Thanh Vũ - Cửu Thập Thất Lang

Chương 43Hươu Chết Vào Tay Ai b


Đọc truyện Thanh Vũ – Cửu Thập Thất Lang – Chương 43: Hươu Chết Vào Tay Ai b


Tuy là Hoàng đế cũng không bởi vì chuyện của Bách Lý Hồng mà trách cứ Bách Lý Dực, thế nhưng ngày thứ 2, bởi vì chân của Bách Lý Hồng bị thương phải nằm trên giường, hắn liền sai hạ nhân kết tội Bách Lý Dực. Lý do là, lạm dụng hình phạt riêng.
Nguyên nhân là trước đó vài ngày, Bách Lý Dực cải trang vi hành, xuất cung, cùng người khác xảy ra tranh chấp. Khi đó hộ vệ theo Bách Lý Dực đã xuất thủ đả thương người. Này vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ở trong mắt những người có tâm địa lại thành một tập văn chương vấn tội.
Người bị Bách Lý Dực giáo huấn là con thứ của một đại thần tam phẩm, thường ngày cực kì thân cận với Thất hoàng tử Bách Lý Nhạn. Người kia xử sự phong lưu, ở Lê Châu Thành tiếng tăm cũng không được tốt lắm, ngày ấy Bách Lý Dực ra tay giáo huấn hắn, bất quá là do gặp vị công tử kia trắng trợn cướp đoạn dân nữ. Vốn dĩ Thất hoàng tử sau khi biết được tin tức này, liền cùng phụ tá tung ra lời đồn nói Bách Lý Dực lang thang ngỗ ngược, ở trên đường trắng trợn cướp đoạt dân nữ, dự định đổ thêm dầu vào lửa, chưa từng nghĩ đang bày mưu tính kế, lại bị người khác tâu trước.
Đứng ở phía sau Bách Lý Dực, Bách Lý Nhạn mặc trên mình triều phục đỏ thẫm, nhìn vị Ngự Sử đang quỳ gối giơ lên thẻ ngọc, khóe môi khẽ nhếch. Vốn dĩ hắn đang định tự mình ra tay, lần này ngược lại tốt, vị đại ca kia của hắn nôn nóng muốn ra tay, đúng lúc bớt đi cho hắn 1 việc phiền phức.
Như vậy, không bằng ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.
Trên cung điện một mảnh vắng lặng. Hoàng đế ngồi ở trước long án, nhìn các vị đại thần dưới điện giơ cao thẻ ngọc không nói một lời, ánh mắt rơi vào Ngụ Sử đang quỳ bên dưới,  ánh mắt sắc bén, “Viên khanh, những lời khanh nói là sự thật ?”
“Thần nói từng câu từng chữ đều là sự thật, vị công tử của Vương đại nhân bây giờ vẫn còn đang nằm ở trên giường, mong rằng Thái Tử có thể đưa ra lời giải thích hợp lí.” Viên Ngự Sử đứng thẳng lên sống lưng, giơ thẻ ngọc, quang minh lẫm liệt nói.
Hoàng Đế nhìn thần tử quỳ dưới điện, trầm ngâm một hồi, đưa mắt đến một vị đại thân trong triều, nói rằng, “Vương Trữ, ngươi tiến lên nói một câu xem nào.”
Tả Thiếu Khanh Vương Trữ bước ra khỏi nhóm người, giơ thẻ ngọc, sắc mặt nặng nề, “Con trai thần đụng phải Thái tử, bị trách phạt lão thần cũng không còn lời gì để nói, là lão thần dạy con không nghiêm, để hắn có ý đồ xấu động đến người của Thái Tử.”
Từng câu từng chữ vang lên trong điện, lời nói nghe thật là chân thành, trong lời nói, nghe thì như là tự nhận bởi vì động đến người của Bách Lý Dực mới bị đánh trọng thương như vậy. Bách Lý Dực cụp mắt, nghe cái vị đại thần tuổi đã ngoài ngũ tuần kia nói, không khỏi nhếch mép cười, lộ ra nụ cười châm chọc.
Đúng là nói rất êm tai, thật có bản lĩnh bẻ cong sự thật, thật bái phục a.
