[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 67: Phiên ngoại 1: Rời nhà bỏ trốn


Đọc truyện [Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương – Chương 67: Phiên ngoại 1: Rời nhà bỏ trốn

Tối hôm qua Phùng Kiến Vũ thuận miệng hỏi Vương Thanh một câu có phải gần đây bụng anh có chút lớn hơn rồi không, nào ngờ sáng sớm hôm nay Vương Thanh đã không thấy tăm hơi. Phùng Kiến Vũ ban đầu cũng không hề để ý, cho là hắn đến phòng làm việc. Thẳng đến buổi chiều Tần Tang gọi điện đến hỏi, Phùng Kiến Vũ mới biết Vương Thanh cả ngày hôm nay căn bản không có đi làm, nói trắng ra, Vương Thanh đã không thấy tăm hơi.

Phùng Kiến Vũ thử gọi cho Vương Thanh, nhưng Vương Thanh lại một mực trong trạng thái tắt máy, Phùng Kiến Vũ nhớ đến rất nhiều nơi hai người thường xuyên đến, nhưng nghe ngóng mọi hướng cũng không tìm ra Vương Thanh. Thật sự là tuổi tác càng lớn tính tình càng tăng trưởng, Phùng Kiến Vũ dứt khoát đến phòng làm việc, chuẩn bị chờ Vương Thanh tự mình trở về. Từ khi kết thúc hợp đồng với A-star, Phùng Kiến Vũ liền gia nhập vào phòng làm việc của Vương Thanh, phòng làm việc từ sau khi Phùng Kiến Vũ gia nhập, đã đổi tên thành Thanh Vũ phòng làm việc.

Nhìn bề ngoài Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ từ sau khi công khai đều một mực được hâm mộ chúc phúc, trong giới cũng là một mảnh chúc phúc, công việc cũng hoàn toàn không có giảm bớt. Nhưng trong năm năm qua, hai người không còn nhận được bất kỳ giải thưởng gì nữa, đến cùng bởi vì điều gì, hai người trong lòng đều hiểu rõ. Vương Thanh đã từng ảo não không nên công khai, cuối cùng vẫn làm ảnh hưởng đến Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ lại nghiêm túc nói cho hắn biết, có thể cùng hắn cùng nhau nhận được giải ảnh đế, đã là thời khắc đẹp nhất trong suốt cuộc đời của cậu, từ nay về sau còn nhận được giải ảnh đế hay không, đã không còn quan trọng nữa.

Trong năm năm gần đây hai người không sản xuất phim của riêng mình, cũng đầu tư vào rất nhiều dự án phim khác nhau, Vương Thanh gần đây đang dự định bắt đầu tự mình làm đạo diễn. Công việc nhiều hơn, xã giao cũng nhiều hơn, Vương Thanh đã rất lâu không có cơ hội đi tập luyện nữa.

Tối hôm qua nằm ở trên giường, Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ bụng hắn, hỏi một câu gần đây bụng anh dường như có chút lớn hơn đúng không, Vương Thanh nhất thời xoay người sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Tính trẻ con của người này lại bộc phát, Phùng Kiến Vũ không quan tâm hắn nữa, tự mình ngủ thiếp đi, ai ngờ đến lúc sáng, Vương Thanh đã biến mất tiêu rồi.

Vốn cho là Vương Thanh nháo loạn một hồi sẽ tự mình biết đường trở về, kết quả đến tối khuya, Vương Thanh vẫn chưa có trở về. Phùng Kiến Vũ lần này rốt cuộc trở nên bối rối, cầm chìa khóa xe muốn ra ngoài. Vừa mở cửa nhà, Vương Thanh vừa vặn trở về chạm mặt, cười cười nhấc bao đồ trong tay, “Anh đi mua rất nhiều đồ chơi, cuối tuần chúng ta đi thăm con nuôi đi.”


Phùng Kiến Vũ ổn định tâm tình, hỏi: “Anh cả ngày hôm nay ra ngoài chỉ đi mua đồ chơi?”

Vương Thanh cười đem cậu kéo vào trong nhà, “Đương nhiên, bé trai thứ hai của Đồng Trạch sau khi sinh ra, chúng ta mới gặp mặt có một lần thôi a.”

Phùng Kiến Vũ tiếp nhận túi đồ trong tay hắn, vừa liếc mắt nhìn xem bên trong là thứ gì, một mặt đáp lời, “Được rồi, cuối tuần chúng ta đến thăm hai đứa con nuôi.”

Ngày tiếp theo Vương Thanh lúc thức dậy, mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, chỉ mới có tám giờ mà thôi, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh đã sột sột soạt soạt mặc quần áo.

