Đọc truyện [Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm – Chương 69
BGM: 《Sứ Thanh Hoa》- Châu Kiệt Luân
Khi nhạc dạo《Trouble Maker》vừa vang lên, người hâm mộ dưới khán đài bắt đầu hét lớn, mà bảng đồng hồ ở một bên cũng bắt đầu tính giờ.
Vương Thanh cùng Đại Vũ mặc trang phục diễn hoa mỹ từ hai phía chậm rãi xuất hiện tiến vào giữa sân khấu. Đại Vũ vô cùng có mị hoặc quét mắt về phía người hâm mộ đang hò hét rung trời dưới đài.
Âm nhạc sôi động, vũ đạo mạnh mẽ, hai người mặc kệ tất cả những ánh mắt, nhảy đến mười phần đồng bộ, vô cùng hòa hợp.
Nhưng vũ đạo lần này so với lần fanmeeting của mười năm trước có chút không giống nhau, mặc dù có cùng một nhịp điệu, Đại Vũ vẫn là một bộ dáng mị hoặc, nhưng vũ đạo hình như có chút thay đổi.
Vẫn không thay đổi chính là Vương Thanh như cũ nhảy vũ đạo nam, còn Đại Vũ thì vẫn nhảy vũ đạo nữ gợi cảm.
Vương Thanh mang theo ý cười, ngón tay thon dài vuốt ve khóe miệng Đại Vũ, nhẹ nhàng ôm Đại Vũ xoay qua góc độ khác cúi người làm bộ dáng hôn, người hâm mộ đồng loạt sợ hãi liên tục kêu la, dưới khán đài trong nháy mắt trở nên sôi trào.
Đại Vũ cảm thấy rất bất đắc dĩ, thật ra thì Vương Thanh thật sự có hôn cậu a.
Nhưng bọn họ vẫn duy trì trình diễn giống với lúc luyện tập, theo sát vũ điệu nóng bỏng.
Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc high đến cực hạn.
Tiếp một khúc, bản nhạc《Por Una Cabeza》 vang lên.
Nhất Bộ Chi Dao!
Bài hát 《Por Una Cabeza》, được dịch lại lời trung và được đặt tên là 《 Nhất Bộ Chi Dao 》. Có người nói bài hát này được gọi là《 Nhất Bộ Chi Dao 》, là bởi vì bài hát này được dành cho vũ điệu tango. Nếu như kết hợp nhảy tango, chỉ cần nhảy sai một bước cuối cùng, tổng thể điệu nhảy sẽ không còn hòa hợp được nữa. Năm đó Đại Vũ từng đáp ứng mười năm sau vẫn như cũ khiêu vũ cho Vương Thanh xem, vậy càng phải là một điệu **nhất bộ chi dao.
Bây giờ đã mười năm trôi qua, phối hợp với điệu nhảy của cậu vẫn là Vương Thanh.
**Mệnh trung chỉ định a.
Những người hâm mộ trong đáy lòng sâu kín ngẫm nghĩ.
Vũ đạo tiếp theo hoàn toàn khiến cho bầu không khí high đến cao trào, cuối cùng lúc kết thúc Vương Thanh nhàn nhạt nói một câu “I love you”.
Ánh đèn tối đi, toàn hội trường không ngừng thét chói tai.
Người hâm mộ kích động đến nỗi thiếu chút kêu kêu la nát cả cổ họng.
Căn bản không nghĩ đến cái màn 《Trouble Maker》kinh điển được fan Thanh Vũ tôn sùng kia cư nhiên tại hiện trường mười năm ước hẹn được tái hiện rồi a.
“A a a a a ——”
“Được rồi được rồi, nhỏ giọng một chút, lỗ tai tôi đều phát đau rồi đây.”
Đợi khi màn hình lớn sáng lên dòng chữ “Mười năm chớp mắt bồi Thanh Vũ”, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đã sớm không thấy bóng dáng, mà Quách Đào lại vừa vuốt vuốt lỗ tai khuôn mặt tươi cười vừa từ một bên cánh gà chạy ra.
“Cũng đã mười năm rồi, mọi người thấy bọn họ vẫn còn là nhiệt huyết như thuở nào a.”
“Cữu cữu!!! Cữu cữu!!! a a a a ——” Người hâm mộ nhìn thấy là Đào cữu càng thêm kích động gào thét.
