[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 45


Đọc truyện [Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương – Chương 45

Phùng Kiến Vũ buổi chiều ghi hình xong tiết mục, không thể tránh khỏi bị phóng viên bao vây, nhân số chỉ so với lúc phỏng vấn Viên Lạp còn muốn nhiều hơn.

“Xin hỏi tình huống đêm hôm đó đến cùng là như thế nào? Viên Lạp nói chính là toàn bộ sự thật sao?”

“Hai người và Viên Lạp có khúc mắc gì hay sao?”

Phùng Kiến Vũ biết nếu như bản thân không chịu trả lời đoán chừng lập tức sẽ có đầu đề chính là mình lên mặt giương oai, thế là cậu dừng lại nói: “Kỳ thật cậu ta nói từng chữ đều là sự thật, các người vì cái gì lại không tin cậu ta a?”

“Nếu như đêm đó không có chuyện gì phát sinh, xin hỏi vì sao lúc Viên Lạp từ trong phòng hai người đi ra lại khóc chứ?”

“Vấn đề này tôi thực sự không thể thay Viên Lạp trả lời, bản thân cậu ta hẳn là phải biết được vì chuyện gì mà khóc.”

Phóng viên còn muốn tiếp tục hỏi, đều bị nhân viên công tác ở hiện trường cản lại, Phùng Kiến Vũ rất nhanh tiến vào trong xe rời đi.

Vào lúc ban đêm weibo của Kỳ Kỷ đột nhiên truyền ra một đoạn ghi âm, Kỳ Kỷ dùng một loại giọng điệu mười phần đau lòng dành cho Viên Lạp viết: “Liên quan đến việc Viên Lạp nói không hề bị Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh chèn ép là sự thật, vì cái gì các bằng hữu truyền thông một mực níu lấy Viên Lạp không chịu nhả, tất cả những lời cậu ấy nói đều là lời nói thật a. Vào đêm hôm đó thời điểm Viên Lạp đi tìm hai người bọn họ cáo lỗi, tôi đang cùng Phùng Kiến Vũ voice chat ở wechat a. Cậu ta ước chừng có chuyện liên quan đến kịch bản cần trao đổi với tôi, không nghĩ đến Viên Lạp lúc ấy sẽ đến tìm, cậu ta cũng hẳn là nhất thời quên đi không có tắt máy, kết quả nguyên đoạn đối thoại đều gửi hết sang cho tôi. Nguyên bản chuyện tin nhắn đơn giản như vậy thật sự không có gì quan trọng, không nghĩ đến hôm nay còn có thể phát huy được tác dụng. Tôi cũng bị làm cho ngớ ngẩn, mòn cổ hai ngày mới đào ra được đoạn tin voice chat này, hiện tại công bố ra ngoài, hi vọng tất cả mọi người tin tưởng lời nói của Viên Lạp. 【PS: May mắn tôi có mua hội viên, có thể phát được nhiều chữ đến như vậy 】”


Bài weibo nhanh chóng được chuyển phát lên đến mười vạn, mọi người nghe xong đều phát hiện, đêm hôm đó đúng là Viên Lạp đến để xin lỗi, mà Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đều biểu thị mình không ngại, còn khích lệ cậu ta cố gắng lên, sau đó Viên Lạp liền đi ra ngoài. Sau khi cả đám người hâm mộ xem hết bài post này, rất nhanh tuôn trào mù mịt trong bình luận.

“Ai nha, Viên Lạp người ta làm không tốt lại bị Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ làm cho cảm động phát khóc đây này. Idol nhà chúng tôi thiện lương như vậy, không như một số người có chút ác độc a, cảm thấy tâm linh của mình nhận được gột rửa, nhịn không được mà bật khóc đi.”

“Đi ra ngoài liền khóc, kỹ thuật diễn xuất như thế này quả thực quá kinh người, làm sao trong lúc quay phim lại luôn xảy ra vấn đề a, có phải kỹ năng cũng cần nhìn trường hợp sao?”

“Viên Lạp nhà chúng tôi vốn là nói đêm đó chuyện gì cũng đều không có phát sinh, cậu ấu có nói câu nào là nói láo không?”

“Đúng thế đúng thế, không có nói láo, quả là một đóa liên hoa kinh thiên trong sáng mà.”

“Ai là liên hoa trong sáng khó mà nói được đi, Phùng Kiến Vũ vì cái gì lại trùng hợp như vậy gửi đoạn voice chat này cho người khác chứ, chẳng lẽ không phải ngay từ đầu đã đối với Viên Lạp nhà chúng tôi không có tín nhiệm nên mới cố ý ghi âm lại.”

“Ha ha ha ha lầu trên lầu phải nên cảm tạ có phần voice chat này làm chứng đi, dù sao có ai nghi ngờ Viên Lạp nhà các người nói dối đâu. Kỳ Kỷ người ta đây chính là đang giúp Viên Lạp nhà các người a, chứng minh Viên Lạp không có nói láo, cậu ta khóc thật sự đúng là cùng Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ không có liên quan gì.”

Phần voice chat này sau khi được phát tán, kỳ thật hình thức đã thiên về một bên, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ thời điểm Viên Lạp tiếp nhận phỏng vấn có thái độ mập mờ chính là vì muốn cho Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ bị hắc.


Tả Hữu và Tần Tang lúc này nhìn thấy, mới biết được vì cái gì Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đều là một bộ dáng vẻ vô cùng thảnh thơi, nguyên lai đã sớm có phòng bị. Hai người đều không có tự mình ra mặt, mà là cố tình để Kỳ Kỷ một bộ tôi vừa mới biết sự tình đã huyên náo lớn đến mức như vậy, nhanh chóng chạy ra giúp đỡ Viên Lạp một chút.

