Đọc truyện Thanh Vũ – Cửu Thập Thất Lang – Chương 63Ân Oán
Trong phòng này, Bách Lý Dực vẫn cứ tình sâu ý đậm với tân nương tử, ở một phòng khác, Thương Thu chính là đang lo lắng chờ cam kết cuối cùng của Bách Lý Dực.
Ở vùng ngoại ô Lương Châu Thành cách xa hơn 10 dặm, trong Trường Đình , Thương Thu mặc y phục thuần trắng, đội trên mình nón lá che kín mặt, nàng đang ngóng trông về đường lớn, ánh mắt vô cùng lo lắng. Ảnh Cửu phía sau thấy nàng như vậy, liền mở miệng, khá là cung kính nói, “Thương cô nương, còn hơn nửa khắc nữa xe ngựa mới có thể tới đây, ngươi đừng vội, người rất nhanh sẽ đến.”
Thương Thu hoảng hốt gật đầu, cũng không có tâm trí mà để tâm tới những lời Ảnh Cửu vừa nói, ánh mắt vẫn chứ chăm chăm nhìn về phía sương mù mông lung trên đường lớn. Ám vệ phía sau thấy nàng như vậy, cũng không nhiều lời nữa.
Nửa khắc sau, một chiếc xe ngựa xé tan làn mưa phùn lao tới. Ánh mắt Thương Thu rực sáng lên, suýt chút nữa không nhịn được muốn chạy tới đón, may là ám vệ lôi nàng lại, lúc này đối phương mới lấy lại được bình tĩnh.
Xe ngựa đứng ở một bên trong Trường Đình, mã phu ngẩng đầu, nhìn về phía Ảnh Cửu, “Thời gian không còn sớm, đi nhanh lên một chút, đi thôi.”
Ảnh Cửu gật đầu, quay về Thương Thu nói, “Thương cô nương mau lên xe, muốn đi Trữ Châu, đường này, cũng khá xa đó.”
Thương Thu không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía mã phu, nói, “Nàng ở bên trong?”
Mã phu Ảnh Sáu gật đầu, “Đó là đương nhiên, Thương cô nương vào xe nhìn là biết, công tử làm việc, từ trước đến nay nói là làm.”
“Ta tin.” Thương Thu gật đầu, nói xong, liều lĩnh nhảy lên xe ngựa. Lúc vén rèm xe lên, nhìn thấy một nử tử tóc vàng nằm trên giường nhỏ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng coi như, có thể rời đi nơi này.
Mưa phùn tháng 3 mờ mịt giăng kín bầu trời, một chiếc xe ngựa từ ngoại ô Lương Châu Thành chậm rãi rời đi. Trong buồng xe lay động, Thương Thu ôm lấy Diệp Na vẫn đang hôn mê bất tỉnh kia, vuốt ve làn tóc vàng mềm mại của nàng, cụp mắt. Ôm nữ tử này trong lồng ngực, hoảng loạn những ngày vừa qua cứ như thế theo gió biến mất.
Thoát khỏi hoàng cung, thoát khỏi vinh hoa phú quý, thoát khỏi hoàng quyền, Thương Thu công chúa của Nam Hạ chính thức biến mất trong tầm mắt của dân chúng, bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời khác.
Sau khi Vương phi của Thụy Vương tạ thế, tháng 2 cùng năm trắc phi Diệp Na nhiễm phong hàn, đến đầu tháng 3 thì bạo bệnh qua đời, đến đây, hậu viện của Bách Lý Dực vốn dĩ đơn bạc lại càng trở lên tiêu điều. Có lẽ là bị đả kích quá lớn, sau khi Vương phi tạ thế, Thụy Vương liền bị bệnh, mãi cho đến tháng 4 mới tốt lên một chút.
