Đọc truyện [Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm – Chương 27
Có thể sống sót được trong giới MC chủ trì đều là phải nhờ vào tài ăn nói cộng thêm IQ và EQ cao hơn người.
Để có thể ở giới chủ trì tiếng tâm lẫy lừng cũng đã là một nhân tài rồi.
Mà Quách Đào, lại còn là nhân tài trong số các nhân tài.
Cùng Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ trở thành bạn tốt vốn là một chuyện nằm trong dự liệu đi.
Năm ấy là tuyên truyền Mùa Hạ Năm Nay, Quách Đào là người chủ trì tiết mục.
Quách Đào cười cười nói nói chủ yếu là đào thật nhiều “hố” để Vương Thanh cùng Đại Vũ không phòng bị mà “nhảy vào”, khiến cho tâm người hâm mộ đều như bị ngập lụt mênh mông.
Sau đó xưng hô của Quách Đào đã trở thành Đào Cửu.
Thật ra lúc ấy Quách Đào chỉ là vì hiệu quả của tiết mục, cũng là vì thỏa mãn người hâm mộ mà thôi.
Anh cũng đã từng một lần cho là Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cũng chỉ vì muốn thỏa mãn người hâm mộ mình mà bán hủ, nhưng đợi đến khi trực tiếp chính mắt nhìn thấy được hai người thì Quách Đào mới phát hiện bản thân mình sai lầm rồi.
Lúc trước chỉ nghe thấy đủ các loại tin đồn, bây giờ rốt cuộc cũng đã được mắt thấy thực tiễn.
Các người đã từng thấy qua một người con trai luôn cố gắng để bảo vệ một người con trai khác chưa?
Các người đã từng thấy qua một người con trai nhìn một người con trai khác bằng ánh mắt vô cùng thâm tình rồi sao?
Các người đã từng nhìn thấy một người con trai chống đối với cả tổ kịch, chống đối với antifan chỉ bởi vì muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ một người con trai khác chưa?
Các người đã từng thấy qua một người con trai đối mặt với một người con trai khác thì cười đến mặt nở ra hoa, còn đối mặt với người khác thì biến thành mặt lạnh?
Các người đã từng thấy một người con trai vì lo sợ một người con trai khác đau lòng khi đọc phải bình luận ác ý trên weibo mà xóa nguyên cả bài trạng thái?
Các người từng thấy một người con trai vì muốn thỏa mãn nguyện vọng muốn ca hát của một người con trai khác mà tận dụng toàn lực đi tìm nhạc sĩ, đạo diễn chỉ vì muốn người đó vui vẻ?
Quách Đào cảm giác mình đối với phim tình cảm Hàn Quốc đã sớm chết lặng rồi, cho nên khi đối mặt những thứ này lòng mình sẽ không còn xúc động nữa.
Nhưng tình tiết trong phim ảnh cùng thực tế hoàn toàn không giống nhau.
Thực tế sẽ khiến cho con người ta dễ dàng bị rung động.
Tình cảm của Vương Thanh chính là thật, một chút cũng không phải là giả vờ. Tựa như trái tim cũng chân thật moi ra, gằn từng chữ một nói ra rằng, Vương Thanh rất yêu Phùng Kiến Vũ.
Chương trình trực tiếp cần được tiếp tục.
Đạo diễn đã xếp đặt rất nhiều trò chơi cùng hình phạt.
Có một màn trừng phạt là phải cùng uống một ly cola.
Ly cola được Vương Thanh cầm lên uống trước một hớp, xác định rõ ràng là không bị bày trò gì thì mới nhỏ giọng nói với Đại Vũ không có vấn đề gì.
Lúc ban đầu Quách Đào vẫn không hiểu rõ, một lúc sau lại cảm thấy thật buồn cười.
Thì ra là bảo vệ đến mức này rồi sao.
Sau đó yêu cầu Vương Thanh làm động tác gập bụng. Đại Vũ phải ngậm trong miệng ngậm một cây bánh pocky, luật đề ra Vương Thanh phải ăn hết pocky trong năm lần gập.
Vương Thanh cười đến híp mắt, vừa làm vừa đưa tay phải ra làm động tác đếm số.
Thời điểm đếm tới năm Vương Thanh liền nâng tay lên che lại miệng của hai người, điều này căn bản khiến cho ống kính không quay đến được.
Nhưng Vương Thanh và Đại Vũ đều quên mất, Quách Đào vẫn còn đứng ở phía sau.
Vương Thanh hôn Đại Vũ.
Quách Đào rõ rõ ràng ràng nhìn thấy.
Chính là bởi vì quá mức chân thật, quá mức rõ ràng, quá mức thông hiểu, cho nên mới lộ ra rung động.
Rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao ánh mắt lại thâm tình đến vậy, bởi vì ánh mắt chính là không lừa được người.
“Cậu nói cậu che lại thì có ích lợi gì, tôi còn ở phía sau đây này.” Quách Đào đánh vỡ không khí, mở miệng cười.
Dù sao đây cũng là chương trình trực tuyến, hiện trường vẫn là ngăn cách qua màn ảnh, cho nên tất cả mọi người đều không nhìn thấy được Đại Vũ đang ngượng ngùng, còn Vương Thanh thì nở nụ cười đầy quỷ dị.
