấy tiểu mỹ nữ mặt mũi tràn đầy sùng bái mình, trong lòng của hắn mừng thầm không thôi, nhưng trên mặt còn phải vất vả duy trì phong thái cao nhân, ý muốn cuồng tiếu ở khóe miệng không ngừng co rúm, khiến hắn khó chịu không thôi.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, khán giả lại không hẹn mà cùng hướng về Sở Nguyên. Mọi người tin tưởng thực lực của hắn, càng quan trọng hơn, Sở Thiên dành được hai thắng lợi trước đó quá dễ dàng, bởi vì đối thủ quá yếu, nhìn qua không có chút nào đáng tin tưởng.

Cảm nhận được chung quanh ánh mắt cổ vũ hướng mình, Sở Nguyên lộ ra mỉm cười, người sáng suốt còn nhiều a, quả nhiên không ai ủng hộ tiểu tử kia, theo như cái này thì, trận tranh tài này thắng chắc.

Tuyệt đối không nên cho rằng, khán giả chỉ là râu ria. Nếu như song phương thực lực tương đương, một điểm này liền trở thành mấu chốt thắng bại. Ai có thể thu hoạch càng nhiều ủng hộ, liền có thể áp chế đối thủ về mặt tinh thần, phát huy sức mạnh cướp đoạt thắng lợi. Trái lại, thì lại lâm vào cục diện bất lợi.

Cơ hồ không ai ủng hộ Sở Thiên, tóc bạc sáng chói vì hắn tăng thêm một phần thần bí, hấp dẫn mấy muội tử chú ý đến. Nhưng cho dù là các nàng, cũng không thể làm gì được chỉ có thể ôm ấp chờ mong, dù sao thực lực quá cách xa. Chỉ trong có lòng yên lặng cầu nguyện, đợi chút nữa đánh nhau, hi vọng Nguyên ca có thể hạ thủ lưu tình, đừng để vị tiểu đệ này thụ thương.

Nhiều người như vậy nhưng trong đó chỉ có Sở Sở, Sở Bảo cùng vài người, bởi vì kề vai chiến đấu qua, mới biết Sở Thiên vô cùng khó đối phó, âm thầm suy đoán long tranh hổ đấu.


Đợi không khí nóng lên tới đỉnh điểm, trọng tài lộ ra hài lòng tiếu dung, vung xuống cánh tay tuyên bố bắt đầu.

Sở Nguyên hít sâu một hơi, ngoài ý liệu, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, khí tức đột nhiên tăng lên, nguyên lực vận chuyển trong lòng bàn tay,

Trong lòng bàn tay bắt đầu lấp lóe tinh mang. Tuy nói đối thủ nhìn qua rất yếu, nhưng sư tử vồ thỏ vẫn cần toàn lực, lấy kinh nghiệm của hắn, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm cơ bản.

Thấy thế vô luận trọng tài và người lớn tuổi dưới đài đều trong lòng tán thưởng. Thường ngày giao đấu lật thuyền trong mương có thể nói nhìn nhiều thành quen, khinh địch chính là một điều tối kỵ. Sở Nguyên tuổi tác không lớn, chẳng những thực lực vô cùng cao minh trong cùng thế hệ, lại hiểu được đạo lý, tương lai tất nhiên sẽ trở thành đại nhân vật.

Sở Nguyên bước lên trước một bước, tốc độ đột ngột tăng, để lại đằng sau một thân ảnh mơ hồ, để cho người xem ngay cả diện mục đều nhìn không rõ ràng.

Chỉ có thể nhìn thấy mười ngón tay có chút cuộn lại, trên đó tinh mang sáng chói, tựa như lưu tinh xẹt qua chân trời, trong không khí lưu một đường vòng cung tuyệt mỹ.

Cùng so sánh với biểu hiện hoa lệ của đối phương, Sở Thiên ứng đối cực kì bình thường. Chỉ vận chuyển nguyên lực, nhìn khí tức cũng chỉ là tầng bốn, Trích Tinh Thủ loá mắt chiếu rọi khiến xung quanh ảm đạm phai mờ, hắn lại ngu ngơ đứng đấy.

Chung quanh tiếng cố lên đinh tai nhức óc, lại toàn tặng cho đối thủ, trước mặt sát khí bốn phía, xung quanh chỉ toàn thấy “Trích Tinh Thủ”, Sở Thiên thân mang một bộ áo trắng, lẻ loi trơ trọi co lại một góc lôi đài, phảng phất như bị toàn thế giới vứt bỏ.

“Ai.” Mấy vị thiện lương thiếu nữ bóp cổ tay thở dài, một tộc muội đáng yêu ái tâm tràn lan, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ không đành lòng, đôi mắt tròn xoe chợt đỏ lên, trong đó óng ánh nước mắt, tùy thời đều giống như khả năng tràn ra.


Phụ cận các thiếu niên ánh mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, từng tên đố kỵ Sở Thiên, hận không thể lấy thân thay vào, để chút nữa các muội tử vì bản thân thương cảm rơi lệ.

Nói rất dài dòng, trên thực tế một trận gió lên, hai vị tuyển thủ liền đã gần sát nhau.