Ngay sau đó, một tên đại thần ra khỏi hàng, quỳ gối, giơ lên thẻ ngọc trầm giọng nói, “Bệ hạ, Thái tử hồi triều chưa lâu, chưa bỏ đi son khí Nam Hạ, đang tuổi thiếu niên nên còn bốc đồng, đánh lộn cũng là chuyện thường, mong rằng Bệ hạ nhẹ nhàng xử lý.”

“Bệ hạ. . . . . .”
“Bệ hạ. . . . . .”
Tiếp theo một  đám người ào ào quỳ xuống, 1/5 đám thần tử trong cung điện quỳ xuống, lời nói nghe thì có vẻ là cầu xin cho Bách Lý Dực, để Hoàng Đế xử lý nhẹ nhàng đối với Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực nào phải là kẻ đần độn, nghe bên tai tiếng cầu xin của mọi người, Bách Lý Dực cười thầm trong lòng. Dùng phương thức này để mưu hại nàng, đúng là giỏi tính toán, đem nước bẩn là thiếu niên ngông cuồng dội lên người nàng , sau đó tìm cớ, đổ tội lên Thái Phó, khiến Thái Phó bị bãi chức, để đại thần giáo dục Thái Tử tỉnh lại. Uy nghi của Đông cung bị tổn hại, kế này tính toán thật chu toàn a.
Trong lúc mọi người đang cầu xin, một người thuận thế đi ra.
“Bệ hạ. . . . . .” Nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, Bách Lý Dực giật mình trong lòng, tiện đà cười khẽ, nói thầm một tiếng, “rốt cục đến rồi sao ?”
“Thái tử mới hồi triều chưa lâu, cũng đã có Thái Phó giáo dục hơn nửa năm, hiện nay việc lạm dụng tư hình phạt trọng thương con trai đại thần, đây là sự việc ngoài ý muốn.” Tả thừa tướng Tư Đồ Kính giơ lên thẻ ngọc bên dưới cung điện, đắn đo một hồi, rốt cục nói ra mấy câu.
Sau đó, có một người phụ họa nói, “Ý của Thừa Tướng nói là Thái tử tuổi còn nhỏ, việc này chính là do Thái Phó giáo dục chưa nghiêm.”
Bây giờ mọi đao kiếm đang hướng về phía Thái Phó của Bách Lý Dực, nhẹ nhàng cười nhạo. Quả nhiên mọi việc diễn ra theo đúng trình tự.
Những đại thần thân cận với Bách Lý Dực cũng mau chóng phản ứng lại, tính tình kích động thổi một hồi râu mép, trợn mắt liếc nhìn Tả thừa tướng, cao giọng nói rằng, “Nha, lời nói này của Thừa tướng ý là nói Bệ hạ lựa chọn Thái Phó cho Thái tử không tốt hay sao ?”
“Lời ấy sai rồi.”
“. . . . . .”
Những người đứng bên cạnh Bách Lý Dực, những đại thần thân cận dồn dập đi ra, nói giúp cho Bách Lý Dực. Trong nháy mắt, hình thành hai thế đối kháng nhau, không ai nhường ai.
Trên cung điện ầm ầm một mảnh, Hoàng đế ngồi ở trước Long án, nhìn đám đại thần dưới điện tranh cãi mà nhíu lông mày. Giơ tay, đem thanh chèn giấy trên bàn ném ra ngoài.
Tiếng thanh chèn giấy rơi xuống sàn phát ra tiêng kêu cứng rắn. Đột nhiên xuất hiện tiếng vang, các vị đại thần đang u mê cãi lộn ngẩng đầu lên, cuối cùng thấy được vẻ mặt tái nhợt của Hoàng Đế, lập tức cấm khẩu.

Hoàng đế trừng mắt, sắc mặt hết sức khó coi, nhìn đám đại thần bên dưới đè nén tức giận nói rằng, “Nói, nói nữa cho trẫm xem, làm sao lại câm như hến hết với nhau rồi ?”
Nhìn thấy dung nhan giận dữ của Hoàng Đế, đám đại thần không dám ho he một câu.
