Đọc truyện [Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm – Chương 9
“Em cùng Leo, người phụ tá của em có quan hệ gì?” Sau khi Đại Vũ nói ra câu bỏ lỡ, không khí giữa hai người bắt đầu trở nên ngột ngạt, Vương Thanh lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc.
Trịnh Tề đã trở thành một cái gai trong đầu của Vương Thanh, kể từ sau khi về nước, hắn đã một mực đi điều tra về Trịnh Tề.
Trịnh Tề là người Mỹ gốc Hoa, tên tiếng Anh là Leo, sinh năm 1990, là con bài chủ chốt trong dàn nhân viên của đạo diễn Tư Đế Văn, là phụ tá bên người của Phùng Kiến Vũ, phụ trách toàn bộ công việc và an bài cuộc sống cho Phùng Kiến Vũ.
Chính bởi vì là phụ tá thân cận, cho nên tình cảm mới có thể tốt như vậy đi.
“Hả?”
Phùng Kiến Vũ đang đưa lưng về phía Vương Thanh đột nhiên có chút dở khóc dở cười, cậu đã nghĩ tới vô số phản ứng của Vương Thanh, duy nhất không có nghĩ đến điều này.
“Trịnh Tề, em cùng cậu ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Vương Thanh thấy Đại Vũ không có trả lời lại tiếp tục không lạnh không nhạt mà buông thêm một câu.
“Dù sao cũng không phải là loại quan hệ như anh nghĩ.” Đại Vũ vẫn không quay đầu lại, thở dài, vẫn chính là Vương Thanh đó, một chút cũng không thay đổi, phàm là những người đến gần cậu một chút, hắn đều phải truy cứu tới cùng mới bằng lòng bỏ qua.
Vương Thanh quay đầu lại không tiếp tục nhìn bóng lưng cương trực của Đại Vũ nữa, ngón tay thon dài đặt trên tay lái nhịp nhịp vài cái, phát ra vài âm thanh “cách cách” nho nhỏ.
Máy phát tự động chuyển đến bài hát tiếp theo.
Tiêu Dao.
Đầu mùa hè năm 2016, Vương Thanh đã ra mắt ca khúc cổ phong này.
Trong MV Vương Thanh còn mặc đồ cổ trang, tay áo phiêu phiêu chuyển động trong những phân cảnh đánh võ công.
Vương Thanh tựa hồ cũng chưa từng cùng bất luận người nào nói qua,
Ban đầu là do hắn cố ý lựa chọn đề tài cổ phong này.
Hắn cho đến bây giờ vẫn không hề quên Đại Vũ thích nhất là thể loại phim võ hiệp cổ phong như vậy.
Một đôi tình nhân chung tình tiêu dao.
Đây cũng là nguyện vọng của Vương Thanh năm ấy.
“Bài hát này chính là hát cho em nghe.” Một lúc lâu, Vương Thanh mới cong ánh mắt cười cười, nhẹ giọng nói.
“Gì?” Bởi vì thanh âm của Vương Thanh quá nhỏ, Đại Vũ thật sự không nghe được rõ. Đợi đến lúc Đại Vũ đang suy nghĩ có nên hỏi lại hay không, thì Vương Thanh đã mở khóa cửa xe để cậu bước xuống.
Từ đầu đến cuối hai người cũng chưa hề nhìn vào mắt đối phương một lần nào.
Giống như một phần kích động lúc ban nãy dành cho đối phương đều là ảo giác.
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ chẳng qua chỉ là bạn bè hợp tác nhiều năm về trước mà thôi.
Cầm lại hành lý rồi nhìn Vương Thanh dần dần rời đi.
Đại Vũ cứng rắn bức lui sự ướt át ở đáy mắt.
Lấy điện thoại ra.
“Khải Hi, cậu đến đón tôi đi.”
