[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 40


Đọc truyện [Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương – Chương 40

​ 《 Chiến Hỏa 》 là phim của đài truyền hình quốc gia, kỷ luật của đoàn phim tất nhiên sẽ không giống với những đoàn phim khác, trên cơ bản không có phóng viên dám tùy tiện đến quấy rầy, cũng sẽ không có người nào tùy tiện đến dò xét.

Vậy mà hôm nay đoàn phim lại có một vị khách không mời mà đến, Trần Đạt Chí mặc dù cũng là một phần nhà đầu tư trong đó, trừ bỏ Viên Lạp, hắn từ lúc bộ phim này khai máy vẫn chưa từng lộ mặt.

Viên Lạp thấy Trần Đạt Chí đột nhiên đến đây, cả người tựa hồ cũng tỏa ánh sáng, nhào đến Trần Đạt Chí một bộ dáng như sợ toàn thế giới không biết hai người bọn họ đang bên nhau. Trong đoàn phim có rất nhiều diễn viên đều có thân phận có bối cảnh, nhìn thấy Trần Đạt Chí đến cũng chưa từng gây nên bạo động gì quá lớn, đa phần người đều chỉ lễ phép bắt chuyện cho qua rồi không nói thêm gì nữa.

Thời điểm Trần Đạt Chí đến Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đang đối diễn, gã liền ngồi xuống ghế dựa, an tĩnh nhìn hai vị ảnh đế đối diễn.

Một phần diễn kết thúc, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc nhìn thấy Trần Đạt Chí đang ở phim trường, có chút hiểu rõ, chỉ sợ là đến đây để show chỗ dựa đi.

Trần Đạt Chí nhìn thấy hai người lộ ta biểu hiện rất là nhiệt tình, cùng hai người bắt tay, “Tôi vẫn luôn rất thích hai vị ảnh đế, không nghĩ đến có một ngày bản thân có thể hợp tác với hai vị, thật sự là tam sinh hữu hạnh(1).”

Vương Thanh so với Phùng Kiến Vũ càng biết cách ứng phó với những trường hợp như vậy, hắn ứng đối tự nhiên cùng Trần Đạt Chí hàn huyên, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng đối ứng vào một hai câu. Cảnh tượng này nhìn chung rất là vui vẻ hòa thuận, Viên Lạp cảm thấy bản thân có chút bị vắng vẻ, có chút hờn dỗi mà nhìn xem ba người.

Ba người trò chuyện xong Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ lại bắt đầu màn diễn tiếp theo, Viên Lạp chuyển đến bên người Trần Đạt Chí, mang theo ngữ điệu lấy lòng, “Đêm nay anh sẽ rời đi sao?”


Gương mặt Trần Đạt Chí lạnh lùng, “Gần đây có phải là cậu quá làm càn.”

Bị giọng nói băng lãnh của Trần Đạt Chí làm cho giật mình, toàn thân Viên Lạp bắt đầu phát run, “Em…… Em không dám……”

“Theo tôi nhiều năm như vậy, còn không biết yêu thích của tôi sao?”

Theo Trần Đạt Chí ba năm, Viên Lạp tự nhiên rõ ràng, Trần Đạt Chí mê phim điện ảnh của Phùng Kiến Vũ. Điểm này nói ra Viên Lạp luôn cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng nổi, cậu ta vốn cho là Trần Đạt Chí yêu thích Phùng Kiến Vũ, nhưng theo Trần Đạt Chí ba năm, cậu ta phát hiện Trần Đạt Chí thật sự chỉ là mê phim điện ảnh mà thôi.

“Em vô ý đắc tội Vũ…… Phùng tiên sinh, em chỉ là ghi hận năm ngoái thử sức bị Trường Ảnh trực tiếp cự tuyệt, bọn họ ngay cả cho em cơ hội thử sức cũng không có. Em không biết Vương Thanh và Phùng tiên sinh quan hệ lại tốt đến như thế, cho nên mới có chút quá phận.”

Trần Đạt Chí nghe xong, càng thêm tức giận, “Nào chỉ là có chút quá phận, bên trong đoàn phim có mấy người là người cậu đắc tội nổi sao. Cậu thật sự cho rằng theo tôi ba năm, sự tình gì tôi cũng sẽ nuông chiều cậu được sao.”

Viên Lạp bị dọa đến phát run, cậu ta bắt lấy ống tay áo Trần Đạt Chí, “Về sau em sẽ không vậy nữa, em cũng không dám nữa.”