“Trên cung điện, như đám đầu đường xó chợ cãi lộn, còn ra thể thống gì ? Trẫm còn chưa mở miệng, các ngươi dám cướp lời trẫm. Làm sao, các ngươi thông đồng với nhau, làm như trẫm không thấy được hả ?” Hắn nhìn đám đại thần đang nơm nớp lo sợ bên dưới, lửa giận càng tăng lên.
“Chuyện Thái Tử, trẫm còn chưa hỏi rõ ràng, các ngươi ngược lại thì tốt, mỗi người đều vội vàng theo trẫm quyết định, hay, hay , được “
Cơ hồ là cắn răng, Hoàng đế xanh mặt nói ra một tràng như vậy.
Đại thần bên dưới quỳ rạp hết xuống, vẻ mặt tái mét trăm miệng cùng một lời, “Bệ hạ bớt giận!”
Bách Lý Dực cũng quỳ theo, giơ lên thẻ ngọc, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Nhìn đám đại thần quỳ bên dưới hồi lâu, lửa giận trong lòng Hoàng đế mới hạ được một chút. Ánh mắt nhìn đám đại thần, sau đó chuyển hướng sang thiếu niên đơn bạc mặc y phục màu đen thêu kim triều, nheo lông mày, lạnh lẽo đặt câu hỏi, “Đối với việc Ngự Sử vừa tâu, Thái Tử nên giải thích thế nào đây ?”
Thấy Hoàng Đế rốt cục đem trọng điểm đặt trên người mình, Bách Lý Dực thẳng tắp sống lưng, giơ lên thẻ ngọc, đúng mực nói, “Nhi thần xác thực có điều muốn nói.”
Trong cung điện rơi vào trầm mặc, chỉ dư lại giọng nói trong trẻo của hắn, “công tử nhà Tả Thiếu Khanh, đích thật là do hộ vệ của nhi thần đả thương, người hạ lệnh đích thị là nhi thần…..”
Lời của nàng còn chưa nói hết, giọng nói đau xót của một vị đại thần chen vào, “Điện hạ sao có thể nói lời không nhân ái như thế !”
Bách Lý Dực bị cắt đứt lời nói, khẽ cau mày. Hoàng Đế nghe giọng nói của đại thần kia cũng khẽ nhíu mày, khá là không kiên nhẫn nói, “Ầm ĩ cái gì, Thái Tử, nói tiếp !”
Vẻ mặt vốn dĩ tiếc công mài sắt không nên kim của đại thần lập tức im bặt, không dám hé răng, ngoan ngoãn cúi đầu giữ im lặng.
Nhận được lệnh của Hoàng Đế, Bách Lý Dực nới lỏng vầng trán, từng từ từng chữ nói, “Có điều, từ lúc bắt đầu, vốn dĩ Cô không muốn giáo huấn hắn. Lúc đó có Thiếu thừa của Đại Lý Tự cũng đi theo cạnh ta, cùng ta tận mắt trong thấy vị tự xưng là công tử của Tả Thiếu Khanh kia trắng trợn cướp đoạt dân nữ. Hai người ta liền ra tay, chế trụ hắn, cứu vị cô nương bị hại kia.”

“Nha. . . . . .” Hoàng đế nhíu mày, nhìn về phía bóng người trẻ tuổi của một vị đại thần, “Khương ái khanh, Thái Tử điện hạ ngày ấy có cùng đi với ngươi hay không ?”
Thiếu Thừa của Đại Lý Tự là Khương Húc Dương, chính là Thám Hoa của 3 năm trước. Phụ thân chính là đại tài tử Khương Tín lừng lẫy của Bắc Hoa, từng đứng hàng cửu khanh, sau đó từ quan ở ẩn, đã là chuyện của 10 năm trước. Khương Tín cùng Hoàng Đế của Bắc Hoa chính là bạn đồng môn cùng học. Tính ra vẫn  là sư đệ của Hoàng Đế, bởi vì có quan hệ với phụ thân, vị thiếu niên trẻ tuổi Khương Húc Dương này rất được Hoàng Đế Bắc Hoa yêu thích. Vì vậy, đường làm quan cũng thuận buồng xuôi gió.
Bây giờ liên quan đến chuyện của Thái Tử, không thể không suy nghĩ nhiều một chút.