//
“Một lần đi liền tám năm, cậu thật giỏi.” Trần Khải Hi tức giận hung tợn ném hành lý của Đại Vũ lên ghế sa lông bên cạnh cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ tức giận, hai tay chống nạnh “Nếu tôi không phải hễ có chuyện gì cũng gửi *weixin cho cậu, cậu có phải cũng không có tính toán quay trở lại, đúng không?”
(*chính là Wechat)
“Vậy cũng có thể.” Đại Vũ khoát khoát tay, vẻ mệt mỏi hoàn toàn viết lên trên mặt. Bay một quãng đường dài, bị truyền thông chặn đường, cùng Vương Thanh tranh chấp, cậu cũng không còn khí lực cùng Trần Khải Hi ở đây cãi vả nữa đâu “Tôi vừa mới hút thuốc, cậu làm ơn mau lấy cho tôi ly nước.”
“Cậu không phải là anh em đến đây làm khách đâu nha, tôi đơn giản chỉ nhận đón cậu về, bây giờ tiểu tổ tông sống cậu còn bắt tôi phải phục vụ luôn sao?! ” Trần Khải Hi trợn to hai mắt, vén tay áo sơ mi lên cao, bắt đầu kêu la.
Đại Vũ cũng không có khách khí, đặt mông ngồi lên ghế sa lông.
“Đại Vũ tới à…” Thái Hàn mang theo thanh âm có chút lười biếng cầm ly nước bước ra từ thư phòng.
“Hai người…”
Đại Vũ lúc này có khát đến mấy cũng không quan tâm nữa rồi, có thể là do cậu ở nước ngoài quá lâu, trừ bỏ tin tức về Vương Thanh ra, cậu bỏ qua hết tất cả tin tức của những người khác, bao gồm luôn hai người này.
“Thế nào, có phải bị tác động mạnh rồi không?” Khải Hi vô cùng đắc ý thổi thổi tóc mái trên trán. Có thể khiến cho Đại Vũ kinh ngạc như vậy thật quá là có ý nghĩa, lâu rồi không được nhìn thấy hai con mắt to như hạt châu đó nha.
“Tôi *thao, hai người còn ổn hay không đó?” Đại Vũ khoát khoát tay, đoạt lấy ly nước trên tay Thái Hàn mà uống. Khoảnh khắc khi dòng chất lỏng lành lạnh kích thích khoang miệng cùng yết hầu chảy vào, Đại Vũ mới cảm nhận được một cảm giác chân thật.
( thao = fuck)
Ân, cậu trở lại rồi.
“Cậu cũng đã để cho Vương Thanh chờ đợi tám năm rồi.” Thái Hàn xoa xoa đầu Khải Hi, ngồi xuống ghế sa lông đối diện Đại Vũ, “Tám năm qua tiểu tử Khải Hi đã bị tôi thu phục rồi, Vương Thanh vẫn còn chưa vươn cờ hạ pháo tấn công cậu sao a?”
“Hắc hắc hắc, Thái Hàn anh không biết thì đừng có nói bậy, tính thêm mấy năm đại học nữa thì hai người này cũng dây dưa được mười ba năm rồi.” Khải Hi vẻ mặt chê cười.
Mười ba năm… sao?
Ngày tháng trôi qua thật là nhanh a.
“Đại Vũ, đời người không có bao nhiêu cái mười ba năm.” Khải Hi nhìn bộ dạng hoảng hốt của Đại Vũ, cuối cùng không đành lòng mở miệng.
“Mặc kệ mấy người cái gì mười ba năm, tôi cùng anh ấy cuối cùng vẫn là không thể nào.” Đại Vũ cúi đầu nghịch nghịch ly thủy tinh trong tay, sâu kín nói.
Hai người các cậu muốn tôi phải làm sao bây giờ đây?
Ở lại trong nước làm liên lụy đến Vương Thanh sao?
Hay là cho rằng cậu có thể đồng cam nhưng không thể cộng khổ?
Toàn thế giới này có thể xem cậu là một người như vậy, nhưng hai người không thể xem cậu như vậy.
Không có Vương Thanh, ngọt cũng thành đắng.