Hoàng Đế vốn dĩ cũng quan tâm đến Thụy Vương liền vô cùng nóng nảy, đợi đến khi Bách Lý Dực khỏi bệnh, liền vội vã hạ xuống một đạo thánh chỉ, muốn đem Thụy Vương triệu hồi về Hoàng Đô. Có lẽ là Thụy Vương mới tang Vương Phi chưa lâu, cũng không đành để nữ nhi còn nhỏ tuổi của mình phải bị liên lụy, cũng không muốn ở lại nơi có nhiều kỷ niệm buồn như nơi này, liền xin ý chỉ Hoàng Đế, muốn cùng nữ nhi vào quân, thỉnh cầu Hoàng Đế đưa nàng điều đến Trữ Châu thủ hộ biên cảnh.
Ý tứ lần này, xem ra tâm ý của Thụy Vương cũng đã nguội lạnh. Hoàng Đế cũng không cưỡng cầu nàng nữa, hạ chỉ chấp thuận, Tháng 4 vừa qua đi, 10 vạn kỵ binh hạng nhẹ nghênh đón tân chủ nhân mới, Bách Lý Dực chính thức trở thành chủ soái của 10 vạn kỵ binh —- Xích Vũ Tướng Quân.
Bất kể triều đình, hay là quân đội, đối với lần này đều chấn kinh. Chỉ có Địch Long tướng quân là giữ được bình tĩnh, còn cố ý dặn dò thủ hạ của mình ở trong 10 vạn kỵ binh hạng nhẹ giúp đỡ Bách Lý Dực một chút. Lúc này mới để Bách Lý Dực tiếp nhận quân đội, mọi việc cũng trở lên thuận lợi một chút.
Tháng 2 mọi năm là thời điểm hành quyết, sau khi Bách Lý Dực nhận lệnh của Hoàng Đế, rất nhanh đi đến Trữ Châu. Bộ tộc Tư Đồ lừng lẫy trước đây, giờ bị thủ hạ trước kia Khương Thiệu Dương giám sát hạ lệnh chém cả nhà. Mà tội danh, chính là tội tư thông phản quốc làm người phỉ nhổ.
Một ngày kia, máu Tư Đồ gia nhuộm đỏ đá xanh ở Ngọ Môn, màu đỏ tươi đẹp so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn. Bách Lý Dực từ Thương Châu chạy tới nhìn thấy máu tươi nhuốm đầy trên mặt đất vô cùng vui vẻ, không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng bật cười.
Những người này máu cũng đỏ a, đỏ hơn cả năm đó, trên dưới nhà họ Tần bị xử tử ở Ngọ Môn, 18 người, còn không đỏ sao ? Hơn nữa, còn nhấm chìm mẫu thân mình trong biển lửa, còn không đỏ hay sao ?
Nàng nhắm mắt lại, ngửa đầu, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua mí mắt mỏng manh, như muốn xóa bỏ đi cảnh tượng máu chảy thành sông trong tâm trí nàng. Bởi vì Bách Lý Dực có công vụ nên trì hoãn, mà Thanh Vũ cũng muốn lưu lại nơi đã nuôi dưỡng Bách Lý Dực từ thời niên thiếu, vì vậy, lưu lại nơi đây 2 ngày.
Dựa vào cớ mời bằng hữu, buổi sáng Bách Lý Dực ra khỏi cửa, sau khi xem xong cả nhà Tư Đồ bị chém, Bách Lý Dực liền trút được một phần tích tụ trong lòng, bước chân nhẹ nhàng trở về khách điếm của các nàng.
Đi vào phòng khách, Bách Lý Dực mới biết, hóa ra Thanh Vũ muốn đi dạo Lê Châu Thành, liền để An Dung dẫn đường, mang theo hộ vệ đi ra ngoài. Bách Lý Dực tâm tình đang tốt, thuận tiện hỏi vài câu, liền hiểu được Thanh Vũ không có tâm sự gì, liền cầm sách leo lên giường tùy tiện xem một chút.