Trần Đạt Chí thấy bộ dáng của cậu ta đáng thương, bèn vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu ta, “Về sau ngoan ngoãn một chút.”

Vương Thanh luôn cảm giác chính mình hình như không sai, ánh mắt Trần Đạt Chí nhìn Phùng Kiến Vũ rất mê luyến, thậm chí có thể nói là lưu luyến si mê. Ánh mắt ấy khiến Vương Thanh cảm thấy phi thường không thoải mái, buổi tối Trần Đạt Chí muốn mời hai người ăn cơm, cũng bị Vương Thanh nói rằng Phùng Kiến Vũ hôm nay thân thể không thoải mái mà cự tuyệt.

“Cái người Trần Đạt Chí kia, ánh mắt nhìn em quả thực……” Vương Thanh có chút nôn nóng ở trong phòng đi qua đi lại. “Em tuyệt đối không được đơn độc ở cùng với hắn.”

Phùng Kiến Vũ trấn an hắn, “Em làm sao có thể đơn độc ở cùng với hắn được chứ, yên tâm đi.”

Phùng Kiến Vũ hôm nay cũng có chú ý, lúc nói chuyện với nhau, ánh mắt Trần Đạt Chí không hề rời đi mình.

Cảm xúc nôn nóng của Vương Thanh không hề tan đi, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc nhịn không được giữ chặt hắn, đem đầu của mình dán lên trên bụng của hắn, ôm chặt eo hắn. “Em cam đoan, em sẽ rất cẩn thận, dù sao em cũng là một đại nam nhân, em có năng lực bảo vệ mình mà.”


Trong vòng giải trí những người có tâm địa gian xảo không phải là ít, hai người đều đã từng trải qua không ít sóng gió, có người ra giá đến hơn ngàn vạn chỉ muốn cùng bọn họ ăn một bữa cơm cũng không phải là không có, bất quá bối cảnh công ty hai người vẫn là rất cường ngạnh, cũng không ai dám tùy tiện làm loạn. Ở trong giới gần hơn mười năm, hai người cũng có bối cảnh của chính mình, hiện tại chuyện họ không nguyện ý là không thể ép buộc được.

“Anh nên khóa chặc em lại, không cho bất luận kẻ nào trông thấy em.”

Biết tính tình trẻ con của Vương Thanh lại nổi lên, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, “Đợi có một ngày chúng ta rời khỏi giới nghệ sĩ, em lập tức để cho anh đem em khóa chặc lại, được không.”

Tâm tình Vương Thanh khẽ động, “Kỳ thật, anh còn một món quà sinh nhật, vẫn còn chưa tặng cho em.”

Phùng Kiến Vũ hơi kinh ngạc, năm nay Vương Thanh đã tặng cho mình một cái va li đầy ắp figures, thế mà lại còn có quà khác sao.

Vương Thanh thành thục lấy từ trong va li của mình ra một cái hộp, Phùng Kiến Vũ lập tức cười cười, “Anh còn tùy thân mang theo nữa a.”

“Bởi vì anh luôn mơ ước, có lúc sẽ có cơ hội đem tặng cho em thì sao.” Vương Thanh lung lay chiếc hộp, “Muốn đoán thử xem là thứ gì hay không?”

Phùng Kiến Vũ nhìn độ lớn nhỏ của chiếc hộp, “So kích cỡ của chiếc hộp mà nói, không phải là nhẫn.”

Vương Thanh bĩu môi, “Không có tình thú gì hết.”


Hộp được mở ra, bên trong còn có một cái túi nhung nhỏ, Vương Thanh lần lượt mở ra, Phùng Kiến Vũ phát hiện đây là một chiếc vòng tay, phía trên có một chìa khoá và một ổ khóa.

“Chiếc vòng tay này ngụ ý là: Tình nhân sẽ yêu nhau cả đời, vĩnh viễn không chia lìa. Anh khóa chặc em lại, em sẽ chạy không thoát.”

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng lấp lánh, “Sinh nhật năm nay của em, anh dám tặng thứ này sao?”

Vương Thanh gãi gãi đầu của mình, “Này không phải không dám, lúc ấy còn chưa tặng được, lần đầu tiên anh nhìn thấy vật này, một mực luôn hi vọng có lúc có thể đeo vào tay của em, hiện tại, anh có thể đeo lên cho em không?”

Phùng Kiến Vũ duỗi ra tay phải của mình, “Như anh mong muốn.”

– Hoànchương 40 –

____________________

(1) Tamsinhhữuhạnh: Cóphúcbađời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.