Đọc truyện [Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm – Chương 44
BGM: “Không tạm bợ” – Lý Vinh Hạo
(Hãy nghe nhạc khi đọc chương này, nếu các bạn có thể nghe bản Vương Thanh hát thì càng tốt 😊😊)
Bởi vì nguyên nhân bị mù tạm thời nên bệnh viện liền cấp cho Đại Vũ một chiếc xe lăn. Nhưng Vương Thanh căn bản là không hề động tới chiếc xe lăn này, một mình hắn đối với Đại Vũ không phải ôm trong ngực thì chính là cõng trên lưng, mỗi ngày đều nhất mực đưa Đại Vũ đi trị liệu phục hồi cùng kiểm tra.
Bác sĩ nói châm cứu có thể giúp thúc đẩy tốc độ tiêu tan của máu bầm trong đầu, ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống, Vương Thanh tất nhiên sẽ không bỏ qua dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Hắn không phải cảm thấy Đại Vũ sáng mắt lại thì sẽ không còn liên lụy hắn nữa, mà là hắn cảm thấy sau khi Đại Vũ sáng mắt lại sẽ khiến cho trái tim em ấy có thể được nhẹ nhõm một chút, cho dù là áp lực trong lòng cũng sẽ không có lớn như vậy.
Chiếu cố cho Đại Vũ thật ra khiến Vương Thanh cảm thấy rất thích ý, nhưng điều kiện tiên quyết phải là Đại Vũ cảm thấy được vui vẻ.
“Thanh nhi” Đại Vũ cào loạn vào khoảng không, bất an mở miệng.
“Anh đây, Đại Vũ anh ở đây.” Vương Thanh vội vàng nắm lấy hai tay đang quơ quào của Đại Vũ, “Anh ở đây với em.”
“Thanh nhi…” Đại Vũ nắm chặc lại tay Vương Thanh “Anh đẩy em đi ra ngoài hóng mát một chút, được không?”
Ánh mắt của Đại Vũ tràn đầy kỳ vọng, nửa tháng này, việc Đại Vũ bị mù không biết đã bị người nào tiết lộ ra bên ngoài, rất nhiều ký giả liền đến bệnh viện chận đường, thậm chí còn chận đường cả ba Phùng mẹ Phùng. May mắn là Đại Vũ ở phòng bệnh VIP đặc biệt ở tận tầng cao nhất, những người không có phận sự thì không vào được. Vạn nhất Đại Vũ bị người khác chụp trộm được hình, e rằng Vương Thanh sẽ tìm giết người đó mất.
“Được, anh đáp ứng em.” Vương Thanh ôn nhu vuốt ve gò má Đại Vũ, lỗ mũi không tự chủ có cảm giác ê ẩm “Bất cứ điều gì anh cũng đáp ứng em.”
“Vương Thanh anh đang khóc có phải không?” Đại Vũ đưa tay chạm vào gò má của Vương Thanh, quả nhiên tay đầy nước mắt, cậu đột nhiên nhẹ nhàng cười “Người thuộc cung song ngư như anh thật sự là rất mẫn cảm…”
Vương Thanh cũng không phản bác, nhìn thấy nụ cười đầu tiên của Đại Vũ trong mấy ngày qua đơn giản là hắn cảm thấy may mắn vô cùng.
Chỉ cần em vui vẻ, em muốn nói như thế nào cũng được.
Anh đều sẽ không trách em, chỉ cần em vui là tốt rồi.
//
Không khí bên ngoài rất tốt, hiện giờ đã là vào hạ, tiếng ve kêu vang không ngừng. Công viên nhỏ bên cạnh bệnh viện có rất nhiều bạn nhỏ đang đùa giỡn, âm thanh vui sướng chơi đùa truyền vào tai Đại Vũ, khiến cho Đại Vũ không khỏi mỉm cười.
Bởi vì Vương Thanh đẩy Đại Vũ dưới bóng râm cây liễu rũ phía bên cạnh hồ nước, nên Đại Vũ mới có được cơ hội hít thở không khí thoáng đãng như vậy.