“Tôi là ai! ” Đào ca đắc ý cười lớn, sau đó hướng micro về phía khán đài “Tôi là ai a ~”
“Đào cữu ~! ” Những người hâm mộ rất biết phối hô to.
“Ân, ngoan lắm.” Đào ca hài lòng gật đầu, cầm micro vẻ mặt tươi cười “Đã lâu không gặp, mọi người có nhớ tôi không?”
“Nhớ!!! ” Người hâm mộ vẫn như cũ phối hợp nhiệt tình đáp lại.
“Tốt vậy sao, vậy hai tiếng tiếp theo tôi sẽ từ từ cùng mọi người chơi cho thỏa thích, những người khác ở phía sau có thể về nhà trước rồi a~” Quách Đào liếc mắt hướng về phía hậu đài hô lớn.
Người hâm mộ cũng bị Quách Đào chọc cho cười,
“Được rồi, waaa, mọi người thật sự là quá yêu thương hai người bọn họ a ~”
Quách Đào làm ra biểu lộ nhỏ cộng thêm động tác tay chỉ xung quanh, rất biết cách điều chỉnh không khí, những người hâm mộ cũng cực kỳ phối hợp,
“Mọi người vui vẻ không?”
“Vui vẻ!!! ” Người hâm mộ không nén được âm lượng đáp lời, có vài người tâm tư xúc động, nước mắt đã sớm chảy xuống.
Thời gian mười năm, **từ đầu, đến cuối,
(**từ gốc “一头, 一尾” nghĩa là nhất đầu nhất đuôi, ý chỉ một sự việc xuyên suốt từ đầu đến cuối)
Vương Thanh Phùng Kiến Vũ, hai người vẫn là tín ngưỡng thuở ban đầu của chúng em,
Là người chúng em đặt ở trên đỉnh trái tim mình mà yêu thương.
“Tốt lắm, Thanh ca cùng Đại Vũ, mười năm này đã trải qua rất nhiều chuyện, ”
Quách Đào giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, chậm rãi mở miệng,
“Nhưng là bọn họ vẫn thực hiện được cam kết lúc ban đầu đối với các bạn, mười năm ước hẹn có đúng hay không?”
“Đúng vậy! ”
“Ai, đã mười năm rồi mọi người không phải đều đã lập gia đình hết rồi sao a, vừa nãy tôi còn thấy muội tử ôm bảo bảo đến a ~” Quách Đào cười nhạo báng.
“Không có! ” Một làn sóng người ở phía dưới la hét.
Nói nhảm, còn chưa thấy được Đại Vũ cùng Thanh ca kết hôn, mình cũng không lòng dạ nào mà kết hôn a!
Mà nam sinh đứng bên cạnh hiện lên vẻ mặt **sinh vô khả luyến, có một bạn gái là fan CP quật cường thì hậu quả chính là, kết hôn cũng là một việc vô cùng chật vật.
“Được rồi được rồi, mọi người còn nhớ rõ câu nói kia không, màu thiên thanh chờ cái gì?” Quách Đào giả vờ làm đưa tay làm động tác lắng nghe tay “Chờ cái gì a?”
“Yên vũ!” Người hâm mộ kích động lắc lắc lighsticks cùng banners.
“**Màu thiên thanh chờ yên vũ! Mà chúng ta! ” Quách Đào cười đem micro hướng về người hâm mộ.
“Đợi Thanh Vũ! ” Người hâm mộ không kiềm được hô to.
“Tốt lắm, kế tiếp cùng nhau vỗ tay hoan nghênh Thanh ca Đại Vũ! ” Quách Đào hòa chung người hâm mộ cười tươi, từ từ lui về hậu đài.
//
Nhạc dạo《Sứ Thanh Hoa》bắt đầu vang lên, nhiều người kích động trên người nổi đầy da gà, khói mù lượn lờ, Vương Thanh tay cầm hoa hồng chầm chậm xuất hiện.
**
“Phác họa trên nền sứ trắng vài cánh hoa xanh, nét bút uyển chuyển đậm đà rồi dần phai nhạt
Hoa mẫu đơn điểm trên thân bình tựa như hình bóng nàng điểm trang
Hương gỗ đàn thoảng bên khung cửa, ta chợt hiểu lòng nàng
Nét bút trên giấy Tuyên Thành đến đây đứt đoạn”
Kèm theo là tiếng la thất thanh của người hâm mộ, Vương Thanh mỉm cười ôn hòa chậm rãi đi ra giữa sân khấu.
