[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 57


Đọc truyện [Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương – Chương 57

Album mới của Hoắc Phàm có tổng cộng 11 bài hát, mỗi bài hát đều có MV, trên cơ bản MV đã quay được bảy tám phần. Vương Thanh nhìn qua tất cả một lượt các ca khúc, chỉ vào một ca khúc trong số đó 《Triền》 hỏi: “Bài này không cần quay MV sao?”

(Triền(缠) trong triền miên, quấn quýt không ngừng)

Không nói đến ca khúc này thì thôi đi, lời nói chưa dứt đã khiến cho nội tâm Hoắc Phàm đau nhức, kỳ thật Hoắc Phàm vô cùng vô cùng yêu thích bài hát này, nhưng trước mắt tất cả phương án đưa ra cho MV cậu đều cảm thấy không có cảm giác đúng lắm, bởi vậy cho nên cho tới nay đều tạm gác lại.

“Không phải, em rất thích ca khúc này, nhưng mấy ý tưởng cho MV đều có cảm giác không đúng lắm, cho nên đến bây giờ vẫn chưa quay được.”

Vương Thanh chỉ vào tựa bài, “Anh muốn quay bài hát này!”

Hoắc Phàm không lên tiếng nữa, Vương Thanh thấy dáng vẻ cậu tựa hồ có chút đắn đo, trêu ghẹo nói: “Không nỡ cái MV này sao?”

Hoắc Phàm vội phất tay, “Sư huynh anh đừng hiểu lầm a, em không phải ý tứ này đâu. Chủ yếu ca khúc này là em yêu thích nhất, nhưng ý tưởng cho MV em đều không hài lòng, các anh muốn quay bài hát này em đương nhiên rất vui vẻ, nhưng hiện tại vẫn còn chưa có phương án a.”


Vương Thanh chống cằm, “Ngược lại anh thật ra có một ý tưởng, chỉ là vẫn chưa phải là toàn diện.”

Hoắc Phàm lập tức hứng thú, “Không sao, nói em nghe một chút đi, nếu như có thể thực hiện thì chúng ta sẽ phát triển thêm.”

“MV chia tam thế, đời thứ nhất một quân, một thần. Đời thứ hai một người ẩn thân, một người ngoài mặt hán gian kỳ thật cũng là ẩn thân. Đời thứ ba hai người đều là nghệ nhân, bất quá là ở hai phía đối lập.”

Mắt thấy Hoắc Phàm đồng tình gật đầu, Vương Thanh nói tiếp: “Đời thứ nhất gian thần muốn thần chết, vì bảo trụ giang sơn của đế vương, thần cam nguyện chịu chết. Đời thứ hai một người ẩn thân, một người là ngụy trang thành hán gian để ẩn thân, người ẩn thân vì bảo hộ hán gian cuối cùng đã lựa chọn cái chết. Đời thứ ba hai người đều trong ngành giải trí, bọn họ sau khi quay cùng nhau một bộ phim, đột nhiên nhớ đến chuyện tình của hai đời trước.”

Hoắc Phàm nhịn không được đánh gãy hắn, “Sư huynh a, hai nhân vật chính trong cố sự này, hình như đều là nam a?”

Vương Thanh nhẹ gật đầu, “Rất rõ ràng là hai người nam a. Bất quá vì để thông qua xét duyệt, tận lực quay mờ mịt nhưng lại muốn mọi người đều hiểu rõ, em hiểu ý anh chứ?”

Hoắc Phàm trợn tròn mắt nhìn hắn, “Sư huynh, anh đây là muốn lên trời sao a, não động lớn như thế.”

Ý tưởng của Vương Thanh rất nhanh được đoàn đội quay phim của Hoắc Phàm tiếp nhận phản hồi, cơ hồ toàn bộ đoàn đội ngay lập tức cảm thấy ý tưởng này không tồi, nhất định có thể thực hiện. Hoắc Phàm cùngVương Thanh nói, “Về sau nếu anh không còn đi đóng phim nữa, em cảm giác anh có thể đổi nghề làm biên kịch.”

Phùng Kiến Vũ ngược lại có chút bận tâm, dù sao cũng hơi có chút trắng trợn, Hoắc Phàm an ủi cậu, đoàn đội nhất định sẽ xử lý thật tốt, khẳng định không có bất cứ vấn đề gì.

Sau khi chắc chắn về ý tưởng, đoàn đội của Hoắc Phàm cơ hồ là ngày đêm làm không nghỉ, rất nhanh viết ra hoàn thành kịch bản cho MV.