“Đại Vũ, chúng ta có nên trở về không?” Vương Thanh ngồi xổm xuống dựa người vào Đại Vũ nhẹ giọng hỏi thăm. Thần kinh của hắn hiện giờ rất khẩn trương, lo sợ Đại Vũ nghe được âm thanh chơi đùa của mọi người mà bản thân lại không nhìn thấy được sẽ làm kích thích đến cậu “Hay là em vẫn muốn ngồi đây một lúc nữa?”
“Chờ một lát đi, em ở trong phòng bệnh cũng muốn bị mốc meo hết rồi.” Đại Vũ lắc lắc đầu, nghiêng lỗ tai cẩn thận nghe tiếng ve kêu thanh, tiếng gió nhẹ thổi tán lá cây xào xạt. “Thanh nhi, anh hát cho em một bài đi?”
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhỏm của Đại Vũ, Vương Thanh không phải là không vui vẻ, trong đáy mắt Vương Thanh tỏa ra nồng nặc ôn nhu vô hạn.
“Em muốn nghe bài nào?”
“Tùy ý anh đi.”
Vương Thanh suy nghĩ một chút rồi mở miệng.
“Khi đó, anh cho rằng tình yêu chính là cuộc sống của mình
Cũng xem như hiểu được điều gì thích hợp với điều gì”
Thanh âm vừa vang lên Đại Vũ trong nháy mắt liền nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ trong lần fanmeeting ấy. Vương Thanh trên sân khấu đứng dưới ánh đèn trắng nhu hòa, thâm tình lại thành thực hát bài “Không tạm bợ” này.
“Thời gian gần đây vẫn như trước,
Vẫn luôn cố gắng hòa hợp với tính cách của em,
Người theo đuổi em,
Sự thăng trầm của em,
Anh khởi động xe.
Tính đi tính lại, không biết đã uổng phí mất bao nhiêu năm rồi.
Phảng phất cũng đủ lâu, để viết một bộ xuân thu ái tình.”
Vương Thanh tỉ mỉ ôn nhu mà hát, nhìn thấy hốc mắt của Đại Vũ cũng dần dần đỏ lên.
“Nếu như sau này em vẫn muốn vì ai mà lãng phí thời gian tốt đẹp,
Thì nước mắt của em chỉ có thể rơi trong ngực anh,
Khóc hết rồi thì không giữ lại gì nữa.
Giày vò lẫn nhau đến bạc đầu.
Dẫu có bi thương cũng kiên quyết không buông tay.
Thuở ban đầu dây dưa lẫn nhau,
Đến sau này lại bị chính em trả lại sự tự do.
Sự tàn nhẫn của em quá đỗi dịu dàng,
Đoạn tình cảm này vừa đau khổ lại vừa hưởng thụ.
Nếu như anh nói không hôn được em anh không buông tay,
Ai có thể bắt anh phải nhượng bộ.
Bọn họ, chẳng qua chỉ là sự nhượng bộ của anh mà thôi.”
Hát xong rồi, hai người đều nhất thời lâm vào trầm mặc.
Em nghe không Đại Vũ,
Anh không cho phép chính mình nhượng bộ.
Nếu như anh nói không vì em mà buông tay, ai có thể ép được anh nhượng bộ.
Chăm sóc em thì có cái gì không tốt. Có em bên cạnh, anh cũng không ngại chính mình là đang ở nơi nào.
Bộ dáng của anh như vậy, làm sao có thể mà đi yêu người khác.
Anh chỉ vì em, từng có lúc không màng đến mạng sống của mình.
Trong hồi ức của anh, người duy nhất trên thế giới này khiến anh dám yêu điên cuồng, chỉ có một mình em mà thôi.
Em vĩnh viễn không biết được, khi em nằm trong phòng cấp cứu, anh đã nghĩ đến ý nghĩ thảm đạm nhất.
Kết quả xấu nhất cũng không hẳn là… chết.
Cùng lắm thì anh sẽ đi cùng em.
Mỗi một hình ảnh đều là em.
Thành cũng là em, bại cũng là em.
Chung quy chẳng qua chỉ là em mà thôi.