Vốn nghĩ rằng Thanh Vũ đi dạo sẽ rất lâu mới trở về, nhưng chưa từng nghĩ, Bách Lý Dực mới xem sách một hồi, Thanh Vũ đã trở về.
Nhìn đám người hạ nhân đi theo phía sau Thanh Vũ cầm theo không ít đồ ăn mang vào, Bách Lý Dực giương lên lông mày, cười nói, “An cô cô dẫn ngươi đi chơi ?”
Thanh Vũ gật đầu, dương tay, ra hiệu cho hạ nhân để đồ xuống bàn rồi lui ra, sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, mới ngồi ngay ngắn trước bàn, vẫy vẫy Bách Lý Dực, ra hiệu nàng lại đây.
Bách Lý Dực dương môi, buông xuống sách trong tay, đi tới bên người Thanh Vũ, cười hỏi, “Gọi ta tới làm gì ?”
Nhưng thấy Thanh Vũ mở hộp ra, đủ loại đồ ăn tráng miệng. Ngón tay trắng trẻo nắm lấy một món bánh ngọt, Thanh Vũ giơ tay, đưa tới bên môi Bách Lý Dực, ánh mắt vô cùng mong chờ.
Bách Lý Dực cười rạng rỡ, cúi đầu, ngậm lấy bánh ngọt, sau khi nhai, hương thơm món tráng miệng lập tức tràn ngập trong miệng, mỹ vị làm cho mắt Bách Lý Dực sáng lên, thở dài nói, “Hương vị không tệ, ngươi đi Thực Bảo Trai mua ?”
Ở trong Lê Châu Thành rộng lớn này, mùi vị khác biệt như vậy, cũng chỉ có Thực Bảo Trai có.
Ánh mắt Thanh Vũ sáng lên, đưa tay ra, phác họa xuống lòng bàn tay Bách Lý Dực, 【 Thực Bảo Trai . 】
Dựa vào ký ức còn lại trong đầu, Bách Lý Dực phân biệt thành công hương vị bánh này là của nhà nào, Bách Lý Dực khá là tự đắc, đưa tay, cầm lên một viên bánh ngọt, đút cho Thanh Vũ, cười hỏi, “Đi tới Thực Bảo Trai, có phải An cô cô còn dẫn ngươi đi Lâu Ngoại Lâu ?”
Thanh Vũ cúi đầu, liền cắn một miếng bánh ngọt trong tay Bách Lý Dực, gật đầu xác nhận suy đoán của Bách Lý Dực.
Dáng vẻ cái miệng nhỏ kia ăn đồ ăn, đúng là có chút giống với tiểu nha đầu nhà Vinh Nhị kia ăn hạt dẻ, ngây thơ làm cho người ta yêu thích. Bách Lý Dực nheo mắt lại, đem miếng bánh ngọt Thanh Vũ đang cắn giở đút vào trong miệng mình, vỗ vỗ tay, khá là vui vẻ hỏi, “Không ngờ a, ngươi mấy năm qua đã bị An cô cô nuôi thành tiểu quỷ ham ăn rồi. Có điều, chỗ ngươi vừa đi, khi ta còn bé mẫu thân cũng thường dẫn ta đi ăn, ngươi cũng thích như vậy, cũng không bất ngờ gì.”
Dứt lời, đưa tay, chỉ trỏ chóp mũi Thanh Vũ, gương mặt sủng nịnh. Thanh Vũ lắc đầu một cái, không có phủ nhận ý kiến của Bách Lý Dực, đưa tay, viết viết vào lòng bàn tay Bách Lý Dực, 【 Ngươi đi đâu? Không phải đi Lâu Ngoại Lâu sao? 】
Chân mày Bách Lý Dực cau lại, cười nói, “Bảo sao hôm nay ta thấy ngươi ra cửa không mở miệng, hóa ra lén lút tính kế vặt với ta. Làm sao ? Mới gả cho ta chưa tới nửa năm, đã giống với tiểu nương tử khác nghi thần nghi quỷ, muốn giống Hoạn Thư nhìn chết tiểu lang quân của mình rồi hả ?”