Mặc trên người áo sơ mi trắng giống hệt như năm đó.
**Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Vương Thanh bộ dáng công tử hoa nhã giống như là phát triển ngược, mặc dù đã ngoài ba mươi nhưng vẫn đẹp trai trẻ trung như thiếu niên hai mươi tuổi đầu năm ấy ra mắt khán giả.
“Nét bút trên giấy Tuyên Thành đến đây đứt đoạn
Bức tranh mỹ nữ phủ men mang đầy ẩn ý thâm sâu
Nụ cười của nàng rạng rỡ tựa như nụ hoa chớm nở
Nét đẹp của nàng như làn hương phiêu tán
Bay đến nơi ta mãi mãi không thể chạm tới được”
Đại Vũ mặc áo sơ mi trắng xuất hiện, người hâm mộ trực tiếp kêu rát cổ họng.
Đại Vũ vẫn là duy trì nụ cười nhu hòa ấm áp kia, kèm theo nhịp điệu vẫy vẫy tay.
Vương Thanh cười đi qua ôm lấy bả vai của Đại Vũ, hoa hồng cầm trong tay đưa qua cho Đại Vũ.
Hai người cùng mỉm cười nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng nhau hát bài tình ca kia.
Cộng thêm ba vạn người hâm mộ cùng hợp ca.
Khí thế khôi hoành.
“Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang chờ đợi nàng
Khói bếp nhà ai lượn lờ, vấn vương ngàn dặm bên sông
Nơi đáy bình viết Hán lệ, phỏng theo nét bút phóng khoáng của thư pháp tiền triều
Xem như vì gặp được nàng mà ta **phục bút
Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang chờ đợi nàng
Ai vớt lấy ánh trăng soi tỏ một đoạn kết sầu thương
Như gốm sứ Thanh Hoa vẫn mãi mỹ lệ trong truyền thế
Tiếu ý trong ánh mắt của nàng.”
Đại Vũ cùng Vương Thanh ngồi ở mép sân khấu, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, người hâm mộ cũng phối hợp lắc lắc lightsticks.
Phảng phất thời gian vèo một cái quay ngược lại trở về mười năm trước.
Bọn họ vẫn như thuở ban đầu.
Mọi người vẫn như thưở ban đầu.
Nhạc kết thúc.
“Màu thiên thanh chờ yên vũ.” Vương Thanh cười nói.
“Còn chúng em đợi Thanh Vũ! ” Người hâm mộ phối hợp trả lời.
Đại Vũ lệ quang lóe lên đáy mắt.
“Nhiều năm sau, một lần nữa bước lên sân khấu, thật may các bạn đều vẫn ở đây.”
“Chúng em một mực ở đây! ”
Một hỏi một đáp.
Tràn đầy tình yêu.
_______________________________
**《Por una Cabeza》 là một bản nhạc tango Argentina với phần nhạc của Carlos Gardel và phần lời của Alfredo Le Pera, viết vào năm 1935.
**Nhất bộ chi dao: khoảng cách của một bước chân giữa hai người, gần như là tương tự.
Cũng có thể nói khoảng cách giữa hai vật gì đó, cũng có thể chỉ khoảng cách của sự thành công.
**Mệnh trung chỉ định: số trời an bài.
**Sinh vô khả luyến: không còn lí do gì để sống.
**Màu thiên thanh chờ yên vũ (câu gốc: Thiên thanh sắc đẳng yên vũ): Trời xanh chờ đợi mưa phùn.
**lời bài hát《Sứ Thanh Hoa》
**Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: khôi ngô tuấn tú, thanh thoát như ngọc, tài năng vẹn toàn.
**Phục bút: là một trong những phương pháp nghệ thuật khó sử dụng. Phục bút là sử dụng lại nét bút trước đó, hình ảnh trước đó, hay chi tiết trước đó thêm một lần nữa. Mà chính ở lần thứ hai này, dù tác giả không nói hết lời, dù người viết có bỏ lửng lơ, người đọc vẫn liên tưởng đến, vẫn nhận thức được việc gì đang xảy ra.