“Sao hai người không chịu nói sớm, hại chúng tôi lo lắng lâu như vậy!” Tả Hữu làm một bát quái tiên phong, lần này thế mà lại là người sau cùng biết được Phùng Kiến Vũ sớm đã có phòng bị, cảm thấy mình quả thực toàn thân đều khó chịu.

“Như thế này không phải rất kinh hỉ sao?” Phùng Kiến Vũ bắt chéo tay, “Bởi vì cậu ta xác thực rất kỳ quái, cho nên mới đối với cậu ta có chút phòng bị, sự thật chứng minh, tôi phòng bị không có sai.”

“Anh lợi hại rồi, anh còn biết đường lên tới trời luôn mà.” Tả Hữu cầm lấy áo khoác của mình, “Hai người các anh đều rất lợi hại, còn cần đến những người đại diện này như chúng tôi làm gì nữa a, gặp lại sau đi.”

Thấy Tả Hữu rời đi, Tần Tang cũng đeo lên túi xách của mình, “Chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa thì tốt rồi, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa, tôi đi trước đây. Vương Thanh ngày mai cậu có một buổi chụp hình tạp chí, cậu đừng vui đến quên cả trời đất.”

Rốt cuộc đưa tiễn xong hai người đại diện, Vương Thanh thở dài một hơi, “Tả Hữu tức giận rồi, không sao chứ?”

Phùng Kiến Vũ cười cười, “Cậu ta a, tự mình chạy đi tự mình trở về, không cần để ý.”


Vương Thanh đem cậu vòng vào trong ngực, “Anh đêm nay…… không về……”

Phùng Kiến Vũ tựa hồ hồi tưởng lại chuyện gì, nhăn nhăn lông mày, “Cũng được, nhưng anh phải ngủ ở phòng khách.”

“Anh cái gì cũng không biết làm đâu……”

Phùng Kiến Vũ xoay người nhìn hắn, “Anh đã đỉnh được em rồi, khi nào luyện được năng lực tự chủ của chính mình tốt vào rồi nói sau, em đi tắm trước.”

Tránh thoát cái ôm của Vương Thanh, lưu lại Vương Thanh một mình ở phòng khách xấu hổ: Em cho rằng anh muốn như vậy sao! Đối mặt với em thì lấy đâu ra năng lực tự chủ!

Đến lúc Vương Thanh đi tắm rửa, Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ lẫm, chỉ là cậu mơ hồ cảm thấy, cú điện thoại này có khả năng liên quan đến chuyện ngày hôm nay, thế là cuối cùng vẫn tiếp nhận.

“Xin chào, mạo muội quấy rầy, Phùng ảnh đế, tôi là Trần Đạt Chí.”

Phùng Kiến Vũ lập tức trong lòng bắt đầu không thoải mái, còn lấy được số điện thoại của mình, điểm này làm cho cậu vô cùng buồn nôn.


“Bởi vì chuyện ngày hôm nay, tôi cảm thấy cần phải tự mình tạ lỗi với Phùng ảnh đế, cho nên mạo muội tìm đến ông chủ của các người muốn số điện thoại, hi vọng Phùng ảnh đế bỏ qua cho.”

Phùng Kiến Vũ ổn định tâm thần của mình, mở miệng nói: “Sao có thể, nào dám để Trần tiên sinh tự mình xin lỗi tôi chứ.”

“Người của tôi quản giáo vô phương, mang đến nhiều bối rối cho mọi người, chuyện này tôi sẽ cho các người một cái công bằng, cậu cứ yên tâm. Mặt khác để tỏ lòng áy náy của tôi, tôi vô cùng thành khẩn mời cậu và Vương ảnh đế ăn cơm bồi tội.”

Phùng Kiến Vũ thấy gã ta đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp trong điện thoại thừa nhận Viên Lạp là người của gã, cũng có chút giật mình, “Thật sự không cần thiết, trong chuyện này Viên Lạp cũng không có nói dối, không có quan hệ gì đến cậu ta. Dù sao hiện tại voice chat cũng đã công bố ra ngoài, đối với tôi và Vương Thanh cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên hi vọng Trần tiên sinh cũng không cần để ở trong lòng, chuyện này cứ như vậy mà cho qua đi thôi.”

Trần Đạt Chí tựa hồ sớm đoán được Phùng Kiến Vũ sẽ cự tuyệt, gã kéo Viên Lạp đến, đối với Viên Vạp nói: “Đến, cùng Phùng ảnh đế trò chuyện đi.”

Viên Lạp bên đầu điện thoại khóc đến có chút thê lương, “Phùng…… Phùng ảnh đế…… Thật xin lỗi, tôi có lỗi với các người, van cầu anh, van cầu các anh đi ăn cùng chúng tôi một bữa cơm, tôi muốn đích thân nói xin lỗi cùng các người.”

Phùng Kiến Vũ từ trong thanh âm của cậu ta cơ hồ có thể tưởng tượng ra được tình trạng ở phía bên kia, trong lòng cậu không khỏi run lên, Trần Đạt Chí này, không chừng hành hạ Viên Lạp đến thế nào cơ a. Phùng Kiến Vũ cũng không muốn đem sự tình huyên náo thành lớn, nếu như Viên Lạp ở trong tay Trần Đạt Chí xảy ra vấn đề gì, cậu cũng không đành lòng. Dự tính ban đầu của cậu chỉ là hi vọng người mới này hiểu rõ, trong vòng này không phải là có thể tùy tiện làm loạn.

Vương Thanh tựa hồ nghe được cậu ở trong phòng đang cùng ai nói chuyện, thế là ló đầu vào nhìn, Phùng Kiến Vũ làm một tư thế suỵt với hắn, sau đó nói vào điện thoại: “Được, thời gian, địa điểm.”

– Hoànchương 45 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.