Đời thứ nhất Vương Thanh diễn vai quân vương, Phùng Kiến Vũ diễn vai trung thần. Gian thần đương đạo, hãm hại trung thần, quân vương tự nhiên biết, thế nhưng là vì giang sơn, vẫn hạ lệnh xử tử trung thần. Trước đêm trung thần bị chém đầu, quân vương nói cho hắn biết, nếu có kiếp sau, lấy mệnh hoàn lại. Đời thứ hai Vương Thanh vào vai một nhân viên quan trọng của chínhquyềnUông Ngụy(1), Phùng Kiến Vũ là đi người đến nằm vùng mai phục tại Uông Ngụy, hai người bên trong chính quyền Uông Ngụy không ngừng đọ sức. Cuối cùng người nằm vùng phát hiện vị nhân viên kia cũng không phải là hán gian thực sự, mà anh ta cũng là đến nằm vùng, vì để bảo hộ cho anh ta, người nằm vùng anh dũng hy sinh. Đời thứ ba hai người đều lăn lộn trong ngành giải trí, không quá phận đứng ở hai bên công ty đối lập. Về sau hai người cùng quay một bộ phim, hai người về nhà đều nằm mộng. Mấy ngàn năm trước, Vương Thanh là Hỗn Côn Tổ Sư, Phùng Kiến Vũ là Cứu Khổ Thiên Tôn. Cứu Khổ Thiên Tôn phạm phải thiên quy, Hỗn Côn Tổ Sư vì hắn chịu hình phạt tối cao của thiên đình là Cửu Thiên Huyền Lôi, sau đó bị giáng chức hạ phàm. Cứu Khổ Thiên tôn vì báo ân, bỏ qua thân phận thần tiên chấp nhận cùng hắn hạ phàm, bởi vậy đời đời kiếp kiếp đều vì Hỗn Côn Tổ Sư mà chết.

Teaser vừa được tung ra mỗi một cảnh quay đều rất mập mờ, nhưng thoạt nhìn chung đều đại ý nói về tình nghĩa, lại thêm năng lực biểu diễn của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, toàn bộ MV đều biểu hiện vô cùng mịt mờ.

Tạo hình trong MV tương đối nhiều, vì thế cho nên phải quay chụp ròng rã ba ngày, Hoắc Phàm xem hết toàn bộ hành trình ghi hình của bọn họ, cậu ta biết chắc cái MV này nhất định sẽ là siêu hot, mà cậu cũng sẽ hot theo luôn.

Quay chụp xong MV, Phùng Kiến Vũ bắt đầu trêu ghẹo Vương Thanh, “Không nghĩ đến anh còn biết biên kịch a, Vương tiên sinh về sau có suy nghĩ qua chính mình sẽ làm biên kịch hay đạo diễn không đây?”

Vương Thanh cầm tay của cậu nghiêm mặt nói: “Thực ra a, anh thực sự có nghĩ đến quyết định này.”

Phùng Kiến Vũ vốn chỉ là nói đùa, kết quả Vương Thanh lại trịnh trọng như vậy nói với mình, cậu ngược lại có chút trở tay không kịp.

“Thực ra ba năm gần đây anh cũng có suy tính rất nhiều, cả đời ký kết cho công ty người khác, cuối cùng đều là vì người khác làm công. Mặc dù Hồ Ba cho anh đãi ngộ rất tốt, nhưng tóm lại anh vẫn muốn tính toán lâu dài. Anh nghĩ muốn mở một phòng làm việc riêng của mình, dựa vào liên kết với Trường Ảnh, nhưng vẫn do mình làm chủ. Trước khi anh nhận 《Qua Đường》đã cùng Hồ Ba nói qua, đoán chừng đợi đến lúc phát sóng《Chiến Hỏa》, mọi chuyện đều có thể xử lý xong. Sở dĩ anh muốn tách ra độc lập, cũng là vì dự định cho chúng ta sau này. Mặc dù không nên lo lắng những sự tình này, thế nhưng phòng ngừa chu đáo vẫn luôn luôn tốt hơn. Anh sợ trong tương lai quan hệ của chúng ta hé lộ ra ánh sáng, nếu như không có đạo diễn tìm em quay phim, tài hoa của em đều sẽ bị uổng phí hết. A, thế nhưng nếu là bạn trai của em, anh ngược lại một chút cũng không ngần ngại.”

Hai người mặc dù lúc trước đặt ra hiệp nghị qua không xen vào công việc của đối phương, nhưng Phùng Kiến Vũ cũng không nghĩ đến Vương Thanh dưới nhiều tình huống mà mình không biết rõ lại làm nhiều việc đến như vậy.


“Có lẽ đợi đến khi quan hệ của chúng ta được công khai, xã hội này đã hoàn toàn tiếp nhận, đến lúc đó cũng không cần phiền não đến những vấn đề này nữa, anh chỉ cần chuyên tâm kiếm tiền nuôi em là được rồi.”

Một ngày này còn bao lâu sẽ đến Phùng Kiến Vũ không biết, thế nhưng cậu biết, có một người luôn vì mình cân nhắc như vậy ở bên cạnh, chờ đợi bao nhiêu năm cũng đều có thể.

– Hoàn chương 57 –

____________________

(1) Chính quyềnUôngNgụy: còn được biết đếnlàchínhquyềnUôngTinh Vệ đượcthành lập vào tháng 03 năm 1940, làmộtchínhquyềnbùnhìndoUôngTinhVệđứngđầuđượcthành lập tại Trung QuốcdướisựbảohộcủaĐếquốcNhậtBản.

Thamkhảothêm: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Chính_quyền_Uông_Tinh_Vệ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.