Cười hì hì đưa tay xoa làn tóc bóng mượt của Thanh Vũ, lại nhéo nhéo gò má nàng. Thanh Vũ quay mặt đi, khuôn mặt ửng đỏ lên một mảnh. Bách Lý Dực thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng như vậy, cũng không đành lòng trêu nàng nữa, cười nói, “Ta không lừa ngươi, ta đi Lâu Ngoại Lâu thật , chỉ là sau khi gặp bằng hữu, lại đi gặp một người.”
【 Người nào? 】
Bách Lý Dực mỉm cười, trong đôi mắt, có thể nhìn thấy thù hận vô cùng lạnh lẽo, chỉ là lúc mở miệng, nhẹ bẫng hóa thành mây gió, “Một người xấu.”
Có điều, hiện tại đã là người chết.
Thanh Vũ gật gù, làm như nhìn ra Bách Lý Dực có chút không vui, đưa tay nắm chặt lấy tay Bách Lý Dực, còn một tay khác viết viết trong lòng bàn tay Bách Lý Dực, 【 Buổi chiều còn muốn đi ra ngoài sao? 】
Bách Lý Dực gật đầu, “Muốn, có điều, ngươi cũng theo ta đi ra ngoài.” Bách Lý Dực nhìn Thanh Vũ, trong con ngươi có thể nhìn thấy thủy quang.
Thanh Vũ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn Bách Lý Dực, gật đầu đáp lời.
Dùng xong cơm trưa, Bách Lý Dực mang theo Thanh Vũ nhảy lên xe ngựa, liền đi về hướng một ngọn núi lớn của Lê Châu Thành. Đồng hành còn có An Dung, cùng với đủ loại đồ ăn Thanh Vũ mua sáng nay.
Xe ngựa lay động đi trên đường lớn một hồi, rốt cục đi tới một cái ngã ba thì chuyển hướng, đi về hướng rừng cây rậm rạp. Xuyên qua cánh rừng, một mảnh cỏ xanh hiện ra trước mắt, xe ngựa đi tới cuối bãi cỏ dừng chân lại.
Bách Lý Dực nắm tay Thanh Vũ nhảy xuống ngựa, cầm theo đồ vật đi vào trong rừng Phong sâu thẳm. Phía sau An Dung còn có hộ vệ đi cùng, đi theo phía sau các nàng, trầm mặc không nói gì.
Bách Lý Dực không nói gì, chỉ cầm theo đồ vật đi về phía trước. Thanh Vũ đi theo phía sau nàng, nắm chặt lấy tay nàng. Xuyên qua chạc cây rậm rạp, đột nhiên xuất hiện một địa phương trống trải trong rừng Phong, mà trên mảnh đất trống trải đó, xuất hiện một ngôi mộ.
Bách Lý Dực dừng bước, nắm tay Thanh Vũ đứng trước mộ phần. Thả xuống đồ vật gì đó trong tay, Bách Lý Dực cúi người, nhổ đám cỏ xanh hỗn độn trước mộ phần, không quá một hồi, liền đem mộ phần dọn dẹp xong.
Thanh Vũ đi theo bên cạnh nàng, giúp nàng bày ra đồ cúng, thắp cây nên lên, cắm ở trước mộ phần, lại đốt hương, đưa tới tay Bách Lý Dực, sau đó, liền cùng Bách Lý Dực đứng lên, cung kính hướng về mộ phần vái 3 vái.
Bách Lý Dực cúi người, cùng Thanh Vũ cắm một nén hương, ngồi thẳng lên, dừng ở trên bia chữ, lúc này mới nhẹ giọng mở miệng, “Mẫu thân, ta tới thăm ngươi.”