Khương Húc Dương nghe được Hoàng Đế hoán tên mình, không khỏi liếc mắt, nhìn về phía một bóng người đang quỳ khác, ổn định lại tinh thần, trấn định nói rằng, “Hồi bẩm Bệ Hạ, ngày ấy thần cùng Thái Tử cùng đi tới phủ đệ của Lục công chúa, xác thực gặp phải chuyện này.”
“Như vậy, lời Thái Tử nói là sự thật, các ngươi đem người trói lại, còn cứu vị cô nương kia, bây giờ cô nương kia đâu rồi ?” Hoàng Đế thu hồi tức giận, khá là hiền lành dò hỏi Khương Húc Dương.
Khương Húc Dương đứng thẳng lên sống lưng, hồi đáp, “Bởi vì chuyện ngày ấy, vị cô nương kia bị dọa sợ, hiện giờ đang ở phủ đệ của thần tu dưỡng.”
“Ừ. . . . . . Xem ra, ngược lại xem ra không phải là Thái Tử coi trọng vị cô nương kia mà ra tay tranh đoạt với công tử của Vương ái khanh rồi.” Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua Tả Thiếu Khanh cùng Ngự Sử, ngữ khí không mặn không nhạt, lại làm cho hai người này kinh sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
“Thái tử đích thật là không quen biết vị cô nương kia .” Theo lời Hoàng đế , Khương Húc Dương xác nhận một câu.
Hoàng đế hài lòng gật gù, ánh mắt đặt trên người Bách Lý Dực, “Nếu đã vậy thì đem người trói trả về nhà, để Vương đại nhân tự mình dạy dỗ là tốt rồi, cớ sao Thái tử còn muốn ra tay hại người đây ?”
Đôi mắt vẩn đục kia, có chút suy nghĩ sâu xa, đặt trên người Bách Lý Dực, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy nặng nề. Bách Lý Dực nhíu mày, khá là khó mở miệng, “Việc này, nhi thần, không tiện mở miệng.”
Hoàng đế nhìn về phía Bách Lý Dực cười lạnh, “Thái tử đánh người rồi, còn cái gì không tiện nói ! Hẳn là, ngươi thật coi trọng cô nương kia.”
Bách Lý Dực nghe hắn nói, không phản bác cũng không giải thích, chỉ duỗi tay, đứng thẳng lên sống lưng.
“Được,” Nhìn dáng dấp nàng như là không muốn nói lời nào, Hoàng Đế càng tức giận, cắn chặt hàm răng, nhìn về phía Thiếu Thừa của Đại Lý Tự, “Nếu Thái tử không chịu nói, Húc Dương, ngươi nói ! Ngày đó tình hình như thế nào, ngươi đem đầu đuôi nói rõ cho trẫm nghe, không phải vậy người trong thiên hạ sẽ nói rằng trẫm chọn Thái Phó không tốt cho Thái Tử, dạy hư nàng .”
“Chuyện này. . . . . .” Khương Húc Dương ngẩng đầu, theo bản năng liếc mắt nhìn Bách Lý Dực, nhìn thấy thân ảnh đơn bạc kia, định tâm lại, khá là khó mở miệng nói, “Ngày ấy chúng thần trói được công tử của Vương Đại nhân, liền định đuổi về quý phủ. Ai biết vị công tử kia còn không chịu dừng lại, cùng chúng thần đánh lộn, hạ nhân của hắn còn chạy đi tìm thủ thành cấm vệ quân……Người thủ lĩnh cấm vệ quân kia đến gần, vị Vương công tử kia đối với Điện hạ chửi ầm lên, còn nói…..còn nói…….”
Hắn im bặt, dao động hồi lâu, ấp a ấp úng không nói được một câu.
“Nói cái gì ?” Bị thái độ của hắn làm phiền, Hoàng Đế cất cao giọng hỏi.
“Nói……..” Khương Húc Dương cắn răng, cuối cùng cũng coi như hạ quyết tâm, một giọng nói trong trẻo cắt đứt lời hắn.

“Khương đại nhân!” là giọng nói của Bách Lý Dực, trong trẻo vang lên trong cung điện, “Việc này, vẫn là để Cô tự nói.”