“Sớm em thức sớm vậy a?” Từ sau khi hai người chung sống cùng nhau, Vương Thanh liền hung hăng sửa lại đồng hồ sinh học mỗi sáng rời giường lúc bảy giờ của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ đã thật lâu tại thời điểm không có công việc thứ dậy sớm như vậy nữa.

“Em đi ra ngoài một chút.” Phùng Kiến Vũ hạ thấp người ở trên mặt hắn hôn một cái, “Anh ngủ tiếp đi.”

Vương Thanh nghĩ rằng Phùng Kiến Vũ muốn đi ra ngoài mua bữa sáng, thế là nhẹ gật đầu, lại tiếp tục hai mắt nhắm nghiền. Đợi đến mười giờ Vương Thanh lần nữa tỉnh dậy, hắn mới phát hiện Phùng Kiến Vũ sau khi ra ngoài vẫn chưa có trở về. Vương Thanh gọi điện thoại cho Phùng Kiến Vũ, phát hiện Phùng Kiến Vũ tắt máy, hắn lập tức liên lạc Tả Hữu và Tần Tang, hai người nọ đều biểu thị không ở cùng Phùng Kiến Vũ.

Vương Thanh cả người kinh hoảng đến không chịu được, hai người ở bên nhau đã sáu năm, Phùng Kiến Vũ cho đến bây giờ cũng không có làm qua loại sự tình thế này. Vương Thanh đem tất cả mọi người có thể nghĩ đến đều liên hệ một lần, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Vương Thanh trong đầu não bổ rất nhiều kịch bản, cái gì mà Phùng Kiến Vũ nhẫn tâm vứt bỏ Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ ghét bỏ Vương Thanh bụng bự giận dữ rời đi, Vương Thanh ngàn dặm tìm Phùng Kiến Vũ vân vân loại hình.

Giữa trưa Vương Thanh gấp đến độ cơm cũng không muốn ăn, chỉ muốn đi ra ngoài tìm Phùng Kiến Vũ, tìm cả một buổi chiều vẫn không thu hoạch được gì. Về sau vẫn là Tần Tang hỏi một câu hắn có muốn về nhà kiểm tra lại một chút hay không, nhiều khi cậu ấy đã trở về rồi, Vương Thanh lúc này mới vội vội vàng vàng chạy về nhà.


Cửa vừa mở đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đang ở trong bếp xào rau, Vương Thanh sốt ruột tiến lên, “Cả ngày hôm nay em đã đi đâu! Điện thoại cũng tắt máy, khắp nơi đều tìm không thấy em.”

Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ túi đồ ở trên ghế sô pha, “Không phải anh nói cuối tuần muốn đến thăm con nuôi sao, cho nên em cũng đi mua chút đồ chơi cho chúng.”

“Em cũng không nói một tiếng cho anh biết, điện thoại cũng không nghe, chính là vì ra ngoài mua đồ chơi? Em có biết anh lo lắng rất nhiều không a!”

Phùng Kiến Vũ nổi lửa, quay đầu nhìn hắn, “Lo lắng? Anh cũng biết lo lắng? Vậy anh có biết hôm qua em lo lắng bao nhiêu không, anh trở về có giải thích một câu nào sao!”

Vương Thanh bị cậu la một hơi, lập tức trở nên gấp gáp, tiến lên ôm lấy cậu, “Thật xin lỗi…… Anh hôm qua không phải cố ý, chính là muốn ra ngoài giải sầu một chút.”

Phùng Kiến Vũ cũng không tránh ra vòng tay của hắn, “Giải sầu một chút? Anh hiện tại trong lòng không thoải mái có phải cũng không muốn cùng em nói ra đúng không, tình nguyện một mình ra ngoài giải sầu cũng không muốn nói với em.”


Vương Thanh đem đầu đặt tại trên vai Phùng Kiến Vũ, “Bởi vì em nói anh mập a, anh sợ em sẽ ghét bỏ anh. Hai chúng ta ở bên nhau đã sáu năm, anh sợ em chán anh a.”

Phùng Kiến Vũ lập tức nở nụ cười, “Em có chỗ nào ghét bỏ anh béo a, mấy năm trước đây anh giảm béo giảm đến dễ dàng sinh bệnh, hiện tại thật vất vả mới có thêm chút thịt, em vui vẻ còn không kịp, có nơi nào là ghét bỏ anh.”

Vương Thanh nghe cậu nói như vậy lập tức lại bắt đầu vui vẻ, “Đại Vũ Đại Vũ, vĩnh viễn đừng ghét bỏ anh nha.”

Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ tay của hắn, “Đương nhiên, không phải đã nói là phải ở bên nhau cả một đời rồi sao.”

– Hoànphiênngoại 1 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.