Sở Nguyên thả người nhảy lên, cao đến đỉnh đầu đối phương, hai tay lăng không kích xuống dưới, trên mặt anh tuấn hiện ra kiểu cười nhe răng.

Tiếu dung không giống ai lại thô kệch như vậy đáng nhẽ sẽ làm mất nét nho nhã của hắn, nhưng mà xuất hiện ba phần lại ẩn bảy phần, nhìn qua không mất nho nhã. Nhưng, nếu có thể nhìn đến cẩn thận một chút, nếu bị phát hiện ra thì hắn không biết chui vào lỗ nào.

Toàn lực thôi động mười ngón tay, trên lòng bàn tay nguyên lực ngưng tụ tinh quang, lộng lẫy sáng chói mê người, cho người ta cảm giác như bầu trời đêm bao trùm, sao trời hạ xuống.

Một bàn tay như bạch ngọc xuyên qua bầu trời đêm, tùy ý mà đi, chưởng này trong sáng óng ánh, ngón tay thon dài, tựa như hiện thân của ngàn vạn sao trời.

Nhưng không thể tưởng tượng nổi, một tay phảng phất như tuân theo ý chí của thần linh, giống như thiên mệnh chi tử là mục tiêu mà mọi người hướng tới, gặp nguy cơ khắp nơi, lại luôn có thể biến nguy thành an, tránh thoát đúng lúc, tiến thẳng tới đối thủ trước ngực.

Trên lòng bàn tay kình lực phun ra, mặc dù không quá mạnh mẽ, lại giống như Ngu Công dời núi, cứng cỏi khó tả, vững vàng đem đối phương đánh rơi xuống dưới đài.

Sở Nguyên miệng cũng không phun máu tươi, cũng không có nhận bất kỳ thương thế nào, lại hận không thể đập đầu chết. Bởi vì hắn thua, thua không minh bạch.

Coi như đối đầu với Sở Phi Dương, bị cường địch một chiêu miểu sát, cũng có thể yên tâm thoải mái, bởi vì hoàn toàn trong dự liệu.

Làm sao có thể tin được, một tên nhóc vừa mới khải linh, lấy tu vi thấp hươn mình, lại đánh hắn bay ra bên ngoài. Chuyện gì, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nếu trước mặt có miếng đậu hũ, Sở Nguyên sẽ lập tức đập về phía đỉnh đầu của mình, cam tâm vỡ sọ não. Trong miệng thổ huyết, hắn đập tay vào ngực thình thịch nguyện chết khi chiến đấu chứ không muốn chịu nhục như thế này.


Nhưng, nơi đây không có miếng đậu hũ nào, còn thứ đậu hũ trên người mấy muội tử kia, hắn hắn tự cho mình là chính nhân quân tử, đương nhiên không thể dùng a, kia chính là tự hủy hình tượng. Hắn dừng thổ huyết, thể nội cũng không có vết thương gì, tự nhiên cũng ngưng nôn.

Không chỉ hắn, ngay cả khán giả đều rất phiền muộn. Chiến đấu như thế, trong mắt bọn họ là Sở Thiên tùy tiện đánh ra một chưởng, lại trùng hợp đánh trúng điểm yếu của Trích Tinh Thủ, đem Sở Nguyên đánh rơi ra bên ngoài.

Vận khí thực quá tốt rồi, có thể so với đi vào núi đụng tiên nhân, đi ra ngoài đường nhặt được thần khí, ở nơi hoang dã gặp được mỹ nữ a.

Trong trận đấu, Sở Thiên hiện ra tu vi của mình, nhìn thế nào xũng chỉ giống như tâng bốn, mặc dù không thể nói yếu, nhưng so cùng Sở Nguyên, Sở Lâm, đơn giản liền là cặn bã, phất tay cũng có thể diệt hết một mảng lớn.

Nhưng chuyện không thể tin được xuất hiện, hạt giống mạnh nhất Sở Nguyên, bởi vì vận khí chênh lệch đã bại bởi một người mới, ông trời cũng quá biết đùa đi.

Không thể không nói, trò đùa thực có chút hơi quá tay, tranh tài không nên quá nát. Mà Sở Thiên chính là người đại diện cho lôi đài số tám, so tài trận bát cường, không lẽ hắn vừa ra liền bị đập tơi tả.

Trong lúc nhất thời, hư không quanh lôi đài số tám yên tĩnh là thường, không nghe ra chút thanh âm nào.

Trận tranh tài tìm bát cường tiếp tục diễn ra, nhưng cơ hồ tất cả người xem nhất trí cho rằng, vô luận tranh tài như thế nào, kẻ yếu nhất không thể nghi ngờ chính là Sở Thiên. Việc này là chắc chắn, không thể nghi ngờ, nếu như có nghi vấn, chắc chắn nhận hết ánh mắt khinh bỉ của mọi người.

Kể từ đó, lôi đài thi đấu chưa kết thúc, hắn yên vị trên cái ghế yếu nhất bát cường, vững như Thái Sơn, vững như thành đồng.

Chính lúc đó, Sở Thiên trong lúc vô tình sáng lập truyền thuyết về kẻ yếu nhất trong bát cường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.