Nghe lời này, ánh mắt Hoàng đế đột nhiên rút về, đặt trên người Thái Tử. Mắt sáng như đuốc, không nói một lời chờ đối phương giải thích.
Bách Lý Dực hít sâu một hơi, bỗng nhiên nghiêng người, quỳ úp đầu xuống đất. Trán chạm xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo, chậm rãi mở miệng, “Phụ hoàng, việc này, là nhi thần xúc động. Vô luận thế nào, thân là hoàng tử, đầu tiên là phải yêu dân như con. Nhưng sự kiện này, nhi tử cũng không thể ủy khuất chính mình.”
Nàng chống hai tay trên đất, trầm thấp mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Lúc còn nhỏ phải đến Nam Hạ, vì là khách nên phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm. Có thể là tuổi đang trên đà lớn, dung mạo cũng có dễ nhìn, đúng là có thể dễ dàng hơn một chút. Trong lúc đó, cũng có không ít Quý Tộc phong nhã của Nam Hạ, muốn cùng bắt tay thân cận. Thậm chí, còn mang nam tử anh tú đến muốn thân cận.”
“Trong đám đó, có một người say rượu thất đức, khinh bạc nhi tử, bị nhi tử trong lúc tức giận phế bỏ tay. Người kia là con trai của quyền thần Quý Tộc Nam Hạ, đương nhiên phẫn nộ dị thường, Hoàng Đế Nam Hạ cũng hạ chỉ không trách cứ nhi thần, miễn tội cho nhi thần.”
Lời này của nàng , vô cùng não nề. Đám quần thần quỳ trên mặt đất, chợt nhớ tới lời đồn truyền từ Nam Hạ 7 năm trước, không khỏi hoảng sợ. Đem lời này của Bách Lý Dực liên hệ với nhau, hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ cảm quỳ trên mặt đá hoa cương lạnh lẽo đến thấu xương, chính là không dám thở mạnh.
Sắc mặt Hoàng Đế ngày càng khó coi, nhìn thân ảnh đơn bạc đang quỳ bên dưới, chỉ cảm thấy đại hỏa sôi sục, giận không thể nói.
Giọng nói của Bách Lý Dực lại càng não nề, “Nhi tử cho rằng, về đế nhà, liền không có người nào dám làm càn như vậy nữa. Cũng không ngờ rằng, lại gặp vị công tử của Vương đại nhân kia. Ngày ấy trong ngày đại hôn của nhi thần, các con trai của đại thần cũng đã đến dự lễ, hơn nữa, vị công tử kia còn theo Thất đệ, cũng không ít lần nhìn thấy nhi thần.”
“Không hiểu ngày ấy, vì sao lại giả như không nhận ra nhi thần, còn ở giữa thanh thiên bạch nhật, to giọng nói rằng, phải đem nhi thần về làm nam sủng.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía Hoàng Đế, “Nếu không nhận ra nhi thần, cũng nên nhận ra Khương đại nhân, nhi tử của Vương đại nhân vì sao còn dám nói lời hùng hồn đến vậy.”
“Là ai cho hắn lá gan!”
“Là do nhi thần ở Nam Hạ đã lâu, ở trong hoàng đình này không chiếm được nửa điểm tôn trọng.”
“Vẫn là nhi thần, từ nhỏ đã bị người ta khi dễ như vậy.”
Trong mắt của nàng lóe lên giọt lệ, giọng nói dĩ nhiên vô cùng phẫn uất, viền mắt đỏ chót.
Hoàng Đế ngồi trên cao kia, cúi đầu nhìn khuôn mặt của hài tử đang phải chịu oan ức kia, trong lòng hơi ngưng lại. Khuôn mặt kia quen thuộc như thế, đáy mắt lại hiện lên phẫn nộ như vậy, nhìn nhìn một chút, sống mũi lại cay cay.
Hoàng đế cắn răng, giơ tay, đem tấu chương trên án đẩy ra ngoài. Rầm một tiếng, Hoàng Đế đứng lên, lảo đảo tiến bước, đưa tay , chỉ về đám đại thần bên dưới, phẫn nộ đến toàn thân run lên, “Hay, hay, được, Vương Trữ! Ngươi nuôi nấng hài nhi thật tốt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.