Ba người rất tự nhiên trở thành bạn rất thân, tiệc sinh nhật Vương Thanh cũng từng mời Quách Đào cùng Ngõa ca đến dự. Người hâm mộ xưng hai người là Đào Cữu và Cữu mụ (mợ).
Ở cái vòng giải trí đầy hỗn tạp này, có thể có được bằng hữu cùng mình sóng vai tác chiến, mấy người mới có được may mắn như thế?
Quách Đào cũng từng chúc phúc cho hai người,
Nguyện cả thế giới này hãy đối với bọn họ ôn nhu một chút.
Nhưng việc Đại Vũ rời đi Mỹ đã khiến cho phần yên bình này bị phá vỡ.
//
Khi Quách Đào chạy đến bệnh viện, lúc này Vương Thanh đã khôi phục thần trí, trên tay cầm chặt kinh luân mà Đại Vũ lúc trước đã tặng hắn, nhìn đến xuất thần.
Lúc ban đầu, Quách Đào cũng đã chính mắt chứng kiến một màn này.
Thời điểm Đại Vũ mặc đồ con khỉ xuất hiện, Vương Thanh thoải mái tiếp nhận một cái tát kia, cười đến vô cùng thỏa mãn.
Mà cái kinh luân xoay vòng màu vàng kia, chính là Đại Vũ thành kính quỳ nửa giờ mà cầu xin được tại Ung Hòa Cung trong khí trời lạnh rét của Bắc Kinh vào tháng ba. Quách Đào tự hỏi lòng, mình có thể làm được đến mức này sao? Hoàn toàn không làm được.
Lễ vật không phải là nhìn vào giá trị, mà là nhìn vào phần thành kính tâm ý đáng giá như thế này.
Mà cho đến ngày hôm nay, Vương Thanh chỉ còn sót lại cái kinh luân này để đổi lấy hoài niệm.
Phùng Kiến Vũ rời đi Vương Thanh có phải là thật tâm hay không Quách Đào không thể biết được, nhưng là anh tin tưởng, trong cả đoạn hồi ức kia, hai người nhất định là thật lòng.
Không gì có thể nghi ngờ.
“Vương Thanh ” Quách Đào khẽ gọi,
“Đào ca,” Vương Thanh phục hồi tinh thần, lại siết chặc thêm kinh luân, ngẩng đầu hướng Quách Đào lễ phép mỉm cười.
“Cậu …” Quách Đào vừa tức vừa nuồn cười, anh không biết nên dùng ngôn ngữ như thế nào để an ủi Vương Thanh. Một Vương Thanh bao quanh cả người bởi bi thương này thật sự là quá xa lạ “Cậu có ổn không…”
“Em ổn a Đào ca,” Vương Thanh tuy cười nhưng đáy mắt hiện lên sự ướt át “Nhưng chúng em đã từng nói qua là muốn cùng nhau đi đến mười năm, tụi em đã cùng nhau nói tốt lắm rồi mà…”
Quách Đào im lặng.
Sau đó, Vương Thanh trong giới giải trí bỗng dưng nổi tiếng ít nói cao lãnh.
Chỉ có một số ít người mới biết được sự biến hóa này của Vương Thanh vốn là bởi vì một người.
Quách Đào nhìn Vương Thanh không phải là không cảm thấy đau lòng.
“Vương Thanh … chi bằng cậu nên tìm một cô gái tốt đi…” Một lần Quách Đào đánh bạo mở miệng “Đã nhiều năm như vậy rồi, cậu cũng nên yên lòng xuống đi.”
“Đào ca, anh biết mà…” Vương Thanh cười cười, nhấp một ngụm rượu “Trừ em ấy ra, không một ai có thể.”
Sau đó Vương Thanh có thể là bị say đi.
Trong miệng không ngừng hát 《 Không tạm bợ 》.
Hình ảnh của em quá đỗi ôn nhu
Nên anh mới cầu xin tất cả hưởng thụ
Nếu như anh nói không phải vì em không buông tay
Ai có thể ép anh nhượng bộ
Bọn họ chẳng qua là sự nhượng bộ của anh mà thôi.
Quách Đào rõ ràng biết, Vương Thanh giống như là Hà Dĩ Thâm.
Không cho phép chính mình nhượng bộ.
Khi kéo Vương Thanh ra khỏi quán rượu, Quách Đào nghe được Vương Thanh lầm bầm một câu nói.
“Đại Vũ, không tạm bợ chính là hát cho em nghe.”
Phảng phất hết thảy có quyết định.
Từ đó về sau mãi cho đến khi Đại Vũ trở lại, Quách Đào cũng không hề nhắc đến việc giúp Vương Thanh tìm bạn gái một lần nào nữa, dù cho có người giới thiệu thông qua Quách Đào, anh cũng một mực từ chối.
Nguyện năm tháng có hồi đáp.
Đổi lấy thâm tình cộng bạc đầu.
Đây là lời chúc phúc mà Quách Đào thật tâm dành cho hai người bọn họ.